Đôi cánh tay bị trói chặt, giơ lên đỉnh đầu, miệng nhỏ lại bị anh hôn, song có một cái gì đó được mở ra, có một cái gì đó nóng bỏng đang chống đở ở nơi bí mật của cô, toàn thân Úc Tử vui Duyệt căng thẳng, đầu óc rầm rầm, trong lúc nhất thời quên phản. . Kháng.
Còn muốn kiện mình? Lăng Bắc Hàn ở trong lòng hừ lạnh, không chút nào muốn bỏ qua cho cô, chỉ là nụ hôn bá đạo bất tri bất giác cũng êm ái, nhẹ nhàng, tinh tế hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô, môi lưỡi nóng bỏng, kỹ thuật vô cùng khéo léo mở hàm răng của cô ra nhẹ nhàn quấy đảo bên trong.
"Ưm......" Rõ ràng cô cảm giác toàn thân mình khẽ run lên, giống như là bị điện giật, cô không nhịn được thấp giọng ՐêՈ Րỉ, sau khi hồi hồn nhìn thấy gương mặt điển trai cương nghị của anh, nhìn lông mi dài của anh nhẹ nhàn cọ xát vào lông mi của mình, cô cảm giác trái tim mình cũng không thể khống chế đập loạn xạ lên.
Lăng Bắc Hàn thấy cô bởi vì thiếu dưỡng hít thở không thông mới buông môi cô ra, lại nhẹ nhàn hôn lên vành tai, ngậm dái tai nhỏ của cô anh nhẹ liếm, hút, hà hơi vào đó.
Nơi mẫn cảm đó làm toàn thân cô rung động, tê dại, co quắp, vô lực không có hơi sức, nhưng lại thích anh hôn vào đó, đầu óc chóng mặt trong lúc nhất thời quên hết tất cả.
Cảm thấy cô mềm mại, Lăng Bắc Hàn mừng rỡ, bàn tay đặt vào bên иgự¢ của cô, nhẹ nhàng chà xát, miệng lại ngậm lấy điểm đỏ nhỏ còn lại, sự yêu thương được chia đều cho cả hai bên.
Toàn thân cô nhẹ nhàng giống như đang bay.
Không biết do kỹ thuật của anh quá cao hay do anh đã quen thuộc với thân thể của cô, hay là do cô vốn trẻ người non dạ, chưa từng trãi qua việc đời, vốn là một con mèo nhỏ giương nhắn múa vuốt, giờ phút này lại khéo léo nằm dưới thân của anh, hai mắt khép hờ, hơi thở thơm như hoa lan, vẻ mặt mê người.
Dáng vẻ non nớt khéo léo làm người ta hận không được lập tức vọt vào trong thân thể của cô, hung hăng chiếm lấy.
Sự dịu dàng của anh không phải là qua loa, anh hết sức kiên định muốn cùng cô hưởng thụ, giống như là rất kiên định muốn cùng cô xây dựng một tương lai mới, mà hành động bây giờ, chính là chứng minh tốt nhất.
Đã chấp nhận cô làm vợ, cuộc đời sau này của Lăng Bắc Hàn chỉ có mỗi mình cô là người phụ nữ duy nhất.
Giống như chấp nhận quên đi quá khứ.
Không chần chừ eo hổ động một cái, anh rõ ràng cảm thấy như có hàng rào che chắn, ngăn chặn quy đầu của mình, lại còn rất khít, anh thậm chí có thể cảm nhận được có thứ gì đó bắn ra ở trong đó, trong lòng vui mừng không thôi, cùng lúc cô cau mày mở mắt ra, anh không ình do dự tấn công vào.
"Á......" Đổi lấy chính là tiếng hét chói tai đau đớn của cô. Cùng lúc đó dây lưng cũng buông lỏng ra, giải thoát cho đôi tay của cô......
"Đau....Ra ngoài đi! Lăng Bắc Hàn Tôi.....Tôi hận anh! Ô ......" Theo sự xâm nhập của anh cũng làm cô thanh tỉnh, bất tri bất giác ý thức được xảy ra chuyện gì, nổi đau này như muốn lấy hết sức lực của cô, nhân lúc hai tay được giải phóng ra sức đánh, cắn vào bả vai cứng rắn của anh.
Xong rồi, cô và Lệ Mộ Phàm xong rồi......
Ý thức được điểm này, nước mắt cô cuồn cuộn chảy xuống......
"Đừng cử động! Ngoan.....Ráng chịu ột chút......" Nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng Lăng Bắc Hàn dâng lên nỗi áy náy, nhưng lại không muốn thối lui, cúi đầu, dịu dàng ở bên tai cô dụ dỗ nói, âm thanh khàn khàn mà giàu từ tính, môi mỏng đang nhẹ nhàng hôn nước mắt của cô.
Giống như bị anh mê hoặc, Úc Tử Duyệt ngừng giãy giụa, sững sờ nhìn anh, người đàn ông này đối với cô mà là xa lạ, nhưng lại là chồng của cô, cô nhất thời xúc động không biết nên làm gì.
Cô thắt chặt làm anh đau đớn không nhịn được động thân.
Vốn là bớt đau đớn, theo động tác của anh lại phát tác, "Anh đi ra! Đau ૮ɦếƭ mất! Hu hu...... Anh là tên lính thối! Khốn kiếp! Tên sói già! Anh ૮ưỡɳɠ éρ tôi! Anh lừa tôi" Đầu ngón tay bấu mạnh vào trong bắp thịt của anh, cái miệng nhỏ nhắn cũng không còn nhàn rỗi, càng không ngừng cắn vào bả vai của anh.
Mèo nhỏ? Em là con cọp mẹ thì đúng hơn.
Lăng Bắc Hàn cảm giác trên bả vai hơi đau, ở trong lòng hừ lạnh, chỉ là khóe miệng cũng nâng lên một tia cười hả hê cùng cưng chìu.
Có thể hưởng thụ sự thắt chặt, thân thể nhỏ bé ấm áp của cô, nổi đau này có đáng là gì.
Vì kìm nén đã quá lâu, thân ở dưới càng động càng hăng. Mãnh liệt, dịu dàng, cưng chìu. Nổi đau lúc đầu dần dần bị tình dục thay thế, cô ở dưới thân anh không ngừng ngân nga ՐêՈ Րỉ......
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Cô gái nhỏ bé lười biếng ở trên giường lật người, chân ngọc trắng nõn thon dài từ chăn mỏng lộ ra ngoài, nghịch ngợm đè vào chăn, một cây cánh tay cũng ôm lấy chăn. Đầu nhỏ cọ xát, giống như tìm được tư thế thoải mái, ngáp một cái nặng nề ngủ tiếp.
Lăng Bắc Hàn ngồi ở bên giường vốn muốn gọi cô dậy nhưng nhìn bộ dáng lúc ngủ của cô, người luôn luôn lạnh lùng như anh, lúc này thế nhưng không đành lòng đánh thức cô.
Một bàn tay to nhẹ nhàng vươn tới đem mái tóc đen nhánh che hết gương mặt của cô vén lên, lộ ra gò má mềm mại. "Ưmh.....Tránh ra......" Trong giấc mộng, mơ hồ cảm giác trên gương mặt truyền đến cảm giác ngứa ngáy, Úc Tử Duyệt kháng nghị lầu bầu nói.
Anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã qua bảy giờ, đối với một quân nhân coi thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất nghiêm khắc mà nói, anh đã châm chước cô hai giờ rồi, "Úc Tử Duyệt" Anh đứng lên, nhìn xuống cô nghiêm giọng quát lên.
"Ưmh ......Ai vậy......Ối...... Đau quá....." Nghe được âm thanh ồn ào, Úc Tử Duyệt không vui cau mày, cảm giác đau đớn từ thân thể truyền đến, cô khẽ than thở nói.
"Hoét......"
"Ái......"
Lăng Bắc Hàn không khách khí, cầm cái còi dùng sức thổi, một tiếng này so đồng hồ báo thức hữu hiệu hơn nhiều, chỉ thấy Úc Tử Duyệt chợt thức tỉnh, hét lên một tiếng, mở hai mắt ra, tỉnh táo lại ngay, nhìn lại người đang ngậm còi đứng trước mặt, người đàn ông mặt nghiêm túc.
Trong lúc mơ hồ chưa tỉnh trí nhớ chợt ùa về, nỗi đau giữa hai chân, như nhắc cho cô nhớ toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ hồng, cô tức giận ngẩng đầu lên, nhìn lại vẻ mặt của người đàn ông không ra gì này, "Lăng Bắc Hàn! Cái tên biến thái này! Anh giỏi lắm. Anh dám dùng bạo lực gia đình với tôi" Ngồi ở trên giường, mặc đồ ngủ, nhìn ngón tay áp út của Lăng Bắc Hàn, bất tri bất giác hét to.
Cưỡng Hi*p?
Vật nhỏ này! Tối hôm qua là người nào ở dưới thân của anh nghênh hợp cầu hoan?
"Đừng nói nhảm! Lập tức rời giường! Đây là mệnh lệnh" Lăng Bắc Hàn rốt cuộc là người nghiêm túc, nói không được những lời nói mập mờ, mặt lạnh hướng về phía cô vợ mới dạy dỗ.
"Ra lệnh, ra lệnh, tôi đâu phải là lính của anh! Lăng Bắc Hàn cái người này cái tên sói già, tôi.....Tôi Gi*t ૮ɦếƭ anh" Úc Tử Duyệt tức giận nhảy lên, nhưng hai chân lại vô lực, cả người lại muốn ngã xuống.
Lăng Bắc Hàn bước nhanh đến phía trước, ôm cô lại, cả người cô ngã ở trên người của anh.
"Anh đừng ᴆụng tôi.....Đồ sói già" Cô vừa la hét, vừa hung tợn đánh Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, "Ai biểu anh ૮ưỡɳɠ éρ tôi! Nói không giữ lời! Anh trả sự trong sạch cho tôi! Anh trả cho tôi."
"Đủ rồi" Lăng Bắc Hàn bị cô cố tình gây sự đến tức nghẹn, cong người để cô ngồi ở bên giường, hai tay giữ chặt bả vai của cô, "Úc Tử Duyệt! Nên xảy ra, không nên xảy ra, cũng đã xảy ra! Nếu như tối hôm qua tôi không động vào em, nhưng cả đời này không thể không động vào em! Em bây giờ là vợ của tôi! Tôi cho em thấy rõ ràng thực tế" Anh nhìn cô, từng chữ từng câu, kiên định nói.
Tất cả đường nét trên gương mặt tuấn tú cương nghị này đều nghiêm túc và nghiêm túc.
Úc Tử Duyệt sững sờ, tim căng đầy ghen tuông cùng đau lòng, anh nói không sai, gạo đã gạo nấu thành cơm rồi......
Nhưng chẳng lẽ cô và Lệ Mộ Phàm thật sự là không khả năng sao? Cậu ấy thích mình mà mình cũng thích cậu ấy...... Nếu như trước đây cô còn chưa biết rõ tim mình, nhưng thời điểm Lệ Mộ Phàm thổ lộ với cô, cô đã hiểu, thì ra là nhiều năm như vậy, lòng mình luôn quan tâm đến cậu ấy vẫn len lén thích cậu ấy.
"Nhưng tôi không thích anh.....Anh cũng không ưa gì tôi! Tôi còn đang định muốn ly hôn đấy" Cô lấy một tia ý thức còn lại cả gan nói lên, cô cảm thấy hai người bọn họ căn bản không tình cảm, chỉ cần anh đồng ý, ly hôn cũng không khó. Cô và Lệ Mộ Phàm vẫn có khả năng, nhưng mà bây giờ......
Lần đầu tiên ở trước mặt anh cô nói chuyện bằng giọng nghêm túc, trên mặt còn có vẻ tuyệt vọng và đau khổ khiến cho trái tim anh chợt đau nhói khó hiểu, đặc biệt là cái câu kia: Cô nói không thích anh khiến cho lòng anh nổi lên sự hờn ghen vô cớ.
"Ly hôn? Em hãy nên từ bỏ ý niệm này đi! Nếu em đã gả cho Lăng Bắc Hàn anh rồi, thì cả đời này đừng hòng nghĩ tới việc ly hôn!” Anh rống lên trừng mắt nhìn cô nói.
Thái độ ngang ngượng, mặt mày lạnh lùng cùng với lời nói hung ác nhẫn tâm thực sự đã khiến cho Úc Tử Duyệt thấy hơi sờ sợ, sợ anh nổ một phát súng bắn ૮ɦếƭ mình!
"Tôi.....Tôi nói đùa chút thôi, anh, anh đừng giận.” Thôi được, mình lại nhụt chí chịu thua rồi, hoàn toàn là bị cái bộ dáng muốn Gi*t người kia của anh ta ép bức, cô giơ bàn tay nhỏ bé lên đầu hàng nói.
Cô cũng phát hiện ra một điều, Lăng Bắc Hàn này là một người thích mềm không thích cứng. Anh hùng không ngại thiệt thòi trước mắt, chuyện ly hôn sau này hãy nghĩ cách vậy!
Quả nhiên, thái độ của anh hòa hoãn lại đôi chút, "Cho em thời gian mười phút để rửa mặt, sau đó đi làm điểm tâm!” Anh uy nghiêm nhìn tới đồng hồ trên cổ tay nói với cô như ra lệnh.
Tên lính thúi! Lại ra lệnh ình! Còn bảo mình làm điểm tâm? Đó giờ mình chỉ biết phụ trách xem món ăn đó có ngon hay không thôi!
Bề ngoài thì Úc Tử Duyệt không có phản kháng nhưng trong lòng lại buồn bực thầm nói, nhưng ngay lập tức ánh mắt xoay tròn, trong đầu chợt nảy ra một ý đồ xấu xa.
Vội vàng đứng dậy chạy ra cửa, hạ thể vẫn còn hơi đau nhức âm ỉ, nhớ tới sự đòi hỏi vô độ điên cuồng của anh vào đêm qua, cùng với cảm giác bay bổng như lên tiên lúc sau cùng của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc đỏ bừng lên.
Cô nhớ hình như anh còn bế cô đi vào phòng tắm để tắm lại, cái loại cảm giác được bàn tay to lớn của anh sờ soạng khắp người....Ối…...
Ối trời! Úc Tử Duyệt! Đầu mày có não hay không đấy?
Cô đứng trước cửa tủ quần áo trong phòng ngủ của họ, vô cùng giận bản thân mình! Lấy ra một bộ đồ trong valy từ nhà mang đến, thay xong xoay người lại ngắm nhìn căn phòng ngủ một vòng, đống nôn mửa bừa bãi tối qua của cô đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên vách tường ở đầu giường có treo một khung hình mang phong cách Châu Âu, là ảnh cưới của mình và anh ta......Mình thực sự đã kết hôn, lấy một người quân nhân mà mình không hề yêu......
Tại phòng khách, trái tim Lăng Bắc Hàn thoáng ấm áp khi nhìn thấy vết máu đỏ sậm trên tấm drap giường. Anh tự nhận bản thân mình không phải loại đàn ông cổ hủ coi trọng trinh tiết! Nhưng cũng không có người đàn ông nào mà không thích phần thưởng ngoài mức quy định này cả, đúng không?
Anh gom lại tấm drap giường, đi thẳng tới phòng tắm ném vào bồn tắm, mở nước xong ngồi xổm người xuống tự mình vò giặt nó.
Úc Tử Duyệt đi tới toilet để rửa mặt thì nhìn thấy hình ảnh này, "Sao không dùng máy để giặt hả?” Cô vừa gạt kem đánh răng ra vừa hỏi.
"Có tấm drap giường không cần phiền phức thế, đánh răng rửa mặt nhanh lên rồi đi nấu ăn đi!” Anh cúi đầu trầm giọng ra lệnh. Nhưng Úc Tử Duyệt đâu nhìn thấy được khuôn mặt Lăng Bắc Hàn vừa đỏ vừa vò nhẹ chà chà vết màu hồng kia.
Úc Tử Duyệt nguýt anh một cái rồi vội vã đánh răng rửa mặt, sau đó đi tới nhà bếp.
Đến phòng bếp, đầu tiên Úc Tử Duyệt lấy một cái chảo đặt lên bếp gas sau đó bật lửa, "Tên lính thối! Tôi sẽ cho anh nếm thử tài nghệ làm trứng ốp lếp của bổn cô nương!” Cô lầm bầm lí nhí trong miệng, lấy ra một quả trứng gà gõ mạnh cái tách lên bàn bếp.
"Úi…." Sao lại thế này?
Nhìn nước trứng màu vàng chảy ra mặt bàn, lúc Úc Tử Duyệt đang vô cùng thất vọng thì lại thấy trong chảo đang bốc khói nghi ngút, không phải sắp phát nổ chứ? Úc Tử Duyệt bị dọa sợ vội vàng bước lên dập lửa, tay chân quýnh quáng lại sơ ý làm mớ gia vị ngã trái ngã phải.
Lăng Bắc Hàn phơi tấm drap giường xong đi vào phòng ăn thì thấy trên bàn trống trơn bóng loáng!
Còn phòng bếp ngược lại thì loạn còn hơn so với chiến trường! Nước trứng vàng sệt chảy dài trên mặt bàn, trên đất còn có một quả bị rơi bể nát, gia vị đồ làm bếp cũng ngã ngửa tứ tung văng bể khắp nơi.
Thấy Lăng Bắc Hàn đi vào, trong lòng Úc Tử Duyệt thầm run, chẳng lẽ “tên lính thối” này lại muốn phạt mình?