Cái Giá Phải Trả Để Trưởng ThànhLăng Bắc Hàn bước ra từ phòng đọc sách nhà họ Úc, gặp Úc Tử Duyệt đã thay xong quần áo khô ở ngay cửa, cô nhìn thấy anh chột dạ cúi mặt xuống, Lăng Bắc Hàn y như trước không nói một lời, mặt cũng không cảm xúc quay người đi.
“Ba.” Nhìn thấy bóng dáng ba mình, Úc Tử Duyệt ngập ngừng lên tiếng gọi.
Úc Trạch Hạo xoay người lại, nhìn thấy đôi mắt đã từng không buồn không lo, ham chơi thích đùa nghịch hiện đang sưng đỏ của cô con gái cưng thì đau lòng không dứt.
“Duyệt Duyệt, ba vẫn biết, tuy rằng tính tình con đôi lúc hơi tùy thích bướng bỉnh, nhưng con không phải là đứa nhỏ không có chừng mực."
“Gả cho Bắc Hàn, là do chính bản thân con lựa chọn chứ chẳng có ai ép buộc con! Dù cho bây giờ con có hối hận, thì đó cũng là cái giá phải trả cho quyết định của con! Có hiểu không?” Trong giọng nói của Úc Hạo Trạch ẩn chứa sự răn dạy nghiêm khắc.
Nhận thấy người cha trước đây đã từng yêu thương cưng chiều mình biết bao nhiêu, nhưng hôm nay lại nghiêm khắc dạy dỗ mình, trong lòng Úc Tử Duyệt thấy rất thương tâm, rất tủi thân, nhưng những lời ba nói hoàn toàn không sai.
“Tuy nhiên, đối với sự lựa chọn tùy hứng đó của con, mọi người trong nhà cũng đã đắn đo cân nhắc rất kỹ! Lăng Bắc Hàn là người sống có trách nhiệm và cũng là một quân nhân rất chính trực, con lấy nó cũng không có thiệt thòi gì! Về phần Lệ Mộ Phàm, hai đứa vốn không thích hợp! Ba là người từng trải, hôm nay nói ra những lời này là muốn nhắc nhở con! Nếu con đã gả cho Bắc Hàn rồi, thì phải ngoan ngoãn an phận làm tròn trách nhiệm con dâu cho tốt, đừng có tư tưởng muốn hàn gắn lại với Lệ Mộ Phàm nữa!” Úc Trạch Hạo trừng mắt nhìn cô gằn giọng nói.
Từng câu từng chữ ba nói cô đều nghe rất rõ ràng, cô rất muốn hét lên một câu rằng: Chẳng lẽ theo đuổi một chút hạnh phúc cho riêng mình cũng không được sao?” Nhưng cô cũng hiểu được một điều, cô và Lăng Bắc Hàn kết hôn đó là sự thật, và cũng đã chấm dứt tất cả mọi chuyện.
“Ba…..Con sẽ không khiến mọi người phải thất vọng đâu, còn về cái giá phải trả, con sẽ tự mình gánh chịu.” Cố nén nước mắt không để nó rơi xuống, những lời lẽ vô cùng kiên quyết này được nói ra từ miệng một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi.
Do cả hai tuổi trẻ bồng bột, ai cũng có niềm kiêu ngạo của riêng mình, cho nên cái giá mà họ phải trả là cô và Lệ Mộ Phàm đã để vuột mất nhau….
***
Quay về thành phố là tài xế của nhà họ Úc lái xe Lăng Bắc Hàn, còn xe Úc Tử Duyệt thì được một tài xế khác lái, hai người ngồi ở hàng ghế phía sau tài xế, Úc Tử Duyệt đang dựa vào bờ vai anh ngủ.
Trong đầu anh lúc này không ngừng nghĩ về hình ảnh nhìn thấy ở công viên khi Lệ Mộ Phàm khàn cả giọng kêu gọi cô, hai người họ bị đột ngột chia tay. Hình ảnh này, anh cũng đã từng trải qua tình cảnh tương tự như thế.
Môi anh khe khẽ hôn ở đỉnh đầu cô.
Tuổi trẻ có ai mà không bồng bột xốc nổi? Nhưng Úc Tử Duyệt à, đã bỏ lỡ thì cuối cùng vẫn chính là bỏ lỡ.
Trong lòng anh đang lặng lẽ nói với cô.
Tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên không đúng lúc, làm Úc Tử Duyệt cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng nhíu nhíu mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi, “Đây là đâu....."
Lăng Bắc Hàn không trả lời cô mà nhận điện thoại của Lục Khải Chính đang gọi tới.
“Lão Lục.” Môi mỏng mấp máy, anh hờ hững mở miệng, liếc mắt thấy tâm trạng Úc Tử Duyệt đã khôi phục lại bình thường còn đang uống nước ăn đồ ăn vặt, trong lòng cũng thoáng yên tâm.
“Lão Lăng, đang ở đâu vậy?” Lục Khải Chính cất giọng hỏi.
“Đang trên đường về thành phố, bảy giờ đến.” Lăng Bắc Hàn nhìn đồng hồ thản nhiên nói. Sức nhớ ra trước đó Lục Khải Chính có hẹn với mình là tối nay sẽ mở tiệc chiêu đãi tạ tội.
Vì cùng công tác trong một quân khu lại còn chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, vậy mà ngày anh kết hôn cậu ta anh không thể tới chia vui được, vì vậy chầu rượu này tất nhiên là không thể thiếu!
“Được, không nhiều lời nữa, bảy giờ, thành phố lớn Hào Đình!” Lục Khải Chính là một doanh nhân tiêu biểu, ăn nói nhanh gọn rõ ràng, dứt lời liền cúp ngay điện thoại.
“Hắt xì....” Chắc là dầm mưa bị cảm lạnh rồi, Úc Tử Duyệt hắt xì thêm một cái nữa. Lăng Bắc Hàn liếc mắt nhìn cô, vươn tay giựt lấy bịch khoai tây chiên chua cay trên tay cô, “Ế! Trả lại đây!” Lăng Bắc Hàn mặc kệ cô la lối, ngang ngược vứt bịch khoai tây chiên vào thùng rác.
Cô còn muốn nổi cáu, nhưng chỉ có thể giận dỗi trơ mắt nhìn, cô hoàn toàn không biết rằng, vị Lăng trung tá làm vậy là vì muốn tốt cho cô thôi, bị cảm mà còn thích vị đắng miệng, bộ không muốn sống nữa hay sao!
Đúng bảy giờ bắt đầu vào tiệc, Lăng Bắc Hàn dắt tay Úc Tử Duyệt đi vào phòng được hẹn trước, khi nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh Lục Khải Chính thì sắc mặt anh lạnh hẳn đi…..
Bị Bạn Chơi XấuHạ Tĩnh Sơ! Sao cô ấy lại ở đây?
Trong lòng Lăng Bắc Hàn theo bản năng bài xích, kế tiếp nắm tay dắt Úc Tử Duyệt đi vào.
“Lão Lăng, cuối cùng cũng tới rồi!” Lục Khải Chính thấy Lăng Bắc Hàn tới, đứng dậy, lớn tiếng nói. Làm cho Hạ Tĩnh Sơ ngồi ở bên cạnh mặt cũng trắng bệch, có vẻ nhu rất kinh ngạc khi thấy Lăng Bắc Hàn đến, sau đó khóe miệng thoáng nở nụ cười nhẹ.
Lăng Bắc Hàn không thèm nhìn Lục Khải Chính, kéo Úc Tử Duyệt ngồi xuống. Ngồi cùng bàn còn có người bạn chơi từ nhỏ cũng làm việc chung cùng quân khu, nhỏ hơn anh hai tuổi – Thiếu tá không quân Cố Diệc Thần, còn có mấy người nữa cũng là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Mọi người đều hứng thú nhìn Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt, cô vợ trẻ của anh.
“Này, định không cần giới thiệu cho tôi biết sao?” Lục Khải Chính nói xong lần lượt mời thuốc từng người, theo sau ngồi xuống, Lăng Bắc Hàn nhận lấy điếu thuốc nhưng không châm lửa mà để nó sang một bên.
“Em nhớ người ở phía đối diện là Cố Diệc Thần! Bên cạnh chính là Trần Mặc, còn anh là Tôn.... Tôn...."
“Tôn Đại Phi."
“Ha Ha ..... Chị dâu nhỏ trí nhớ thật là tốt!"
Là Úc Tử Duyệt lên tiếng, không sợ tiếp xúc với người lạ mà lần lượt nói ra. Cố Diệc Thần đẹp trai nhìn cô khen ngợi.
“Hì hì.....Còn chị gái này là ai vậy?” Úc Tử Duyệt đơn thuần cười, sau đó chuyển hướng nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp chững chạc duy nhất đang ngồi trên ghế lô, cô quay ngược lại về phía Lăng Băc Hàn hỏi.
Sắc mặt Lăng Bắc Hàn thoáng cứng đờ, Lục Khải Chính cùng đám người Cố Diệc Thần hí hửng nhìn Lăng Bắc Hàn chờ xem kịch vui, coi anh giới thiệu bạn gái cũ với vợ mình như thế nào.
Mặt Hạ Tĩnh Sơ lúc này càng thêm trắng bệch, cô cũng rất muốn nghe xem Lăng Bắc Hàn sẽ giới thiệu với vợ anh ra sao về mình, nhưng thấy Lăng Bắc Hàn không thèm nhìn mình lấy một lần, иgự¢ cô không khỏi thắt lại, sau đó nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Chị tên Hạ Tĩnh Sơ, cũng xem như là bạn chơi từ thuở nhỏ đến lớn cùng với mấy người họ.” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt, cởi mở giới thiệu.
“Hạ Tĩnh Sơ.....Cái tên này nghe thật có phong cách! Rất giống với vẻ ngoài của chị.” Cái miệng nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt xưa nay luôn ngọt như đường, cô lo ca ngợi Hạ Tĩnh Sơ mà không chú ý tới vẻ mặt cười cợt xấu xa của mấy người bạn Lăng Bắc Hàn.
“Nhóc con, còn anh, anh là ai? Em cũng quen chứ?” Lục Khải Chính cảm thấy cô vợ trẻ của Lăng Bắc Hàn rất thú vị, vì vậy nhìn cô hỏi.
“Cái gì nhóc con? Cậu nói chuyện kiểu gì thế hả?" Cố Diệc Thần vội vàng túm tóc Lục Khải Chính, nhìn cậu ta nói.
“Phải đó! Không biết phân biệt lớn nhỏ, mau gọi chị dâu đi! Phạt rượu! Phạt rượu!” Hai người đàn ông còn lại cũng nhốn nháo nói.
“Ơ kìa, mọi người không cần khách sáo thế đâu ạ! Anh là Lão Lục, có phải không?” Úc Tử Duyệt vui vẻ cười nói.
“Sao em biết?” Từ nãy giờ Lăng Bắc Hàn vẫn không mở miệng, lúc này cưng chiều nhìn Úc Tử Duyệt mỉm cười hỏi. Hành động này rơi vào trong mắt Hạ Tĩnh Sơ, khiến tim cô đau đớn như bị ai Ϧóþ nghẹt.
Ánh mắt dịu dàng kia, nụ cười cưng chiều kia, đã từng thuộc về cô…
“Lúc anh nói chuyện điện thoại đã gọi Lão Lục đó......Mà mấy người kia em đều đã biết rồi, chỉ còn lại anh ta thôi!” Úc Tử Duyệt lại cười nói.
“Nè! Chị dâu nhỏ cũng có tư chất của lính Trinh sát đó chứ! Sẵn đây chị dâu nhỏ cũng điều tra thử xem, ở đây có một đôi đã từng là người yêu cũ, là ai và ai nào? Đoán thử xem!” Sau khi nói xong, Tôn Đại Phi cười xấu xa hỏi.
Lăng Bắc Hàn lơ đãng quét ánh mắt hung tợn lườm Tôn Đại Phi.
Cái đám hại bạn! Thì ra cuộc hẹn tối nay là cố tình muốn chơi mình!
Thật Sự Là Người YêuÚc Tử Duyệt băn khoăn nhìn mọi người một vòng, thầm nghĩ: “Ở đây chỉ có mình và Hạ Tĩnh Sơ là nữ, vậy chắc chắn nữ là Hạ Tĩnh Sơ rồi. Trừ khi ý bọn họ nói đó là…..Đồng tính?
Úc Tử Duyệt cười trộm trong lòng, nếu là đồng tính cô cảm thấy Cố Diệc Thần và Trần Mặc rất xứng đôi, Cố Diệc Thần chắc chắn là tiểu công....
“E hèm.....” Cô kịp thời tạm ngưng ý nghĩ tự sướng của mình, sau đó bắt đầu dùng biện pháp loại trừ.
Vấn đề ở chỗ Tôn Đại Phi là người đề xướng lên, trông anh ta và Cố Diệc Thần cười đến bỉ ổi như vậy, thì nam diễn viên chính không phải là hai người bọn họ. Còn Trần Mặc thì sao? Tuổi tác xem ra còn quá trẻ, vậy thì chỉ còn lại Lão Lục và Lăng Bắc Hàn.
Nhưng Lão Lục và Hạ Tĩnh Sơ ngồi gần nhau như vậy, Lão Lục còn rót nước cho Hạ Tĩnh Sơ mà không hề có vẻ mất tự nhiên chút nào, nếu đã chia tay thì không thể nào tự nhiên như vậy được?
Ánh mắt cô chuyển qua Lăng Bắc Hàn.....
Chẳng lẽ Hạ Tĩnh Sơ và Lăng Bắc Hàn đã từng yêu nhau sao? Lăng Bắc Hàn thấy cô nhìn mình thì hơi chột dạ, “Đoán cái gì mà đoán, gọi đồ ăn đi? Tranh thủ ăn xong rồi giải tán, sáng mai tôi còn phải bay sớm!” Lăng Bắc Hàn quay mặt lại, quét mắt nhìn mấy tên bạn xấu xa, trầm giọng nói.
Có vần đề! Tuyệt đối có vấn đề!
“Đoán! Phải đoán! Chị dâu nhỏ, chị nói xem, ở đây ai với ai đã từng là người yêu cũ?” Tôn Đại Phi nhìn Úc Tử Duyệt hỏi.
Lúc này, Hạ Tĩnh Sơ cười nhạt mở miệng, nhìn Tôn Đại Phi nói: “Đại Phi, cậu đang lấy tôi ra để trêu đùa sao?” Cô cười rất là tự nhiên.
A Hàn, anh không muốn nói cho vợ anh biết chúng ta đã từng có một tình yêu nồng thắm sao? Trong lòng cô lại âm thầm nghĩ.
“Ấy ૮ɦếƭ......Làm gì có chuyện đó! Chị Hạ, tiểu nhân mạo phạm, phạt rượu, phạt rượu!” Tôn Đại Phi cợt nhả nói rồi ngửa đầu uống cạn một ly Mao Đài.
“Được rồi, đừng đùa nữa, mau gọi đồ ăn thôi, ưu tiên cho phái nữ gọi trước!” Lục Khải Chính hòa giải, kêu người phục vụ đem thực đơn đưa cho Úc Tử Duyệt.
“Cám ơn!” Úc Tử Duyệt lễ phép nói,” Thịt bò thăn cắt lát......"
"Em đang bị cảm, ăn những món nhẹ một chút!” Úc Tử Duyệt vừa nói tên đồ ăn liền bị Lăng Bắc Hàn cắt ngang, anh dịu dàng nói, giọng nói nhẹ bỗng làm cho toàn thân Úc Tử Duyệt nổi da gà, “Vậy anh gọi đi!” Cô nhanh trí đưa thực đơn cho Lăng Bắc Hàn.
“Wow, tình cảm vợ chồng thật tốt nha, làm cho người ta ghen tị ૮ɦếƭ mất!” Lúc này Cố Diệc Thần vui đùa nói.
Hạ Tĩnh Sơ cũng nghe thấy lời nói quan tâm của Lăng Bắc Hàn dành cho Úc Tử Duyệt, lòng cô chua xót không ngừng uống nước.
Nhưng Lục Khải Chính lại nhìn xa trông rộng, vừa uống trà vừa quan sát Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn cũng gọi mấy món có hương vị nhẹ, thanh đạm nhưng đầy đủ dinh dưỡng.
“À cô này, tất cả những món ăn đùng có bỏ tiêu vào, cám ơn!” Khi người phục vụ chuẩn bị rời đi, Hạ Tĩnh Sơ dường như sực nhớ tới điều gì đó, liền gọi đến dặn dò thêm.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Bắc Hàn đột nhiên cứng ngắc, mấy người còn lại thì cười xấu xa, “Chị Hạ vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của lão Lăng à.” Tôn Đại Phi xấu xa cười nói.
“Ưm hưm.....Hưm.” Úc Tử Duyệt đang uống nước nghe được lời nói của Tôn Đại Phí thì suýt chút nữa bị sặc, liên tục ho sụ sụ, vậy suy đoán của mình là chính xác rồi!
Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ trước kia thật sự từng là người yêu của nhau.
Bây giờ, Lăng Bắc Hàn đang giúp cô lau miệng, ánh mắt hai người giao nhau. Úc Tử Duyệt thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên đó của Lăng Bắc Hàn, thực sự rất muốn hỏi rõ anh để chứng thực.
Lăng Bắc Hàn này cũng thật thâm sâu quá chứ? Bạn gái cũ đang ngồi ngay ở trước mặt, thế mà vẫn có thể bình tĩnh đến vậy.
Giữa lúc ăn, Lăng Bắc Hàn đi toilet, Lục Khải Chính cũng đi theo, “Lục Khải Chính, cậu đang mưu tính cái gì? Sao lại gọi cô ấy tới đây?"
“Oan quá, Lão Lăng, cái này thật sự là bị oan! Tôi mời Hạ Tĩnh Sơ tới công ty làm luật sư cố vấn, lúc đó bàn chuyện ở dưới lầu nhà hàng Tây, thuận tiện mời cô ấy đi ăn một bữa cơm mà thôi!” Lục Khải Chính không giống như đang nói dối.
Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn cậu ta rồi bỏ đi, lúc đi ra lại vô tình gặp Hạ Tĩnh Sơ ở trên hành lang.
“Không muốn gặp em đến vậy sao? Sợ em phá họa gia đình anh hay như thế nào?" Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn cười nói với vẻ mặt thật tự nhiên, nhưng ngược lại như cố ý nói Lăng Bắc Hản là người lòng dạ hẹp hòi.
Lúc này Úc Tử Duyệt cũng đi ra khỏi phòng tiệc, vừa khéo nhìn thấy hai người họ đang đứng cạnh nhau ở đường hành lang.