Tôi Muốn Cùng Anh Quyết Đấu"Không phục cũng phải làm", cánh tay dài của Lăng Bắc Hàn chụp tới, giữ chặt chiếc eo thon nhỏ của cô, kéo cô hướng bên tường đi tới.
"Ông chú già, đồ háo sắc! Buông tôi ra", Úc Tử Duyệt bắt đầu đối với Lăng Bắc Hàn quyền đấm cước đá, cô cũng từng học qua mấy thế quyền đạo, mỗi một cái đánh cũng rất biết dùng sức, cô cảm thấy không thể lại bị anh chiếm tiện nghi lần nữa.
Con cọp không phát uy thì tưởng là mèo bệnh à?
Nhưng là, những cú đánh của cô đối với quân nhân sống trong môi trường rèn luyện lâu ngày thành Tường Đồng Vách Sắt như Lăng Bắc Hàn mà nói, căn bản không cảm thấy bất kỳ đau đớn.
"Đứng ngay ngắn", đặt cô ở cạnh tường, Lăng Bắc Hàn chỉa về phía sống mũi cô, lạnh giọng quát lớn, anh nói xong, sau đó rời đi.
"Lăng Bắc Hàn! Anh tưởng dễ ăn Hi*p tôi à? Tôi muốn quyết đấu với anh", Úc Tử Duyệt hướng về phía bóng lưng của Lăng Bắc Hàn hét lớn một tiếng, nắm thật chặt thắt lưng của áo ngủ, đá rơi chiếc dép xuống, sau đó tới tiến lên, đá một chân lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ý kiên quyết!
Giống như là cô đang bị anh chiếm tiện nghi, nhìn cô hung dữ như muốn báo thù.
Đáng tiếc, chân của cô còn chưa có đá lên, Lăng Bắc Hàn xoay người một cái, một tay phất lên, bắt được cổ tay của cô, làm cho Úc Tử Duyệt té ngã trên đất.
"Quyết đấu?", anh lạnh lùng nhìn cô không phục trên mặt đất, đột nhiên lại rống to: "Đứng lên".
"Lăng Bắc Hàn, anh có dũng khí thì đứng yên đừng nhúc nhích! Tôi đây là đai đen teakwondo", Úc Tử Duyệt khẽ cắn răng, đứng dậy, trừng mắt nhìn anh, không phục quát.
"Được, tôi không động, chỉ sử dụng một tay thế nào?", nhìn ý chí chiến đấu của cô sục sôi, anh lại đang muốn hoạt động gân cốt, trong lòng cảm thấy rất thú vị, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói.
"Nếu thua tôi về sau anh phải nghe lời tôi", Úc Tử Duyệt nấm chặt quả đấm, phát ra tiếng kêu "Rắc rắc" thanh thúy, ngẩng cao chiếc cằm nhỏ lên nói.
"Bảo đảm", Lăng Bắc Hàn sảng khoái trả lời.
Thân thể nhỏ bé của Úc Tử Duyệt lui về phía sau góc tường, "Hàaa...", một tiếng tiêu chuẩn quyền đạo hét lớn, chỉ thấy cô nhảy về phía Lăng Bắc Hàn! Hừ! Đừng tưởng rằng anh đi lính có học võ thuật là ngon, anh chấp nhận đứng bất động cho cô đánh rõ là khinh thường địch quá mức, Úc Tử Duyệt tuyệt đối có lòng tin hạ được anh.
Dùng hết sức quăng cú đá xoay rất đẹp mắt, bàn tay Lăng Bắc Hàn vừa đỡ, giữ chặt mắt cá chân của cô lần nữa đem cô quật ngã trên mặt đất, trên sàn có trãi thảm lông cừu thật dầy cho nên anh không sợ làm cô bị thương.
Cô đứng lên tiếp tục xông về phía anh, mắt cá chân lần nữa bị anh chụp lấy, lần này, Lăng Bắc Hàn dùng sức lôi kéo đem cả người cô kéo gần mình, đưa tay giữ chặt cằm của cô nói, "Có phục hay không?"
"Không phục", Úc Tử Duyệt tức giận, há mồm hướng anh táp tới, hận không được cắn rơi đầu mũi của anh, ánh mắt Lăng Bắc Hàn lạnh lùng nhanh tay đẩy ra cô.
"Đồ lão già háo sắc! Tôi đá ૮ɦếƭ anh", Úc Tử Duyệtvẫn không chịu thua, liên tiếp xuất ra rất nhiều chiêu thức, bị Lăng Bắc Hàn nhất nhất hóa giải toàn bộ, ngược lại mỗi lần cô đều bị anh quật ngã trên mặt đất, làm cho cực kỳ nhếch nhác, áo ngủ rộng giắt trên người, thiếu chút nữa bị tuột ra.
Thấy cô té xuống đất khó khăn bò dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm khổ sở, Lăng Bắc Hàn có chút không đành lòng, "Tôi đã học qua võ thuật, cái người này chỉ mới học được chút ít thì không để người ta vào mắt, ít khoe khoang đi", nhìn cô chằm chằm, anh trầm giọng nói.
Úc Tử Duyệt chặt chẽ cắn môi dưới, vẫn bất mãn nhìn anh chằm chằm, trong lòng tức giận, rồi lại không biết nên đấu với anh như thế nào, trên người còn chua xót đau đớn hơn.
"Thức thời nhanh lên một chút đứng tư thế hành quân, không đứng được một canh giờ, tôi không cần biết em có phải là phụ nữ hay không, phạt theo quân lệnh", Lăng Bắc Hàn lại nhìn người trước mắt, lạnh lùng nói.
"Anh dùng bạo lực gia đình! Tôi muốn kiện anh", Úc Tử Duyệt tức giận hét lên, mình trêu chọc tới ác ma sao?
"Bạo lực gia đình? Thế nào, hiện tại biết là vợ của tôi rồi hả?", khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đưa tới, anh hỏi ngược lại.
Tôi Muốn Ly HônÝ của Lăng trung tá chúng ta là: Úc Tử Duyệt, cô còn biết mình là vợ của tôi àh, vậy sao trong lòng còn băn khoăn cái người tên Lệ Mộ Phàm kia? Còn muốn ly hôn với tôi? Vi phạm hiệp nghị điều thứ nhất, điều thứ ba.
Úc Tử Duyệt bị một câu nói của anh chận lại không có cách nào trả lời, vẫn trừng mắt nhìn anh.
"Đứng ở cạnh tường, bây giờ là chín giờ rưỡi, đúng mười giờ rưỡi mới được đi ngủ", Lăng Bắc Hàn đi tới bên cạnh bàn, cầm lên một cái chén trắng bằng sứ lại đi tới bên người cô.
Úc Tử Duyệt còn muốn phản kháng, bị nét mặt hù dọa như muốn ăn thịt người của Lăng Bắc Hàn hù dọa, ngoan ngoãn đứng ở bên tường, vùng lưng mềm mại dán lên vách tường.
"Không cho phép dựa vào tường", Lăng Bắc Hàn hét xong, đem lấy cô hướng ra ngoài kéo xa một mét, còn đá đá khuỷu chân của cô. Úc Tử Duyệt hai mắt nhìn anh chằm chằm, thất bại đứng thẳng người, đôi tay đặt ở hai bên đùi, sau đó trên đầu có thêm một cái chén.
"Không được cử động, không được làm rơi chén", anh lại quát.
Úc Tử Duyệt không dám động, thế nhưng cái miệng nhỏ hồng hồng lại không ngừng ngọa nguậy, dùng khẩu ngữ mắng anh.
Lăng Bắc Hàn trở lại bên cạnh bàn, ngồi xuống, cắm đầu cắm cổ vừa ăn bữa tối, vừa giám thị cô.
Biến thái! Úc Tử Duyệt bất mãn nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi ở bên cạnh bàn, ở trong lòng hung hăng mắng! Chỉ chốc lát sau, Lăng Bắc Hàn đã nhanh chóng ăn xong bữa ăn tối, nhìn đồng hồ đeo tay, mới có mười phút, "Chớ có biếng nhác ......", anh nói xong, liền đi vào phòng ngủ.
Úc Tử Duyệt thấy cửa phòng ngủ đóng lại, lập tức đưa tay lấy cái chén trên đỉnh đầu xuống, "Lão Biến Thái! Anh cho rằng tôi ngu à", cô nho nhỏ nói thầm, bắt đầu xoa Ϧóþ những nơi đau nhức.
Lăng Bắc Hàn nhìn cô lười biếng qua khe cửa, khóe miệng không tự giác mỉm cười.
Đợi anh tắm xong đi ra cửa, Úc Tử Duyệt vội vàng đứng thẳng người, đem cái chén sứ đặt lại ở đỉnh đầu.
Sao Lão Biến Thái tắm nhanh như vậy? Cô vẫn còn chưa nghỉ ngơi đủ! Úc Tử Duyệt ở trong lòng lại nói thầm, rủ lông mi, không nhìn anh. Ở trong lòng buồn bực, toàn thân lại rất đau nhức.
Càng nghĩ trong lòng càng uất ức, rất muốn cầm cái chén trên đầu ném vào gương mặt của anh.
Hôm nay là một ngày cô cực kỳ xui xẻo! Không ngờ còn mấy tiếng cuối cùng còn bị cái “Tên lính xấu xa” này phạt đứng...... Một cỗ ướƭ áƭ xông lên hốc mắt, nhớ tới Lệ Mộ Phàm, nhớ tới lời ba trách mắng, nhớ tới mình gả cho một người không thích, nhớ tới không thể ly hôn......
Các loại uất ức xông lên, nước mắt mãnh liệt chảy ra.
"Anh......", Lăng Bắc Hàn nghe được tiếng nức nở, sững sờ, nhìn về phía cô, lại thấy cô đang khóc, bước nhanh đến phía cô, đưa tay lấy cái chén trên đỉnh đầu của cô xuống.
Cuối cùng anh lại mềm lòng trước cô.
"Khóc cái gì", anh tức giận nói, nhìn nước mắt óng ánh trong suốt theo gương mặt của cô chảy xuống, cảm giác lòng của mình lần nữa mềm mại.
"Không cần anh lo! Hic hic ......", cô gào xong, lại khóc lên, giống như đang làm nũng. Cô cũng chỉ là đứa con gái mới mười chín tuổi, cho dù cô có mạnh mẽ quật cường, sau những chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy uất ức.
Thấy cô khóc, lòng của Lăng Bắc Hàn càng mềm mại, anh phát hiện mình đối với nước mắt của cô không có sức miễn dịch.
Anh vươn cánh tay, không tự chủ giữ lại eo nhỏ của cô, ôm cô ngồi xuống, "Anh đừng ᴆụng tôi ...... Ô...... “cái tên lính xấu xa” này tôi hối hận...... Tôi muốn ly hôn...... không muốn gả cho anh......", Úc Tử Duyệtvừa đấm lung tung vào trong иgự¢ của anh, vừa khóc nức nở nói.
Toàn bộ nước mắt đều rơi vào trong иgự¢ anh.
Những lời cô nói đều là thật lòng,ngay thời khắcLệ Mộ Phàm tỏ tình cô đã hối hận, vì mặt mũi của nhà họ Úc nên mới quay trở về.
Anh không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc trầm xuống, đặt cô nằm xuống giường lớn, mình cũng lên giường. Úc Tử Duyệt hình như là rất mệt mỏi, sau khi lên giường không có giãy giụa, vô lực cuộn tròn thân mình, Lăng Bắc Hàn cũng lên giường, kéo cô vào trong иgự¢......
"Đừng ᴆụng tôi......", cô nửa tỉnh ngủ gật mơ hồ nói, lại không đẩy anh ra, Lăng Bắc Hàn lấy chăn mỏng, đắp lên người cả hai.
Cúi đầu nhìn thì thấy cô vùi ở trong иgự¢ của mình hình như là ngủ thi*p đi, trên gương mặt còn lưu lại nước mắt óng ánh trong suốt, làm người thương yêu...... Ngón tay dài êm ái lau chùi hết những thứ ướƭ áƭ kia, cẩn thận, chỉ sợ hơi dùng sức liền ᴆụng hư da thịt mềm mại của cô.
Cô chỉ là cô gái chưa tới hai mươi tuổi, ước chừng so với mình nhỏ hơn mười tuổi đấy......
Lăng Bắc Hàn nhìn người con gái nào đó trong иgự¢, con mắt sắc trong suốt nhuốm đầy tình cảm mềm mại như nước, đưa tay tắt đèn trong phòng, ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ......
Hôn Lễ Ở Nhà Trai"Ghét...... Tránh ra......" Năm giờ rạng sáng, Úc Tử Duyệt đang ngủ say, cảm giác có người đang gọi, cô cau mày cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu nói, lười biếng trở mình, chân dài mảnh khảnh vòng quanh chăn.
Lăng Bắc Hàn thấy cô còn không chịu tỉnh lại, cầm huýt gió, cúi người "Hoét hoét hoét ......" Âm thanh thanh thúy vang lên, đây là cách gọi bộ đội rời giường vào buổi sáng.
"A! Ồn ૮ɦếƭ rồi", Úc Tử Duyệt bị ồn phải ngồi dậy, bịt lấy lỗ tai tức giận quát, chống lại chính là người đã ăn mặc chỉnh tề Lăng Bắc Hàn, anh cầm cái còi nhìn mình lom lom.
"Lính thối! Sáng sớm anh làm gì đấy?", cảm giác bị quấy nhiễu, Úc Tử Duyệt trừng mắt nhìn Lăng Bắc Hàn, tức giận hét lớn.
"Đồng chí Úc Tử Duyệt! Em có mười phút thay quần áo, 30 phút hóa trang! Bây giờ lập tức rời giường cho tôi, rời giường! Hoét!", Lăng Bắc Hàn nhớ lại buổi tối hôm qua, nhìn chằm chằm người ngồi ở trên giường gương mặt mơ hồ, vừa quát lên vừa huýt sáo.
"Biến thái", cô tức giận hét to, buồn ngủ biến mất, nhớ tới tối hôm qua bị anh đập, Úc Tử Duyệt lại không dám lỗ mãng, vội vàng lật người xuống giường.
Chỉ chốc lát sau, chuyên viên hóa trang đi theo giúp cô thay lễ phục sườn xám đỏ thẫm. Hôm nay mới chính là ngày bọn họ chân chính thành hôn đấy...... Nhìn chính mình trong gương cực kỳ giống một cô vợ mới cưới, Úc Tử Duyệt kích động muốn chạy trốn.
Nhưng cô cũng biết, không thể mặc cho cảm tính.
Ngồi ở trên xe hoa Hummer khổng lồ như con vật, hai mắt lóe lên, vừa nhìn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vừa nhìn về phía sau lưng một đoàn xe Hummer lay động lay động."Nhà anh thật sa đọa", cô nửa ngày không lên tiếng, rốt cuộc mở miệng, bất mãn nói.
Lăng Bắc Hàn hồi hồn nhìn cô, thấy cô đang nhìn đoàn xe phía sau, khóe miệng anh nâng lên, "Nhà chúng ta sa đọa như thế nào?" .
"Tám chiếc Hummer! Các người là quân nhân không phải nên khiêm tốn một chút sao?", Úc Tử Duyệt quay đầu, bỉu môi nói.
"Nhà khác có lẽ cần, nhưng nhà họ Lăng không cần", Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, "Tham gia nhập ngũ là phải khiêm tốn, nhưng nhà họ Lăng hơn phân nửa từ thương gia, tại sao phải khiêm tốn? Tại sao phải tự lừa dối mình?".
Úc Tử Duyệt liếc anh một cái, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, không để ý tới anh. Thật ra thì anh nói không sai......
***
Hôn lễ được cử hành ở khách sạn lớn nhất Kinh Thành, phóng tầm mắt một vòng, hầu hết khách mời nếu không mặc quân trang thì mặc âu phục, giống như là đang mở cuộc hợp đại hội đại biểu nhân dân. Còn có những người đứng thẳng như nhân viên bảo vệ, chỉ là số lượng nhân viên bảo vệ đủ bày chừng mười mâm rượu thịt đi.
Toàn thân mặc sườn xám đỏ thẫm, cô dâu vóc người xinh xắn lanh lợi rúc mặt vào chú rễ toàn thân mặc lễ phục của trung tá, đang lúc mọi người vui vẻ đưa tiễn, hướng về phía lễ đài đi tới.
Mặc sườn xám, mang giày đỏ, nghe nói đây là yêu cầu cụa cụ bà nhà họ Lăng. Úc Tử Duyệt ngược lại rất là cảm kích sự sắp xếp của bà cụ, ít nhất cô không cần mang giày cao gót đi theo Lăng Bắc Hàn chạy tới chạy lui.
Nguyên nhân là hôn lễ này không phải cô mong đợi, cộng thêm tâm tình không tốt, cho nên ngày đặc biệt như vậy, trường hợp đặc biệt như vậy, Úc Tử Duyệt không có chút nào khẩn trương, cô cảm thấy mình hôm nay chỉ cần làm một con rối là được rồi, Lăng Bắc Hàn làm cái gì, thì cô làm cái đó, chính xác không sai.
Ở trong lòng lại mong hôn lễ này sớm kết thúc.
Thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Lăng Bắc Hàn bên cạnh, anh mặc lễ phục trung tá, hôm nay nghiễm nhiên là rất xuất chúng. Nếu như không phải là trong lòng cô có Lệ Mộ Phàm, mình có thể hay không yêu người đàn ông như vậy?
Úc Tử Duyệt! Mày ở đây tư tưởng đi hoang cái gì? Làm sao mày có thể thích một ông chú vui buồn thất thường phúc hắc xảo trá đây? Nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng cô một hồi tức giận, bàn tay nhỏ bé bấm chặt bàn tay của Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn cảm giác lòng bàn tay có chút đau nhói, cúi đầu, trả lời anh chính là biểu tình phức tạp trên khuôn mặt nhỏ nhắn, anh ngầm trừng mắt nhìn cô một cái, dắt tay cô lên đài.
Trong góc khuất của đại sảnh khách sạn, có một cô gái vóc người cao gầy đứng ở trong góc, đôi mắt khóa chặt đôi tân nhân ở trên đài sắp trao đổi nhẫn cưới ......