Sàn nhà trong phòng tắm được lót rất nhiều đệm lót chống trơn, Lăng Bắc Hàn đứng ở cửa, nhìn cô gái nhỏ vốn dĩ vẫn lệ thuộc vào mình mà bây giờ đang tự mình ngồi xuống ngâm mình trong bồn tắm, trong lòng cảm thấy đau nhức.
Anh nhớ cô đã từng nói, chỉ những lúc anh ở nhà cô mới có thể lệ thuộc vào anh như vậy. Nhưng bây giờ....
Lăng Bắc Hàn bước lên, ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm, vừa muốn cầm lên khăn lông lên lại bị cô đoạt lấy, "Em nói tự em có thể tắm, tối nay anh ngủ ở thư phòng đi, hiện tại bụng lớn, hai người cùng giường sẽ va chạm!” Úc Tử Duyệt nói thẳng. Điều cô nói cũng đều là sự thật, bác sĩ cố gắng nhấn mạnh bụng lướn không thể bị va chạm.
Việc đó có thể cẩn thận tiến hành, nhưng hiện tại cô không muốn làm việc đó cùng anh!
"Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn tức giận quát, "Con mẹ nó anh chịu đủ rồi! Rốt cuộc em muốn như thế nào?" .
Úc Tử Duyệt bị anh la lên như vậy, ngớ ngẩn, "Em không muốn gì cả!” Đôi tay cô theo bản năng vuốt ve bụng, nhìn anh chằm chằm, hét lớn. Cũng sợ hù dọa đứa bé.
Lăng Bắc Hàn nhìn bộ dáng quật cường của cô, trong lòng vừa tức vừa thương, bàn tay không kiềm được, giữ chặt cái ót cô, hung hăng hôn môi của cô, hút mãnh liệt, gặm nuốt, đem nỗi nhớ nhung của mình trút xuống nụ hôn này…
Úc Tử Duyệt cảm thụ nụ hôn nhiệt tình của anh, trong lòng vẫn rung động. Cô vẫn thích anh, chỉ là không mãnh liệt như trước kia mà thôi. Cô hiểu tại sao anh tức giận, bởi vì cô lạnh nhạt? Hai cánh tay đẩy иgự¢ anh ra, giờ phút này, Lăng Bắc Hàn cũng buông cô ra.
Nhưng môi bị anh hôn nóng lên, thấy đau, Úc Tử Duyệt nhìn anh, cười nhạt, "Lăng Bắc Hàn, thật sự không phải là em không tha thứ cho anh, em hiểu công việc của anh. Anh không cảm thấy em như vậy rất tốt sao? Anh muốn em ngày ngày lo lắng sợ hãi vì anh sao? Em còn yêu anh, xem anh như gia đình của em, người thân, ba của đứa bé. Nhưng mà không giống như trước kia tất cả đều lệ thuộc vào anh....” Cô cười nói, hi vọng anh có thể hiểu.
Trong phòng tắm là không khí bi thương. Lăng Bắc Hàn đứng ở nơi này, sững sờ nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, trong lòng chua xót. Cô nói rất có đạo lý, khiến cho anh không có cách nào phản bác, phản bác lời nói đó chính là anh ích kỷ!
"Nói thật hay, nói rất hay! Như vậy, anh nên đối xử với em như thế nào, cần phải như thế nào chứ?” Lăng Bắc Hàn tức giận rống lên nói, đoạt lấy khăn lông, lau lưng giúp cô, "Nếu em coi anh là chồng em, thì sẽ để cho anh giúp em tắm!” Lăng Bắc Hàn cố nén lòng chua xót, gầm nhẹ nói.
Đều là lỗi của anh! Cô không sai! Sai là tại anh là quân nhân! Anh không thể giống như một người đàn ông bình thường, ngày ngày chăm sóc cô, bên cạnh cô! Là lỗi của anh! Anh đang gào thét trong lòng, nhưng động tác trên tay lại vô cùng nhẹ nhàng, giống như là đang lau cho một tác phẩm nghệ thuật trân quý.
Úc Tử Duyệt không ngăn cản anh nữa, cầm lấy một cái khăn lông khác, nhẹ nhàng êm ái lau chùi bụng to của mình, "Bảo bảo, đang tắm rửa, không được phá nha?” Úc Tử Duyệt tự nhiên cười nói, rõ ràng cảm giác con trai lại đá nữa rồi.
"Trễ như thế còn chưa ngủ, thật nghịch ngợm....” Cô vừa cười nói, khuôn mặt đầy yêu thương, giọng nói hết sức dịu dàng.
Động tác Lăng Bắc Hàn khẽ cứng ngắc, cảm giác giờ phút này cô rất bình thường....
"Tiểu tử ra ngoài nhất định là nhóc con nghịch ngợm!” Lăng Bắc Hàn không nhịn được nói, Úc Tử Duyệt liếc hắn một cái, "Bé trai nên nghịch ngợm!” Giọng điệu hoàn toàn là che chở con trai.
Lòng Lăng Bắc Hàn tràn đầy ghen tức, "Bé trai nên trầm ổn mới tốt!” Anh phản bác.
"Ngàn vạn lần đừng giống như anh buồn bực khó chịu!” Úc Tử Duyệt lại phản bác, chỉ là không có nhìn lại anh một cái, vẫn nhìn bụng của mình, đôi tay càng không ngừng vuốt ve.
".... Anh đây là chững chạc!” Anh lại nói, lời ngon tiếng ngọt buồn nôn anh không thể nói ra miệng, đây là tính cách của anh, không thể học được những thứ kia. Vậy mà cô gái nhỏ này lại ghét bỏ tính tình trầm ổn của anh chứ?
Nói gì vẫn thích anh. Lăng Bắc Hàn cười khổ trong lòng. Lúc thương anh, cô xem anh như là báu vật, mặc kệ anh có khuyết điểm có lớn đi chăng nữa cũng có thể bao dung. Hiện tại, bây giờ tình cảm phai nhạt liền ghét bỏ anh....
Úc Tử Duyệt cười cười, "Tóm lại, con em sẽ không giống dạng người khó chịu như ai kia, nếu không trưởng thành sẽ chẳng có cô dâu nào tìm tới....” Úc Tử Duyệt không nhịn được cười giỡn nói.
"Em....!” Lăng Bắc Hàn phát cáu, "Vậy tại sao anh tìm được?” Khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, anh nói.
Anh hỏi ngược lại, làm cô nhất thời không có cách nào phản bác, mới vừa giễu cợt anh nhưng bây giờ không phải giống như cô đang tự tát vào mặt mình sao?
Tại sao mình lại yêu anh đây? Úc Tử Duyệt khổ sở mà nghĩ, liếc anh một cái, giùng giằng muốn đứng dậy. Lăng Bắc Hàn vội vàng đỡ cô dậy, khoác thêm chiếc khăn lông cho cô, sau đó liên tục lau hết nước trên người cô, Úc Tử Duyệt cũng để anh lau giúp.
"Còn phải gội đầu sao?” Lăng Bắc Hàn lại hỏi.
"Không cần làm phiền anh, tự em....” Cô còn chưa nói hết, anh đã kéo cô đi gội đầu....
"Không cần khăn lông nữa, hiện tại con trai đã phát triển hoàn toàn, không sợ phóng xạ, có thể dùng máy sấy.” Lăng Bắc Hàn giúp cô lau tóc, Úc Tử Duyệt nói. Người ấy vội vàng thức thời đi lấy máy sấy, chỉ chốc lát sau, cô bị anh kéo vào trong иgự¢, hưởng thụ sự phục vụ của anh.
Hình ảnh phản xạ trong gương, bộ dáng anh sấy tóc giúp cô ấm áp tốt đẹp như vậy. Úc Tử Duyệt cười cười, chỉ là trong lòng ít đi mấy phần rung động mà thôi. Lăng Bắc Hàn hưởng thụ việc giúp cô sấy tóc, vì cô làm chút chuyện, bàn tay trong tóc của cô nhẹ nhàng. Vốn dĩ tóc cô hơi quăn bởi vì quá dài nên đã bị cắt bớt, do lúc mang thai không được sấy tóc, thoạt nhìn rất đen, rất thẳng....
Anh cảm giác mình nên chịu đựng sự lạnh nhạt của cô như vậy đối với cô cũng rất công bằng, chỉ cần cô ấy vui vẻ, là tốt rồi.
"Bà xã, cực khổ....” Tiếng máy sấy vừa biến mất, từ bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh. Cả người Úc Tử Duyệt run lên, muốn né tránh nhưng hai cánh tay của anh đã ôm cô lại từ phía sau, đặt ở trên bụng cô.
"Mặc kệ em có thái độ gì đối với anh, anh cũng phải nói, đi theo anh, quả thật rất uất ức cho em! Anh không phải là một người chồng tốt, người cha....” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng nói ra sau lưng cô, vô số lần anh tự trách mình, đã từng áy náy, cô càng thương anh, anh càng cảm thấy có lỗi với cô, cũng càng áy náy.
Cho nên, khoảng thời gian anh có thể bên cạnh cô anh rất quý trọng, càng thương cô, cưng chiều cô, trong lòng anh mới cảm thấy thăng bằng hơn một chút.
Lời nói áy náy của Lăng Bắc Hàn truyền tới tai, Úc Tử Duyệt buộc phải cân nhắc, khẽ lắc đầu, "Em thật sự không trách anh, đây cũng là sự lựa chọn của em. Từ lần thứ hai đồng ý lời cầu hôn của anh đến bây giờ, em không có hối hận, chưa từng oán trách.” Úc Tử Duyệt lạnh nhạt nói.
"Anh rõ rồi, ngủ đi!” Lăng Bắc Hàn buông ra, để cho cô nằm xuống, đắp kín mền cho cô, nói.
Úc Tử Duyệt thấy anh đi tắm, chốc lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, cô nhắm mắt lại. Cô cảm thấy may mắn vì tình cảm của mình đối với Lăng Bắc Hàn không giống dạng ỷ lại như trước kia nữa, như vậy về sau cũng sẽ không lo lắng sợ hãi nhiều vì anh, tốt vô cùng.
Cô tin tưởng, anh cũng rất đồng ý cô như vậy, bởi vì như thế anh có thể yên tâm đi phấn đấu bảo vệ tổ quốc.
Cho đến khi tiếng nước chảy biến mất, cô cũng chưa ngủ, chỉ an tĩnh nhắm hai mắt, cho là anh sẽ mặt dày leo lên giường ngủ, nhưng đợi rất lâu không thấy, sau đó cảm giác ánh đèn trong phòng cũng được tắt đi, anh không có lên giường.
Lăng Bắc Hàn tự giác ngủ trên sofa, nhưng mà cũng không ngủ được, hai mắt vẫn an tĩnh nhìn cô nằm trên giường.
Úc Tử Duyệt thầm phát hiện anh đã ngủ trên sofa rồi, nhếch môi cười cười, nhắm mắt lại, an tâm ngủ. Lăng Bắc Hàn vẫn không ngủ, trong đầu không ngừng nhớ về dáng vẻ của cô thời gian trước kia, tình cảm đối với anh nhiệt tình như lửa vậy....
Đợi đến khi cô ngủ say thì anh lặng lẽ đi đến, ngồi ở bên giường, mở một chiếc đèn nhỏ ra, len lén nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô.
Anh được thăng chức lên phó đoàn, nhưng cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào. Đối với anh mà nói, tích cực trong công việc không phải vì thăng quan tiến chức, anh cũng không phải muốn hy sinh cô cùng đứa bé để đổi về những thứ vinh quang kia, chỉ bởi vì tín ngưỡng.
Anh có thể vì cô mà ૮ɦếƭ, nhưng lại không có biện pháp buông tha hai chữ tín ngưỡng.
Trên mu bàn tay, một mảng da non màu đỏ thô kệch nằm một chỗ tạo thành vết sẹo xấu xí đáng sợ. Lăng Bắc Hàn đưa bàn tay mang vết sẹo chậm rãi vuốt ve gương mặt cô, bao hàm yêu thương...
Anh không nên ích kỷ như vậy, yêu cầu trong mắt trong lòng cô chỉ có một mình anh. Có lẽ cô nói đúng. Anh sẽ điều chỉnh mình thật tốt, nhưng, nghĩ đến việc cô không thương anh giống như trước kia, trái tim anh vẫn rất đau, đau vô cùng!
"Ưm.... a....” Nét mặt của cô trở nên khổ sở, Lăng Bắc Hàn sợ hãi, chỉ thấy hai chân cô cử động, ý nghĩ trước tiên của anh là cô bị chuột rút rồi!
Lăng Bắc Hàn vén chăn lên, một tay đè hai chân đang cử động lại, một tay nhẹ nhàng xoa Ϧóþ trên đùi cô.
"Hí....” Úc Tử Duyệt tỉnh lại, khẽ nâng người lên, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn ngồi ở đó Ϧóþ chân cho mình, "Đừng ᴆụng em.... rất đau!” Lúc bị chuột rút, càng ᴆụng thì càng đau, Úc Tử Duyệt tức giận nói.
"Kiên nhẫn một chút! Xoa Ϧóþ một chút là được!” Lăng Bắc Hàn lo lắng nói, nhìn hai chân sưng vù của cô, trong lòng càng thêm khổ sở!
Úc Tử Duyệt không dám cử động, chỉ để anh xoa Ϧóþ, dần dần cũng thỏa mái hơn rất nhiều.
"Được rồi, hết tê rồi, đừng Ϧóþ nữa....” Úc Tử Duyệt bình tĩnh nói, quả thật đã không tê nữa. Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, đắp kín mền cho cô.
"Có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không?” Anh dịu dàng hỏi, giờ phút này anh rất hi vọng cô làm nũng với anh để cho anh đi mua cái gì đó vì cô, nhưng cô lại lắc đầu một cái nói không muốn, "Sáng mai anh còn phải trở về đơn vị mà, đi ngủ sớm một chút đi!” Úc Tử Duyệt quan tâm nói, rất đúng tiêu chuẩn một người vợ.
Lăng Bắc Hàn không trả lời, chỉ tắt đèn, đi tới bên sofa, nhưng không có nằm xuống, cứ ngồi vậy mà trầm tư, đợi lúc cô ngủ say, anh lại chạy tới mép giường ngồi xuống an tĩnh nhìn cô.
Rạng sáng ba bốn giờ, Úc Tử Duyệt rất khát muốn đi uống nước, mở đèn lên thì bị người ngồi ở đầu giường dọa cho hết hồn.
"Anh...anh ngồi ở đây làm gì vậy?"
"Làm sao em lại tỉnh rồi? Khó chịu chỗ nào hả?” Lăng Bắc Hàn lo lắng hỏi.
"Em đi uống nước!” Úc Tử Duyệt tức giận nói, Lăng Bắc Hàn liền vội vàng đứng lên đi rót nước, cô cử động thân thể, ngồi dựa vào đầu giường. Chỉ chốc lát sau anh trở lại, đem ly nước đưa cho cô....
"A....” Chỉ nghe Úc Tử Duyệt kêu khẽ một tiếng, hai mắt hoảng sợ nhìn bàn tay đang cầm ly nước cho cô, phía trên mu bàn tay là một vết sẹo làm cho người ta kinh hãi, nhìn rất đáng sợ....