Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 204

Tác giả: Ức Tích Nhan

Lăng Bắc Hàn biết cô đang nhìn cái gì, vội vàng đổi tay cầm cái ly, nghĩ dấu tay trái đi, ai ngờ, cô lại bắt được tay của anh. Tay Úc Tử Duyệt nắm chặt tay anh, kinh ngạc nhìn vết sẹo dữ tợn trên mu bàn tay ấy, hết sức đau lòng.
"không có việc gì! Vết thương nhỏ thôi!” Rốt cuộc cô vẫn còn đau lòng vì anh, nhưng anh lại không muốn cô vì anh mà đau lòng, lo lắng. Trầm giọng nói, cũng buồn bực vì mình sơ ý quên không mang bao tay, muốn rút tay về nhưng cô lại giữ thật chặt.
Đó là bị phỏng, thịt mới kéo da non, thoạt nhìn rất dữ tợn, rất đau lòng. Úc Tử Duyệt ngước mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, "Còn có vết thương nào khác không?” cô quan tâm hỏi. Trong đầu hiện lên tin tức trên TV, trên mặt biển nổ tung như vậy. Đó là một hình ảnh rúng động lòng người.
"Bị thương như vậy còn có thể trở lại nguyên vẹn sao?” Lăng Bắc Hàn cười hỏi ngược lại cô như không có việc gì, tránh tay cô ra, "Uống nước đi!” Giọng nói vẫn cưng chiều cô như cũ.
Trong lòng Úc Tử Duyệt chua xót, có chút khó chịu, đang cầm cái ly, từ từ uống xong.
"Còn uống nữa không?” Thấy cô uống cạn sạch nửa ly nước, Lăng Bắc Hàn dịu dàng hỏi. Úc Tử Duyệt lắc đầu một cái, "Anh đến thư phòng ngủ đi!” cô quan tâm bảo, chưa từng quên lần trước anh ngủ trên sofa còn bị té xuống.
"Anh ngủ ở kia cũng được, em mau ngủ đi, giờ vẫn còn sớm!” Đỡ cô nằm xuống, chỉnh lại chăn, Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, tắt đèn đầu giường, còn anh đi đến bên sofa nằm xuống lần nữa.
"Vết sẹo kia....” Trong lòng Úc Tử Duyệt bởi vì vết sẹo trên mu bàn tay của anh mà gợn sóng, cô lầm bầm mở miệng.
"Có thời gian anh sẽ đi làm lại nó!” Lăng Bắc Hàn lớn tiếng nói, không nói cho cô biết nửa bên mặt của anh cũng có vết sẹo như thế, nhưng mà so với vết thương của Lục Khải Chính thì cái này căn bản không là gì cả!
"Ừm!” Úc Tử Duyệt trầm giọng nói, đôi tay níu cái chăn thật chặt, chóp mũi chua chua.
Lăng Bắc Hàn nằm trên ghế sa lon, đầu óc rất loạn, trong lòng rõ ràng rất chua, rất khổ sở, rất bất mãn, lại không có biện pháp thổ lộ. Chỉ có thể nhịn, còn phải buộc mình điều chỉnh. cô lạnh nhạt với anh như vậy, sẽ để làm cho anh nghĩ là, cô không thương anh!
sự thật này, làm anh khổ sở!
***
Hơn năm giờ sáng, Lăng Bắc Hàn đã dậy rồi, dường như cả một đêm anh không có ngủ, xuống lầu thì dì Vương đã bắt đầu bận rộn, anh cố ý đi tới phòng bếp tìm dì Vương hỏi lung tung này kia, đều là vì Úc Tử Duyệt.
"Lúc cậu không có ở đây, Duyệt Duyệt rất kiên cường, cũng không có khóc lóc rối rít, rất hiểu chuyện, không để cho mọi người phải lo lắng. Ăn cũng tốt, tất cả những gì tốt cho đứa bé, cho dù không thích ăn cũng buộc chính mình phải ăn!” Nhắc tới Úc Tử Duyệt, dì Vương khen không dứt miệng.
Lăng Bắc Hàn đứng một bên tự mình làm điểm tâm cho Úc Tử Duyệt, vừa nghe dì Vương nói, anh vừa vui mừng vừa đau lòng.
"A Hàn, để dì làm đi...."
"không sao mà.” Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt cự tuyệt, anh chỉ muốn làm bữa cơm sáng cho cô. Dì Vương hiểu ý, cũng không nói gì, chỉ cầm mấy cây thông bóc vỏ.
"Cậu đó, quá im lặng, không giỏi nói chuyện!” dì Vương nói huyên thuyên, Lăng Bắc Hàn chỉ cười, nước sôi, bắt đầu bỏ bột bắp vào, cô ấy chắc vẫn rất thích ăn cháo ngô .
"Còn cười khúc khích! cô gái như Duyệt Duyệt rất dễ dụ đấy!” Dì Vương nhìn Lăng Bắc Hàn nghiêm túc nấu cháo, cầm cái muỗng khuấy không ngừng trong nồi, nói.
Lăng Bắc Hàn cười, nói, "Có yêu hay không không cần giắt khóe miệng....” Giảm lửa xuống, Lăng Bắc Hàn đi tới tủ lạnh lấy trứng gà ra, dì Vương giúp anh cắt nhỏ hành lá.
"Tuy nói là như vậy, nhưng con gái rất dễ bị dao động bên tai, thích nghe những lời nói ngọt ngào!” Dì Vương lại nói, "Kể từ sau khi Duyệt Duyệt đến, ngôi nhà này cũng trở nên rất vui vẻ, chờ qua ba tháng nữa, đứa bé ra đời, sẽ náo nhiệt hơn....” Dì Vương vẻ mặt ôn tồn cười nói.
Lăng Bắc Hàn vừa đánh trứng gà, trong đầu vừa tưởng tượng cảnh tượng ấm áp tốt đẹp như vậy, tưởng tượng dáng vẻ Úc Tử Duyệt ôm đứa bé kích động vui mừng. cô ấy nói không sai, về sau có đứa bé, cô ấy sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
***
Úc Tử Duyệt tỉnh lại, thoải mái vặn eo, giùng giằng đứng dậy, nhìn về phía ghế sa lon thì nơi đó đã không còn bóng dáng của Lăng Bắc Hàn, phía trên cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.... chẳng lẽ anh ấy dậy sớm đi rồi?
Cười chua xót, nhìn chiếc bụng tròn vo của mình thì nỗi khổ sở này có thể thay thế bằng nụ cười tươi tắn, "Bảo bảo, chào buổi sáng nè! Hôm nay hình như trời rất trong xanh!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng cười nói, vuốt ve cái bụng sau đó xuống giường, không có đi rửa mặt ngay mà ngược lại đi đến cửa sổ, kéo rèm che ra, theo bản năng nhìn xuống lầu dưới. Xe vẫn còn ở đây....
Anh ấy chưa đi....
"không sai! Đúng là rất trong, hôm nay ánh mặt trời sẽ rất tốt! Buổi trưa chúng ta đi phơi nắng có được không?” Vuốt ve bụng lớn, Úc Tử Duyệt dịu dàng cười nói, "A.... mẹ quên mất, hôm nay chúng ta phải đi chụp ảnh!” Úc Tử Duyệt vừa đi vừa nói.
"Mẹ ngốc thật, chút chuyện này mà cũng quên mất!” Mang thai sáu bảy tháng, trí nhớ quả thật không tốt lắm, cô nở nụ cười đi tới phòng vệ sinh.
Lăng Bắc Hàn núp ở cửa phòng ngủ, nghe được rõ ràng những lời cô nói, dáng vẻ mới vừa rồi của cô đều giống như trước kia, một chút cũng không thay đổi, đối với con trai làm sao lại có thể nhiệt tình sáng sủa như vậy, mà đối với anh lại giống như người xa lạ!
Sau khi Úc Tử Duyệt rửa mặt xong ra ngoài, phát hiện Lăng Bắc Hàn đang đứng ở cửa sổ, trên người mặc chiếc áo khoác mà cô mua cho anh, đưa lưng về phía cô....
"Anh chưa đi à?” cô cất giọng hỏi, đi tới tủ treo lấy quần áo mặc.
cô nói cái gì? Ước gì anh nhanh nhanh rời đi hay sao? Lăng Bắc Hàn chua xót nghĩ, sau đó xoay người lại thì phát hiện cô đang xoay lưng về phía anh mặc áo иgự¢, đôi tay dùng sức cài móc gài, bộ dáng rất cố gắng, anh vội vã tiến lên.
"A....” Cảm giác anh dựa gần, Úc Tử Duyệt đỏ mặt, kêu lên.
"Hơi nhỏ một chút rồi, không chật sao?” Lăng Bắc Hàn cảm giác áo иgự¢ của cô hình như hơi nhỏ, trầm giọng hỏi. Đưa tay, động tác tự nhiên sửa sang lại áo cho cô, иgự¢ của cô so với trước kia lại lớn lên không ít, hầu kết Lăng Bắc Hàn khẽ run rẩy.
Nhanh chóng lộ ra tà niệm.
"Cũng tạm được! Bớt chút thời gian em sẽ đi mua cái lớn hơn!” Úc Tử Duyệt cười nhạt nói, hai gò má ửng hồng.
Lăng Bắc Hàn giúp cô lấy quần áo, đưa từng cái một tới trước mặt cô. Úc Tử Duyệt cũng không cự tuyệt, người đàn ông này từ trước đến nay vẫn bá đạo như vậy. Nhưng mà bây giờ cô lại không có cảm giác hưởng thụ được anh chăm sóc.
"Ban đêm hãy để cho dì Vương lên giúp đi, hoặc là mời bảo mẫu!” Lăng Bắc Hàn ngồi xổm xuống, giúp cô mang giày, nói.
Bụng cô to phề phệ như vậy , buổi tối nếu muốn uống nước, cũng không có người giúp đỡ. Mới vừa rồi cũng nghe dì Vương nói, cô ấy không làm phiền người khác.
"một mình em có thể, anh coi em là gấu trúc sao....” Úc Tử Duyệt cau mày trách cứ.
Lăng Bắc Hàn đứng ở trước mặt cô, hất đầu, nghiêm túc canh chừng cô, "Em như vậy, làm sao anh an tâm được? Úc Tử Duyệt! thật sự em nghĩ anh là một người có tâm địa sắt đá sao?” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, kích động gầm nhẹ.
cô càng kiên cường, anh càng đau lòng, càng thấy mình có lỗi với cô! Cũng càng áy náy....
Úc Tử Duyệt nhìn anh, trái tim run rẩy, "Anh nghĩ thế nào thì như thế đó đi! Tùy anh nghĩ sao cũng được?” Tức giận nói xong, cô đứng lên, không muốn cãi nhau cùng anh, còn vỗ vỗ bụng, chỉ sợ tiếng hô của anh làm con trai kinh sợ.
Lăng Bắc Hàn đứng dậy, ở trong lòng thở dài, "Khi nào đi chụp hình? Anh đi cùng em...." .
"không phải anh phải chạy về đơn vị sao?"
"Xin nghỉ mấy giờ, không thành vấn đề!"
"không nên ảnh hưởng đến công việc của anh, em đi cùng mẹ là được rồi!” Úc Tử Duyệt lạnh nhạt nói. Anh vừa mới lên chức phó đoàn, nhất định ở đơn vị sẽ có rất nhiều chuyện chờ anh xử lý, Úc Tử Duyệt là thật tâm suy nghĩ cho anh.
Lăng Bắc Hàn không có nói gì nữa, thở dài, đi xuống lầu.
Úc Tử Duyệt còn chưa xuống lầu, liền nghe dì Vương có ý khen ngợi, nói anh làm bữa ăn sáng gì đó.
"Cái tên hỗn tiểu tử, nhiều năm như vậy cũng không pha được cho bà già này một ly trà!” sau khi Úc Tử Duyệt xuống lầu, chỉ nghe bà cụ ê ẩm nói.
"Mẹ! Con nhớ Bắc Hàn đã từng pha trà cho mẹ mà, nhưng ngược lại với con, đừng nói là trà, một ly nước cũng không có!” Mẹ Tiếu cũng ê ẩm nói, nhìn Lăng Bắc Hàn tự mình làm bữa ăn sáng để ở chỗ Úc Tử Duyệt, cười cười.
"Rốt cuộc con dâu vẫn là con dâu! Cũng không biết cục xương già đây sinh thời có thể ăn được thức ăn của hỗn tiểu tử này làm hay không?” Bà cụ thấy vợ chồng Lăng Bắc Hàn xuống lầu, lớn tiếng ê ẩm nói.
Bà cụ nói cũng không khoa trương, điểm này, Úc Tử Duyệt rõ ràng, đi tới bên cạnh bàn, nhìn lên bát cháo ngô thơm ngon trước mặt, còn có bánh trứng chiên, Úc Tử Duyệt cười cười, giống như rất lâu rồi không có ăn bữa ăn sáng anh làm đấy.
"Bà nội, nhiều như vậy con ăn không hết....” Úc Tử Duyệt nhìn nồi cháo bên cạnh vẫn còn rất nhiều, nói với bà cụ.
Bà cụ khoát khoát tay, "Hôm nay, bà không muốn ăn cháo ngô...."
"Bà nội, bà không thật lòng nha!” Úc Tử Duyệt trêu ghẹo bà cụ nói.
"Tiểu Vương, không phải múc, hôm nay cháo ngô thật hiếm có...."
"Bà nội, bà khỏi cần khách khí! Tay nghề cần được cọ xát, bà đồng ý ăn một chút đi, kính xin chỉ giáo nhiều hơn!” Lăng Bắc Hàn mềm giọng nói với bà cụ. Lúc này bà cụ mới liếc anh một cái, đón lấy chén cháo.
Bà cụ tìm không ra khuyết điểm. Úc Tử Duyệt hỏi bà cụ cảm thấy như thế nào, dì Vương đã chen lời, "Có thể không được sao? Năm giờ liền A Hàn đứng làm!" .
Hai gò má Úc Tử Duyệt ửng hồng, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn đang cúi đầu ăn điểm tâm một bên. Anh cũng nhìn cô một cái, cười hiền hòa, bóc vỏ trứng gà sạch sẽ bỏ vào trong chén của cô.
"Bắc Hàn, lúc nào quay lại đơn vị?” Tiếu Dĩnh quan tâm hỏi.
Lúc này Lăng Chí Tiêu rốt cuộc mở miệng, "Nó mất tích bốn tháng, cho nên có rất nhiều chuyện cần phải xử lý!” Giải thích dùm con trai, lời này rõ ràng cho thấy ý muốn nói với Úc Tử Duyệt.
Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, cũng không có giải thích thêm cái gì.
Sau khi ăn xong, Tiểu Lý đưa Lăng Bắc Hàn đi. Lần này Úc Tử Duyệt cũng không muốn đưa anh đi, nhưng mà, khi anh muốn lên xe thì cô kéo ống tay áo của anh, "Em đưa anh đến trạm xăng dầu....” cô cười nói.
Lòng Lăng Bắc Hàn rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút, cũng không cự tuyệt, mở cửa xe cho cô. Sau khi lên xe, anh liền khống chế không được mà kéo cô vào trong иgự¢....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc