Ác Giả Ác Báo“Anh nói xem tại sao cô ta lại không biết ngượng đến thế chứ?” Cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt nói với Lăng Bắc Hàn, mới vừa rồi trong điện thoại cô còn đồng ý gặp Chu Nhiên đấy. Úc Tử Duyệt trưng ra vẻ mặt chán ghét nhìn Lăng Bắc Hàn, cũng quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt.
“Sao lại nhìn anh như thế?” Ánh mắt cô như thế là có ý gì? Như là ghét bỏ ấy! Lăng Bắc Hàn nhìn cô, bất mãn hỏi.
“Nhìn xem sao anh lại trêu chọc toàn những hoa đào thối nát thế!” Úc Tử Duyệt nhìn anh chằm chằm, giễu cợt nói. Nhớ tới Chu Nhiên, trong lòng cô liền thấy tức giận, cô còn chưa quên mấy ngày đó mình sống khổ sở thế nào!
“Úc Tử Duyệt! Em………” Cô gái đáng ૮ɦếƭ này, dám cười nhạo anh? Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm, tức giận nói.
“Em thế nào? Những người đàn ông theo đuổi em đều là người ưu tú!” Úc Tử Duyệt cố ý kích động anh, lâu rồi không làm ầm ĩ, náo loạn với anh, cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn tức giận gầm nhẹ, nắm chặt hai nắm đấm, thật muốn đánh cô, nhưng trong thoáng chốc liền tỉnh táo lại, khóe miệng hiện lên nụ cười giễu cợt: “Ưu tú? Là cái tên giáo viên Thẩm Gi*t người? Lệ Mộ Phàm chơi những trò hèn hạ? Hay là Tư Đồ Ngạn bị truy nã? Úc Tử Duyệt, em lên mặt cái gì?” Lăng Bắc Hàn nắm tay cô, vừa đi vừa nói chuyện.
“Anh……” Lời nói của Lăng Bắc Hàn không hề sai, lúc này Úc Tử Duyệt mới ý thức được, hình như mình cũng chỉ toàn dụ được những hoa đào thối nát!
“Lệ Mộ Phàm cũng đã cải tà quy chính rồi! Huống chi, còn có thêm Lôi Vũ! Lôi Vũ ưu tú, hoàn mỹ!” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, đắc ý nói. Chợt cảm thấy bàn tay nắm tay mình của Lăng Bắc Hàn đang siết chặt, giống như muốn Ϧóþ nát xương cô vậy.
“A…… Anh Ϧóþ đau em!”Úc Tử Duyệt bị đau hít một hơi khí lạnh la lên, biết là anh đang tức giận, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt xanh mét kia không làm cô sợ, ngược lại còn cảm thấy hết sức thú vị. Lúc trước anh đã từng nói vào tai cô, tức giận với cô, gào thét với cô, cũng chỉ là biểu hiện của tình yêu. Đối mặt với những người không liên quan, anh chỉ luôn vui buồn không lộ ra mặt.
Chỉ có cô mới dễ dàng chi phối được cảm xúc của anh!
“Đáng đời!” Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn cô, buồn bực nói.
Dám khen tên Lôi Vũ kia ưu tú, hoàn mỹ? Cô đặt anh ở đâu chứ? Lăng Bắc Hànghen tức! Tên Lôi Vũ đó đối với anh mà nói cũng là một tình địch.
Anh lườm cô một cái, không nói thêm gì nữa, buông tay cô ra, vượt lên đi trước, Úc Tử Duyệt vội vàng đuổi theo, cảm thấy anh đang rất tức giận. Đưa cánh tay nhỏ bé ra, chủ động tìm kiếm bàn tay to rộng của anh, khẽ cầm lấy, “Bắc Hàn…….” Cô nhỏ giọng gọi.
“Ông xã?” Thấy anh không để ý tới cô, cô lại làm nũng kêu lên, bình thường Lăng Bắc Hàn không chịu nổi nhất chính là bộ dạng này của cô, “Cái gì?” Người đàn ông đang buồn bực rốt cuộc cũng mở miệng, tức giận, không kiên nhẫn nói.
“Vừa nãy ngời ta chỉ nói bừa thôi…….. Trong lòng em, anh mới là người ưu tú nhất, hoàn mỹ nhất! Nhưng mà Lôi Vũ quả thật có ý với em…..” Úc Tử Duyệt nũng nịu nói, trước tiên là khen anh một chút, sau đó lại khiến anh khẩn trương một chút, tránh cho anh hả hê đến mức vểnh đuôi lên trời!
Úc Tử Duyệt cũng không ngốc, hiện giờ sống chung với Lăng Bắc Hàn, cũng biết nắm biết thả thế nào cho đúng mực. Như vậy mới có thể nắm chặt anh trong lòng bàn tay mình!
Quả thật Lăng Bắc Hàn thoạt đầu là đắc ý, giây lát liền trở nên khẩn trương, anh cũng rõ Lôi Vũ có ý với Úc Tử Duyệt, “Người khác có ý với em, đó là chuyện của người ta, Úc Tử Duyệt, em nhớ kỹ cho anh, mấu chốt là bản thân em! Không được động lòng! Hiểu chưa?” Lăng Bắc Hàn giáo huấn cô, nói.
“Sao em có thể động lòng được! Anh cũng thế, cho dù có bao nhiêu hoa đào thối nát, bao nhiêu con ruồi xấu xí đến tìm anh, anh cũng không được động lòng! Nếu không em phế anh!” Cánh tay nhỏ bé của Úc Tử Duyệt giơ lên thành hình cây kéo, thở phì phò nói với Lăng Bắc Hàn.
Dưới ánh mặt trời, Lăng Bắc Hàn bất đắc dĩ cười cười, “Có muốn nghéo tay không?” Chỉ một mình cô đã sớm chiếm cứ cả thể xác và linh hồn của anh rồi, công việc của anh lại bận như vậy, sao có nhiều thời gian mà nghĩ đến cô gái khác chứ?
Úc Tử Duyệt đưa ngón tay út ra, móc vào ngón tay của Lăng Bắc Hàn, giống như đứa bé nghéo tay với anh, lập lời thề.
Cô tin, trên thế giới này trừ Lăng Bắc Hàn ra, sẽ không có người đàn ông thứ hai nào có thể khiến cô yêu đến tận xương tủy như vậy!
“Vậy bây giờ có phải chúng ta nên đi tìm Chu Nhiên hay không? Có muốn chơi đùa với cô ta một chút không?” Đi về hướng bệnh viện, Úc Tử Duyệt hỏi Lăng Bắc Hàn.
“Còn chơi đùa làm gì, trực tiếp kiện cô ta chẩn bệnh sai là được!” Lăng Bắc Hàn cất giọng nói.
“Hả? Vậy không phải là hủy hoại cô ta luôn sao? Mất chén cơm thì phải làm thế nào? Hơn nữa, có lẽ cô ta sẽ không thừa nhận đâu, nói là do sơ xuất thôi.” Úc Tử Duyệt không ngờ Lăng Bắc Hàn sẽ tàn nhẫn như vậy, vội vàng nói.
“Để lại bác sĩ như thế là gieo họa! Anh chỉ dựa theo tình hình…..” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, cũng chỉ nói thật.
***
Chu Nhiên nhìn thấy Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn cùng xuất hiện thìhá hốc mồm, không phải cô đã dặnÚc Tử Duyệt chỉ đi một mình rồi sao? Chẳng lẽ, cô ấy đã nói cho Lăng Bắc Hàn biết sự thật? Bọn họ đến để tra xét?
“A Hàn, sao cậu cũng tới vậy…….?” Chu Nhiên cười nói.
“Theo bà xã tôi đến kiểm tra phụ khoa, không được sao?” Lăng Bắc Hàn nắm tay trái của Úc Tử Duyệt, nhìn Chu Nhiên, cười giễu cợt.
Bà xã? Bọn họ kết hôn rồi? Nhìn chiếc nhẫn trên tay Úc Tử Duyệt, Chu Nhiên lại trợn tròn mắt, lúc này mới hiểu được, có lẽ Úc Tử Duyệt đã nói cho Lăng Bắc Hàn biết sự thật!
“Có thể! Đương nhiên là có thể! Hôm nay vừa đúng lúc tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho Duyệt Duyệt!” Chu Nhiên uyển chuyển nói, kéo Úc Tử Duyệt vào phòng kiểm tra, Lăng Bắc Hàn cũng vào theo.
“Duyệt Duyệt, kết quả mà lần trước tôi nói với cô…..” Chu Nhiên kéo tay Úc Tử Duyệt, cười nói, Úc Tử Duyệt hừ lạnh trong lòng, nghĩ thầm, xem cô ta làm thế nào để che giấu.
“Đúng vậy, cô nói tôi không dễ có thai!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng nói.
“A…….. A Hàn, cậu đừng hiểu lầm, Duyệt Duyệt cũng là sợ cậu lo lắng nên mới gạt cậu…….” Chu Nhiên cười mỉa, lại nhìn Lăng Bắc Hàn một cái, ra vẻ biện hộ giúp Úc Tử Duyệt.
“Cô ấy đã nói hết với tôi rồi.” Lăng Bắc Hàn nhìn Chu Nhiên, nói mà không có biểu cảm gì.
Lời nói của Lăng Bắc Hàn khiến cho lòng Chu Nhiên run lên, “Thật sao? Vậy hôm nay cậu tới cũng rất đúng lúc, tôi có chuyện muốn nhận lỗi với hai người, lần trước kiểm tra cho Duyệt Duyệt, là do tôi sơ xuất, vốn là tất cả của Duyệt Duyệt đều bình thường…….” Vẻ mặt Chu Nhiên thành khẩn nói với hai người.
Người đàn bà hèn hạ! Thật sự dùng đến mánh khóe này! Trong lòng Úc Tử Duyệt tức giận đến cực độ, cũng oán Lăng Bắc Hàn không phối hợp với cô để thiết kế một cái bẫy cho người đàn bà hèn hạ này.
“Sơ xuất? Chu Nhiên, cậu nói câu này nhẹ nhàng nhỉ?” Lăng Bắc Hàn nhìn Chu Nhiên, lạnh lùng nói.
“A Hàn! Đây thật sự là lỗi của tôi, loại bệnh này vốn do bác sĩ chủ quan nên dễ phán đoán sai…..” Chu Nhiên nhìn Lăng Bắc Hàn, ngượng ngùng nói.
“Có lẽ cô gạt được những bệnh nhân khác, nhưng không gạt được tôi đâu, thu hồi chút tâm tư nhỏ bé của cô lại đi……” Lăng Bắc Hàn nhếch môi, cười nói. Lúc này, có mấy người từ cửa phòng kiểm tra bước vào.
“Viện trưởng, chính là cô ta, cô ta đã nói con gái tôi không thể mang thai, bí mật bảo chúng tôi đến tìm người bạn mở phòng mạch trung y của cô ta, mỗi một đợt trị liệu tốn đến mấy ngàn! Sau này chúng tôi đến bệnh viện khác kiểm tra, vốn dĩ không hề có bệnh!” Một người phụ nữ dẫn viện trưởng mặc áo blouse trắng đi vào, chỉ vào Chu Nhiên, lớn tiếng nói, phía sau bọn họ còn có vài người nữa.
“Bà…. Bà có chứng cớ gì mà nói bậy ở đây?” Khuôn mặt Chu Nhiên lúc đỏ lúc trắng, vội vàng phản bác.
Lúc này Úc Tử Duyệt liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn cũng nhìn cô, kéo tay cô, muốn đi ra ngoài.
“Chứng cớ gì? Đương nhiên là chúng tôi có chứng cớ nên mới đến tìm viện trưởng!” Úc Tử Duyệt vừa được Lăng Bắc Hàn kéo ra khỏi phòng kiểm tra, đã nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của người phụ nữa kia, “Ha…. Cái cô Chu Nhiên này, không ngờ lần này còn muốn một mũi tên hạ hai con chim!” Đi vào một hành lang nhỏ, Úc Tử Duyệt cười nhạo nói.
Lăng Bắc Hàn cũng mỉm cười, “Lần này thì tốt rồi, không cần anh ra mặt, chén cơm của cô ta cũng không giữ được!”
“Thiện giả thiện báo ác giả ác báo! Làm chuyện xấu, sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng!” Úc Tử Duyệt thở phì phò nói,”Sớm biết thế thì đã vạch trần cô ta sớm một chút!”
Lăng Bắc Hàn không nói gì nữa, hai người trở lại căn nhà trọ của cô, Lăng Bắc Hàn giúp cô thu dọn hành lý, buổi tối bọn họ còn phải trở về Thủ đô nữa,Úc Tử Duyệt thì ở trong phòng Nhan Tịch, nói chuyện với cô ấy.
“Người này bị thần kinh à? Tạo nick ảo công kích chị.” Nhan Tịch vừa gõ bàn phím, vừa tức giận nói.
“Cái….. Cái gì cơ?” Úc Tử Duyệt bước đến, nghi hoặc hỏi, chỉ thấy Nhan Tịch đang trả lời ở phần bình luận của độc giả.
“Lúc cô quyết định không cần nó, có nghĩ tới, nó cũng là một sinh mạng hay không?” Nhan Tịch nhìn vào màn hình, đọc cho Úc Tử Duyệt nghe, trong lòng đột nhiên co rút một trận.
“Có ý gì? Tên của người này cũng thật mắc cười, 乃úng tai? Chữ ‘乃úng’ cũng đáng sai rồi!” Úc Tử Duyệt ôm lấy bả vai Nhan Tịch, cười nói.
乃úng tai…….?
Nhan Tịch nhìn tên của người này, kinh ngạc, ngẩn người.
“Người này là ai thế?Sao lại nhằm vào chị? Còn gửi nhiều bình luận như vậy! Trong tiểu thuyết của chị có nhắc đến chuyện phá thai à?” Thấy nick ảo này còn gửi rất nhiều bình luận tương tự, Úc Tử Duyệtnói.
“Nó đâu chỉ là một sinh mạng!” Vừa trả lời xong, lại có một bình luận khác gửi tới, Nhan Tịch ngơ ngác đọc.
“Tử Duyệt!”
“A…… Dạ…… Chị Nhan, em phải trở về với Lăng Bắc Hàn rồi, một mình chị nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, chú ý thân thể, nếu không hay chị theo tụi em về Thủ đô đi?” Úc Tử Duyệt nghe thấy tiếng gọi của Lăng Bắc Hàn, vội nói với Nhan Tịch.
“À….. Thôi đi! Để nói sau!” Nhan Tịch hoàn hồn, đứng lên, vừa tiễn Úc Tử Duyệt, vừa nói.
Ra khỏi phòng ngủ, đã thấy Lăng Bắc Hàn xách túi hành lý đứng ở cửa phòng khách, “Trung tá Lăng...” Nhan Tịch gọi Lăng Bắc Hàn, “Sao thế?” Lăng Bắc Hàn cảm thấy Nhan Tịch muốn nói gì đó, nhìn cô, hỏi.
“Anh…anh phải đối xử với Duyệt Duyệt thật tốt đấy!” Nhan Tịch không thể hỏi tình hình của Lục Khải Chính ra miệng được, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho bọn họ, cuối cùng vẫn quyết định là không hỏi gì. Lời nói của Nhan Tịch khiến Lăng Bắc Hàn cảm thấy kỳ quái, “Đương nhiên!” Anh nói với cô.
“Chị Nhan! Anh ấy không dám bắt nạt em đâu!” Úc Tử Duyệt cười nói, ôm Nhan Tịch một cái thật chặt, mới luyến tiếc rời đi.
Bọn họ đi rồi, Nhan Tịch nhìn căn phòng trống vắng, trong lòng cảm thấy mất mát…..