Một tháng sau.......
Vừa đến đúng giờ tan ca, Nhan Tịch lập tức thu dọn lại túi xách, chuẩn bị cà thẻ đi về.
“Chị lại vội về nhà viết văn nữa sao?” Úc Tử Duyệt cứ thong thả dọn dẹp đồ đạc của mình nhìn Tịch Nhan hỏi. Do hai ngày trước trong thời gian làm việc, Nhan Tịch ngồi đánh máy viết bản thảo, bị chủ nhiệm Âu phát hiện, cô mới biết được thì ra Nhan Tịch còn có công việc nghiệp dư là nhà văn trên mạng.
“Đúng vậy! Số khổ mà.” Thao tác nhanh nhẹn, Nhan Tịch xách lên túi xách kéo luôn Úc Tử Duyệt đi theo vừa đi vừa nói chuyện.
“Còn tính mời chị cùng ăn một bữa cơm! Em hẹn với chị Hạ tối nay rồi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt có vẻ rối rắm khó xử nói với Nhan Tịch.
“Chị Hạ? Là cô Hạ Tĩnh Sơ? Mối tình đầu của chồng em đấy à?" Xoa xoa vân tay, Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt hỏi.
“Nè, chị nói nhỏ nhỏ một chút, em không muốn cho những người khác biết em đã kết hôn....Đúng, là chị ấy!” Úc Tử Duyệt cà thẻ xong nhìn Nhan Tịch nói, đôi tròng mắt to đen nhánh của cô còn đảo tới lui nhìn ngó xung quanh.
“Cô ta hẹn em sao?” Nhan Tịch cất cao giọng hỏi, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng thuần khiết có chút áp lực, hàng lông mày tinh tế còn đang nhíu mày.
“Là em hẹn chị ấy, sao vậy?” Úc Tử Duyệt nói.
“Úc Tử Duyệt! Em có bị ngốc không?” Vào thang máy, Nhan Tịch khẽ quát vào tai cô, dáng vẻ bất lực như đáng tiếc một lời khó có thể khuyên nhủ!
“Sao hả?” Úc Tử Duyệt vẫn mờ mịt không hiểu hỏi lại, bỗng Nhan Tịch ghé vào tai cô thì thầm nói, người ta trốn tình địch còn không kịp, còn em giỏi rồi, lại đi chủ động hẹn cô ta!
Úc Tử Duyệt đáp lại cô bằng một nụ cười thần thần bí bí.
***
“Chị Hạ, để em tính tiền cho, đã nói là em đãi khách mà.” Sau khi hai người ăn cơm xong, Hạ Tĩnh Sơ vội vã muốn đi tính tiền, nói là bữa cơm này nên để cô ta mời. Úc Tử Duyệt vội vàng đứng lên ngăn lại, mà Hạ Tĩnh Sơ đã lấy ví ra rồi.
“Em cũng được coi như em út, chị có mời em đi nữa, đó cũng là việc nên làm mà!” Hạ Tỉnh Sơ liếc nhìn cô nói.
“Không được, không được, nếu vậy thì em đây càng phải mời chị mới đúng!"
"Bộp….” Vào lúc Úc Tử Duyệt đùn đẩy, đã làm cho ví da của Hạ Tĩnh Sơ rơi xuống đất, bên trong rơi ra một tấm hình dài cỡ ba tấc, từ từ rơi xuống nằm trên mặt đất.
Úc Tử Duyệt vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt chiếc ví và tấm hình của Hạ Tĩnh Sơ lên, khi nhìn thấy người chụp trong ảnh là Lăng Bắc Hàn thì cô hơi khựng lại.
Lúc này, sắc mặt Hạ Tĩnh Sơ cũng sượng lại, cô ta nhìn chằm chằm vào mặt Úc Tử Duyệt, giống như là muốn quan sát phản ứng của cô.
Chốc lát sau, Úc Tử Duyệt hoàn hồn lại, nở nụ cười đem ví da và tấm hình nhét vào tay Hạ Tĩnh sơ, sau đó tự mình đi trả tiền xong quay lại thấy Hạ Tĩnh Sơ vẫn còn lúng túng đứng sững tại chỗ.
“Chị Hạ, chị sao vậy? Còn đứng ngây người làm gì? Đi thôi.” Cô giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, kéo tay Hạ Tĩnh Sơ đi ra khỏi nhà hàng.
“Duyệt Duyệt.... Thật xin lỗi! Tấm ảnh này, thật ra là đã chụp rất lâu trước đây rồi, chị cũng quên mất nó vẫn còn nằm ở trong góc chưa lấy ra!" Trong thang máy, Hạ Tĩnh Sơ vội vàng lấy tấm ảnh lúc nãy ra, nhìn thấy Úc Tử Duyệt xấu hổ áy náy nói.
“Không, không! Chị Hạ, chị không cần giải thích với em những chuyện này, thật sự là không cần đâu! Em và Lăng Bắc Hàn vốn không có yêu nhau, bọn em vì lợi ích chung nên mới kết hôn với nhau thôi! Em không để ý đâu!” Úc Tử Duyệt vội vàng xua tay, ngăn cản hành động muốn xé bỏ tấm hình kia của Hạ Tĩnh Sơ.
Nhưng trong lòng như có một cây gai nằm chặng ngang....
Lời nói của Úc Tử Duyệt khiến Hạ Tĩnh Sơ kinh ngạc không thôi, vẻ mặt không thể nào tin mà nhìn Úc Tử Duyệt, “Chị Hạ, những điều em nói đều là sự thật! Còn chị và anh ấy tại sao chia tay vậy? Hai người xứng đôi như thế, sao lại không đến với nhau?" Úc Tử Duyệt còn cực kỳ rộng lượng hỏi han.
Nhưng Hạ Tĩnh Sơ lại ấp a ấp úng, người luôn giỏi giang dầy dạn kinh nghiệm như cô mà giờ phút này trên mặt lại nhuốm đầy vẻ đau thương.....
Tuy rằng Úc Tử Duyệt không hỏi rõ vì sao năm đó cuối cùng họ chia tay, nhưng ý của Hạ Tĩnh Sơ là giữa cô và Lăng Bắc Hàn dẫn đến chia tay là do có nỗi khổ riêng. Úc Tử Duyệt hỏi vậy tại không nói chuyện rõ ràng cho Lăng Bắc Hàn biết?
Hạ Tĩnh Sơ chỉ nói, anh ấy hận cô, không chịu gặp cô.
****
Sáng sớm hôm sau, Úc Tử Duyệt vừa đi vào thang máy liền nghe được nhóm đồng nghiệp thảo luận, tòa soạn của họ hình như bị một tập đoàn nào đó thu mua. Chẳng qua chuyện này cũng không ảnh hưởng lớn gì tới cô, cô chỉ quan tâm đó là, không biết ngày nào mình mới có thể thăng chức trở thành biên tập, chứ không phải là một trợ lý biên tập suốt ngày chỉ giúp công ty làm ba cái chuyện vặt vãnh kia nữa.
Nhắc tới vấn đề này, cô lại cảm thấy buồn bực.
“Bây giờ chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay chào mừng ông Lệ Mộ Phàm, tổng giám đốc mới của công ty chúng ta đi nào.” Trong buổi họp mỗi sáng theo thường lệ của công ty, Úc Tử Duyệt nghe thấy giọng nói cao ✓út của chủ nhiệm Âu, trong giọng nói tràn ngập tình cảm mãnh liệt khiến cô giật thót người. Nhan Tịch đang ở bên cạnh lén lút viết bản thảo thấy phản ứng khác thường đó của Úc Tử Duyệt còn tưởng rằng lãnh đạo đang đi về phía bọn họ, lập tức giấu bản thảo vào ngăn bàn, ngồi thẳng người lên.
Khi nhìn thấy một người thanh niên mặc đồ trắng, đẹp trai như siêu sao điện ảnh đi ra bước lên, miệng Nhan Tịch cũng há to thành hình chữ O. Toàn thể những đồng nghiệp khác cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ khi nhìn thấy người đàn ông phong độ bất phàm, đẹp trai như yêu nghiệt đứng ở phía trước.
Lệ Mộ Phàm?
Sao cậu ta lại ở đây? Nhớ lại tình cảnh một tháng trước trong công viên, trong lòng Úc Tử Duyệt hồi hộp run run.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Lệ Mộ Phàm, tổng giám đốc mới tới.” Lệ Mộ Phàm lên tiếng bình tĩnh nói, khóe miệng còn hơi hơi hé mở một nụ cười nhẹ, đôi mắt màu lam nhạt ru hồn người bạo dạn ‘bắn’ về phía Úc Tử Duyệt.
Tổng giám đốc? Đầu Úc Tử Duyệt ong ong, vẫn còn chưa hiểu cậu ta có ý gì.....
“Duyệt Duyệt.....Anh ta đang nhìn em kìa!” Nhan Tịch dùng khuỷu tay thúc thúc Úc Tử Duyệt, nhỏ giọng hỏi.
“Em biết. Tên khốn này.” Úc Tử Duyệt hung tợn trừng mắt liếc nhìn Lệ Mộ Phàm, ngay sau đó ngó đi chỗ khác, không thèm nhìn cậu ta quay lại nói với Nhan Tịch.
Cậu ta rảnh rỗi lắm sao? Khi không tự nhiên đi mua cái tòa soạn này để làm gì?
Hay là cố tình đến xem cô khúm núm làm một người sai vặt trong công ty sao? Trong lòng Úc Tử Duyệt thực sự không thấy thoải mái, không hiểu tại sao, cô không hề mong muốn gặp lại Lệ Mộ Phàm. Giống như thực sự gặp lại cậu ta, thì cái loại cảm giác thầm mến “kỳ diệu” giữa bọn họ sẽ bị phá hủy.
“Không đúng..... em, hai người biết nhau?” Đối với một người có kinh nghiệm viết tiểu thuyết ngôn tình hơn một năm như Nhan Tịch mà nói, cô vô cùng nhạy bén thấy rõ được quan hệ của Úc Tử Duyệt và Lệ Mộ Phàm không bình thường.
Có vấn đề, nhất định là có vấn đề!
“Không có quen.” Úc Tử Duyệt lí nhí nói, không nhìn Lệ Mộ Phàm thêm lần nào nữa.
***
“Á.... Buông tôi ra.” Úc Tử Duyệt vừa ra khỏi toilet, khi đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc thì cổ tay cô bị người ta kéo lấy. Một cảm giác quen thuộc thoảng qua, hơi thở có mùi bạc hà dìu dịu, cô theo bản năng kháng cự nhưng mà cô đã bị người đó kéo vào văn phòng.
Cả người cô bị người đó đè lên cánh cửa, gương mặt tuấn tú kề sát tới, chiếc cằm bị ngón tay thon dài nâng lên, “Mua lại tòa soạn này, hoàn toàn là vì cậu đó.” Trên khuôn mặt tuấn tú điển trai khiến người ta không thở nổi đang nở nụ cười tự nhiên, hơi thở nhẹ nhàng thanh mát phả lên mặt cô, khiến cho tim cô đập càng nhanh hơn, hai gò má cũng ửng hồng.
Thì ra người đàn ông suốt ngày chỉ biết đả kích cô, đùa cợt cô, thế nhưng đã vì cô mà mua lại một tòa soạn vốn không có nhiều giá trị về mặc thương mại.
Không thể phủ nhận, đúng là cô có chút cảm động, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại lý trí, “Lệ Mộ Phàm! Tôi đã kết hôn rồi, cậu đừng nên quấy rầy tôi nữa."
Trên mặt Úc Tử Duyệt mang theo sự dứt khoát và kiên định gào lên với cậu ta, đẩy mạnh cậu ta ra, liền mở cửa chạy ra ngoài. Trong khoảnh khắc động lòng đó cô chợt nghĩ tới Lăng Bắc Hàn, nghĩ đến thể diện của gia đình thì lý trí Úc Tử Duyệt hoàn toàn khôi phục!
“Duyệt Duyệt, em làm sao vậy? Ai chọc em giận rồi hả?" Nhan Tịch nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Úc Tử Duyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên trở lại bàn làm việc, vội vàng hỏi thăm Úc Tử Duyệt.
“Là một con ruồi thối tha!” Úc Tử Duyệt thở hổn hển vừa mắng vừa mở máy tính lên.
Nhan Tịch nhích lại gần nói, “Giám đốc Lệ là bạn trai cũ của em phải không?"
Úc Tử Duyệt nghe vậy mới quay đầu lại nhìn về phía Nhan Tịch nói, “Không phải.” Trên khuôn mặt nhỏ bé của cô thoáng buồn bã.
“Duyệt Duyệt, có đôi lời chị cần phải nhắc nhở em, hiện tại em đã kết hôn, còn là vợ của quân nhân, em và giám đốc Lệ......” Nhan Tịch cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Điều này đương nhiên em biết! Em cũng là người biết giữ lễ nghĩa, sẽ không bao giờ dính líu với tên Lệ Mộ Phàm đó đâu....” Úc Tử Duyệt lập tức phản bác nói.
"Ừ, chị tin tưởng em. Mà nói mới nhớ, vậy còn “ông chú” nhà em đâu? Sao chị chưa thấy em nói chuyện điện thoại với chồng em lần nào hết vậy....” Gần đây Nhan Tịch đang nghiên cứu tiểu thuyết ngôn tình về đề tài quân hôn. Lần trước biết được chồng Úc Tử Duyệt là quân nhân, sau đó cô liền quấn quít lấy Úc Tử Duyệt, bảo Úc Tử Duyệt kể lại chuyện về Lăng Bắc Hàn cho cô nghe.
Nhắc tới Lăng Bắc Hàn, lại nghĩ tới trong trụ sở năm ngày ba bữa cũng có quân nhân về nhà thăm người thân. Ngẫm lại kể từ ngày Lăng Bắc Hàn quay lại đơn vị cũng đã hơn một tháng, nhưng vẫn chưa gọi về cho cô một lần nào, khiến cục tức trong lòng Úc Tử Duyệt càng tăng cao.
Điều này cũng khiến cô rất xem thường mình, rõ ràng là không thích Lăng Bắc Hàn, thì còn để ý làm gì khi anh ta không gọi điện, có về nhà hay không? Không phải đường ai nấy đi sao?
"Chúng em có hợp đồng hôn nhân, đã nói đường ai nấy đi!” Úc Tử Duyệt thở phì phì nói, nhưng trong giọng nói lại đầy mùi dấm chua. Nhan Tịch ngay lập tức ghi lại những lời cô nói vào trong máy tính, sau đó cười trộm. Duyệt Duyệt thật đáng yêu, rõ ràng rất quan tâm đến ông chú kia mà còn làm bộ.
*****
Tiếng chuông di động vang lên hết lần này tới lần khác, Úc Tử Duyệt đang đeo tai nghe chơi trò CS đánh Zombie cho nên không nghe thấy, “Đồ lính thúi! Bận lắm sao? Bận tạo ra bom nguyên tử chắc? Quân nhân người ta cũng đều ăn cơm trắng đó thôi, anh giả vờ cái gì?"
“Tôi đánh! Tôi đánh ૮ɦếƭ anh!"
"Đắc, đắc, đắc……” Nhắm ngay đầu Zombie, cô ra sức bắn còn tức giận la mắng.
“Cốc, cốc, cốc….” Tiếu Dĩnh đứng trước cửa phòng cô gõ cửa một lúc lâu vẫn không thấy cô ra mở cửa. Điện thoại Úc Tử Duyệt thì kêu ầm ĩ không ngừng, thế nên bà tự đẩy cửa đi vào
. “Lăng Bắc Hàn! Anh ૮ɦếƭ đi."
“Duyệt Duyệt, Tiếu Dĩnh đi tới trước mặt cô, vỗ vỗ vào cái loa khẽ quát. Lúc này Úc Tử Duyệt mới kinh hãi ngẩng đâu lên.
“Mẹ....Mẹ, mẹ sao lại.....” Úc Tử Duyệt tháo tai nghe xuống, vội vàng cười làm lành nói. Vẻ mặt nghiêm khắc đó của Tiếu Dĩnh khiến lòng cô lạnh run.
“Điện thoại reo kìa.” Tiếu Dĩnh trừng mắt nhìn cô, không thân thiện nói xong sau đó đi ra khỏi phòng.
Lúc này Úc Tử Duyệt mới phản ứng, nhìn cuộc gọi trên màn hình di động, cô ngẩn người, sau đó nhấn nút nghe, trong đầu cô vẫn đang nhớ tới bộ dạng nghiêm khắc của Tiếu Dĩnh, “Alô.....”
“Sao giờ mới nghe điện thoại?” Giọng nói đã rất lâu mới nghe lại của Lăng Bắc Hàn từ trong loa vọng tới. Nhớ tới vẻ mặt nghiêm khắc ban nãy của mẹ chồng, giờ được nghe thấy giọng nói của Lăng Bắc Hàn, trong lòng Úc Tử Duyệt cảm thấy tủi thân nghèn nghẹn.
“Anh gọi điện về làm gì chứ?” Cô đi tới cửa, đá mạnh lên cánh cửa phòng, hét vào trong loa điện thoại.
Rõ ràng nghe được sự buồn bực của cô, thực sự không thích nghe điện thoại của mình đến vậy sao? Cả người Lăng Bắc Hàn cực kì mệt mỏi, vất vả lắm mới tranh thủ thời gian rảnh gọi điện thoại cho cô, thế mà cô lại có thái độ này?