Thuần PhụcLăng Bắc Hàn cũngchợt nhớ tới, trước kia ba anh từng nhắc nhở anh một câu: “Con bị gài bẫy mà còn không biết!” Khóe miệng anh bất giác cong lên, cái ông già này! Thật đúng là thâm sâu! Đến cả anh cũng bị ông gạt!
Nhưng tâm trạng anh lúc này rất vui sướng đến muốn nổ pháo ăn mừng!
Úc Tử Duyệt cũng dở khóc dở cười, “Em nhớ ra rồi, cha mẹ em có lẽ cũng đã sớm biết chuyện chúng ta không ly hôn thật! Nếu không lúc ở nhà em họ cũng sẽ không bảo chúng ta lừa gạt họ hàng rằng chúng ta chưa ly hôn!” Úc Tử Duyệt thở phì phò nói, vừa thấy tức lại vừa thấy yêu những người nhà của mình!
Có điều cô cũng hiểu được ý tốt của bọn họ.
Lăng Bắc Hànnhìn cô cười cười, tay trái đặt trên tay lái, tay phải cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nắm thật chặt, anh cũng hi vọng Úc Tử Duyệt có thể hiểu được ý tốt của ba mình. Đồng thời, anh cũng hiểu, cuộc hôn nhân này là một cuộc hôn nhân rất thiêng liêng, không gì có thể χâм нạι được.
Hai người quay trở về nhà cũ, sau khi vào nhà, đối mặt với ông Lăng và bà nội, Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt không nói một lời, đôi mắt của Lăng Bắc Hàn mang theo sự chất vấn, nhìn chằm chằm vào ba mình. Lăng Chí Tiêu cũng không né tránh ánh mắt của anh, đúng lúc này, bà nội lại đúng lý hợp tình mà mở miệng.
“Thế nào? Đã được dạy dỗ đủ chưa?” Bà nội đứng dậy, nhìn hai người bọn họ, cất giọng nói.
“Bà nội, bà cũng biết bọn con không ly hôn ạ? Còn cố ý để bọn con chạy đến đó nữa! Làm cho dì ở cục dân chính cũng ghét bỏ bọn con!” Úc Tử Duyệt liếc mắt với bà nội, lúc này, bà Tiếu bước từ trên lầu hai xuống, nghe được câu nói này của Úc Tử Duyệt, liền cảm thấy kinh ngạc.
Cái gì gọi là không ly hôn?
Bà Tiếu theo bản năng nhìn về phía Lăng Chí Tiêu, ông lại như không nhìn thấy bà, khiến cho Tiếu Dĩnh đau lòng. Mặc dù Lăng Chí Tiêu không làm gì sai, cũng không có người đàn bà khác ở bên ngoài, nhưng thái độ của ông đối với bà lại không tốt chút nào!
“Đáng đời! Hôn nhân nào có phải trò đùa, các con nói ly hôn thì liền ly hôn sao? Huống chi đây còn là quân hôn! Nghĩa là dù trời có sập xuống cũng không thể ly hôn!” Bà nội gõ gậy xuống sàn nhà, dạy dỗ hai người bọn họ. Lúc này, cuối cùng Tiếu Dĩnh cũng hiểu được ý của câu nói kia.
Ông được lắm, Lăng Chí Tiêu, chuyện lớn như vậy lại không hề hé răng nói với tôi nửa chữ? Ông có còn xem tôi là vợ ông nữa không hả? Tiếu Dĩnh vừa tức giận lại vừa chua xót, thầm nghĩ trong lòng.
“Đó không phải là vì nhiệm vụ sao……?” Lăng Bắc Hàn nói thầm một câu, chỉ thấy bà nội vung gậy, đập lên người anh, Lăng Bắc Hàn cũng không tránh đi.
“Bà nội!” Úc Tử Duyệt lại đau lòng, kéo Lăng Bắc Hàn ra sau lưng mình, che chở. Cũng không nhịn được mà nhớ tới ngày cô làm ầm ĩ việc ly hôn, Lăng Bắc Hàn đứng trước mặt người lớn hai nhà, bị bà nội đánh cho mấy gậy. Chắc hẳn lúc đó anh rất khổ sở……
“Cho dù là vì nhiệm vụ cũng không được! Cũng may đầu óc cha con không hồ đồ, dùng một mánh này!” Bà nội lại dạy dỗ Lăng Bắc Hàn.
“Mẹ à, chuyện này cũng đã qua rồi mà!” Lăng Chí Tiêu đứng dậy từ ghế sofa, đi tới trước người bọn họ nói, ngay sau đó lại nghiêm túc nhìn Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt, “Sau khi vụ án kết thúc, chúng ta không nói rõ cho bọn con biết cũng là muốn để cho các con thận trọng suy nghĩ kỹ càng, rốt cuộc có muốn sống chung với nhau nữa hay không! Nhất là Lăng Bắc Hàn, con nhớ kỹ cho ba, cho dù chúng ta là vì nhiệm vụ, vì vụ án, cũng không thể lấy hôn nhân ra làm vật hy sinh! Hôn nhân và sự nghiệp của người quân nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng có xung đột!” Lăng Chí Tiêu dạy dỗ hai người.
“Duyệt Duyệt, lần này đã suy xét kỹ chưa?” Lăng Chí Tiêu không đợiLăng Bắc Hàn trả lời, quay sang hỏi Úc Tử Duyệt.
Úc Tử Duyệt liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, lại nhìn Lăng Chí Tiêu, nặng nề gật đầu, “Con cảm thấy con đã có đủ tư cách để làm một người vợ lính!” Úc Tử Duyệt trầm giọng nói.
Lăng Chí Tiêu gật đầu, rồi quay đầu nhìn về phía Tiếu Dĩnh, thấy sắc mặt của bà rất khó coi.
Tiếu Dĩnh chuyển tầm mắt, chịu đựng cơn tức giận trong lòng, mở miệng: “Dì Vương, ăn cơm thôi!” Trong lúc một nhà vui vẻ với nhau như thế này, bà không nên làm mọi người mất hứng, cất giọng hô, rồi đi vào phòng ăn. Lăng Bắc Hàn sao lại không phát hiện được sự khác thường của bà Tiếu, nghĩ thầm chắc mẹ mình cũng bị ông già giấu rồi.
Chẳng lẽ hai người già bọn họ vẫn chưa làm lành sao?
Bữa cơm tối, người một nhà cùng ăn với nhau rất vui vẻ.Úc Tử Duyệt chính là người gây cười cho cả nhà, điều chỉnh không khí, khiến cho những người trong nhà vốn nghiêm túc thỉnh thoảng trên mặt cũng lộ ra nụ cười, ngay cả bà Tiếu cũng thường nở nụ cười, chỉ là rất ít nói chuyện.
Ăn xong bữa tối, người một nhà rảnh rỗi nên ngồi hàn huyên một hồi, lần này Lăng Bắc Hàn nói rõ chuyện mình định có con, khiến bà nội mừng đến mức tươi cười rạng rỡ, “Các con thì bắt đầu nỗ lực, còn vợ chồng son nhà Bắc Diệp thì…… Thật đúng là không khiến người khác bớt lo được mà! Nghe nói đầu tháng mười một Bắc Triệt sẽ trở về, hôn sự thì vẫn chưa định, con nhóc Bắc Sam kia cũng hai mươi sáu rồi, đối tượng thì đến bóng dáng cũng chưa thấy! Con nói cả đám người trẻ các con, có thể không khiến cho người khác lao tâm được sao?” Bà nội nói một hồi, lại tức lên.
“Bà nội, bà đừng tức giận nữa!” Úc Tử Duyệt vội vàng trấn an bà.
“Bà không tức giận, có tức ૮ɦếƭ cũng không có cách nào, không tức giận……” Bà nội thở đều, nói, đứng lên định về phòng, hai người Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt cũng đứng lên, định rời đi. Lúc này, bà Tiếu cũng đi ra cổng.
“Mẹ, mẹ định ra ngoài ạ?” Lúc này Lăng Bắc Hàn mới mở miệng, nhỏ giọng hỏi.
“Mẹ trở về biệt thự.” Tiếu Dĩnh lạnh nhạt nói, Úc Tử Duyệt kinh ngạc liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, vẻ mặt Lăng Chí Tiêu liền trở nên nghiêm túc. Bà cụ cũng không để ý đến nữa, cứ thế đi về phòng của mình.
Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt ra khỏi nhà cũ trước. Tiếu Dĩnh vừa bước ra cửa, cánh tay đã bị Lăng Chí Tiêu bắt được, “Lăng Chí Tiêu, ông buông ra!” Tiếu Dĩnh lạnh lùng nói, trong lòng tràn đầy uất ức. Nhiều năm như vậy, bà cũng cảm giác được Lăng Chí Tiêu chưa từng coi bà là vợ, chưa từng để bà vào mắt!
Lúc còn trẻ, ông thường xuyên ở trong doanh trại, cũng may khi đó còn có con trai, nên bà dành toàn bộ tình yêu thương lên người Lăng Bắc Hàn; sau đó thì Lăng Bắc Hàn cũng đi lính, Lăng Chí Tiêu được điều về đây, nhưng thái độ đối xử của ông với bà lại chưa từng dịu dàng, mặc dù bà là người phụ nữ mạnh mẽ, tính cách kiên cường, nhưng tận sâu trong lòng, bàvẫn là một người phụ nữ cần người dỗ dành, cần người yêu thương!
Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt nghe được giọng của bà Tiếu, quay đầu nhìn, thấy hai người bọn họ đang giằng co, Lăng Bắc Hàn vội kéo Úc Tử Duyệt rời đi. Nghĩ thầm, lúc này ông già nhà anh cũng nên ra tay rồi!
“Trễ như thế rồi, còn đến biệt thự làm gì? Đi lên lầu!” Lăng Chí Tiêu lạnh lùng nói, kéo Tiếu Dĩnh đi về phía cầu thang, Tiếu Dĩnh đánh không lại ông, lại sợ làm ảnh hưởng đến bà cụ, cuối cùng bà cũng chỉ có thể nghe lời mà lên lầu.
“Tôi tự đi được!” Bà vẫn ngang ngạnh giật tay khỏi bàn tay đang nắm chặt của Lăng Chí Tiêu, nhanh chóng lên lầu, vào phòng, cũng muốn nói rõ ràng với Lăng Chí Tiêu!
Tiếu Dĩnh vào phòng, đi tới tủ treo quần áo, mở tủ, lấy rương đựng hành lý ra, như nổi điên mà thu dọn quần áo. Lăng Chí Tiêu thấy bà như thế, liền tiến tới gần, ôm lấy người bà, đẩy ngã lên giường!
Tiếu Dĩnh hoảng sợ, cũng có chút sửng sốt, nhưng chỉ thoáng chốc đã phẫn hận nhìn chằm chằm Lăng Chí Tiêu đang đứng ở mép giường, “Con trai, con dâu nhà họ Úc ông đều nói cho biết, mẹ ông ông cũng nói, chỉ có mình tôi là ông không chịu nói!” Nhớ lại lúc trước Lăng Chí Tiêu đã từng nói với bà, ông không có hứng thú nghe bà nói…… Vừa rồi bà lại lên án ông, lòng tự ái cực lớn khiến Tiếu Dĩnh thật muốn tát cho mình một cái!
Bà là người phụ nữ kiêu ngạo từ trong xương, sao lại có thể hạ mình mà đi cầu toàn với Lăng Chí Tiêu được chứ?
Nhìn hốc mắt đỏ ửng của Tiếu Dĩnh, khuôn mặt luôn tỏ vẻ cứng rắn lại lóe lên vẻ uất ức, Lăng Chí Tiêu chợt thấy đau lòng. Ông cảm nhận được rất rõ ràng Tiếu Dĩnh có quan tâm đến mình. Mặc dù trước kia, ông hận bà có loại tình cảm không nên có với Lăng Bắc Hàn, mà không thèm nhìn đến người chồng là ông!
Nhưng sự thay đổi của bà, ông không thể không nhận thấy.
Tiếu Dĩnh đứng dậy lần nữa, không muốn ở lâu, nếu ông ta đã không chịu ly hôn, thì cứ để như vậy đi, cùng sao bà cũng già rồi, không còn nhiều thời gian để nói những chuyện thế này, để giày vò nhau mãi như thế này nữa. Đời này, Tiếu Dĩnh bà về mặt sự nghiệp có thể nói là thành công, nhưng trong tình yêu, trong hôn nhân, lại là một người thất bại, thậm chí còn là một người mẹ thất bại!
Ánh mắt né tránh Lăng Chí Tiêu, cũng không quản đến rương hành lý, bà nhanh chóng muốn rời khỏi chỗ này, “A….” Thân thể đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, Tiếu Dĩnh cảm thấy tim mình run lên, cảm giác đã rất lâu rồi, cảm giác tim đập loạn nhịp lúc còn trẻ bà đã từng được cảm nhận, giờ phút này, bà lại cảm thấy giống như đang được trở lại năm đó.
Lúc mới gặp Lăng Chí Tiêu, tim bà liền đập loạn nhịp, cái loại cảm giác tim đập nhanh đó…
Lăng Chí Tiêu ôm chặt lấy bà từ sau lưng, “Sao bà không thể đối xử với tôi dịu dàng một chút?” Ông cúi đầu, nói bên tai bà, giọng nói lạnh lùng, lại mang theo vẻ oán trách. Nhiều năm như vậy, trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy bực tức, ông ghen với chính con trai mình nhiều năm như vậy…
Một câu nói, chợt khiến cho Tiếu Dĩnh cảm thấy chua xót, hốc mắt phình to, bà cũng đã sớm nhận ra, bởi vì bản thân quá yêu Lăng Chí Tiêu, lại hằng năm không thể gặp ông, cho nên bà mới chuyển dời hết tình yêu cho ông lên người đứa con trai…..
“Ông cần sao? Lăng Chí Tiêu, ông cần sao? Ông dạy Bắc Hàn rất hay, nhưng ông thì sao, ông có làm được một người chồng đủ tư cách hay không? Nhiều năm như vậy, ông quan tâm tôi được bao nhiêu?” Tiếu Dĩnh không nhịn được, tức giận rống lên, nước mắt cũng bất giác rơi xuống, bà đưa tay lên bụm mặt, gào khóc.
Nói đến cùng thì hai người đều có tình cảm với đối phương, nhưng bởi vì tầng ngăn cách này, nên vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, nghi kỵ lẫn nhau. Tính cách của hai người lại bướng bỉnh như nhau, không ai chủ động lấy lòng, dẫn đến kết quả là, ông cho rằng bà không thương ông, mà yêu con trai, còn bà thì cho rằng trong mắt ông không có bà, chỉ có sự nghiệp.
“Tiếu Dĩnh, tôi yêu bà!” Lăng Chí Tiêu mở miệng, trầm giọng nói.
Một câu nói, khiến cho cả người Tiếu Dĩnh cứng ngắc, kinh ngạc, chua xót, uất ức, cảm động, đủ loại cảm xúc lấp đầy tim bà.
“Ông nói là ông không còn hứng thú với tôi nữa….” Giống như một cô gái nhỏ chịu uất ức, Tiếu Dĩnh lại nghẹn ngào lần nữa, đến nay câu nói kia vẫn như con dao đâm vào tim bà.
“Đó là vì tôi muốn kích thích bà! Cũng coi như dạy dỗ bà! Tính cách của bà trước giờ luôn rất kiêu ngạo!” Lăng Chí Tiêu xoay người bà lại, nhìn bà, thẳng thắn nói. Ông muốn làm dịu đi nhuệ khí của bà, cũng lo lắng tính cách của bà quá kiêu ngạo sẽ làm ra những chuyện sai lầm.
“Lăng Chí Tiêu, đồ khốn khi*p nhà ông!” Vừa nghe ông nói như vậy, Tiếu Dĩnh tức giận quát, muốn vùng vẫy thoát ra, Lăng Chí Tiêu lại cường thế cúi thấp đầu, ngăn cái miệng của bà lại, đẩy bà ngã xuống giường………
Ở một nơi khác, Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn, một lần nữa trở về căn nhà của hai người, vừa mới vào cửa Úc Tử Duyệt đã chủ động quấn lên người Lăng Bắc Hàn, hai mắt mê đắm nhìn thẳng mặt anh……