Gừng Càng Già Càng CayLúc bước vào đại viện quân khu, Úc Tử Duyệt có chút căng thẳng. Không giống với tâm trạng của lần đầu tiên đến đây với anh sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, lần này, ẩn trong sự căng thẳng còn có lẫn chút e lệ và xấu hổ. Cô không khỏi cảm khái, không ngờ cũng có ngày mình quay lại với Lăng Bắc Hàn.
Người trong nhà dường như đã được báo trước, bà nội, ông Lăng Chí Tiêu, bà Tiếu Dĩnh đều tập trung ở đây. Vừa mới tiến vào sân, đã thấy bọn họ đứng ở cửa. Ông Lăng vẫn một thân quân trang, làm tôn lên dáng người cao lớn, vĩ đại của ông, tuy rằng tuổi ông đã trên năm mươi, nhưng thoạt nhìn vẫnrất cường tráng, vững vàng hơn những người trẻ tuổi. Bà Tiếu đứng ở bên cạnh, mặc một bộ công sở màu đen tinh xảo, mái tóc được 乃úi lên cao, làn da vẫn trắng sáng như vậy, không nhìn ra được dấu hiệu tuổi già.
Mái tóc của bà nội đã bạc trắng, bà ngồi trên chiếc ghế gỗ trong rừng trúc, trong tay vẫn chống cây trượng như cũ.
“Bà nội…” Từ xa Úc Tử Duyệt đã lên tiếng gọi, giọng nói thân thiết, ở trong nhà này, người cô tiếp xúc nhiều nhất, chính là bà nội. Mặc dù lúc trước bà đối xử với cô có chút nghiêm khắc, còn bắt cô phải thêu hoa gì gì đó, nhưng sau này lại đối xử với cô rất tốt. Điểm này, khiến cho cô cảm thấy rất vui vẻ, về phần bà Tiếu, lúc cô và Lăng Bắc Hàn ly hôn, bà cũng đã chịu chấp nhận cô.
“Giờ này mới chịu về!” Bà nội nhìn Úc Tử Duyệt, thở phì phò, gõ gõ cây gậy xuống đất, nói. Úc Tử Duyệt biết không phải là bà giận thật. Đỡ bà đứng lên, Úc Tử Duyệt nhìn về phía ông Lăng và bà Tiếu, mỉm cười mở miệng: “Bác trai…” Còn chưa kịp gọi bà Tiếu, bà nội đã vội ngắt lời cô.
“Ơ hay! Cái gì mà bác trai chứ?” Bà nội không vui nói, Úc Tử Duyệt đỏ mặt liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, le lưỡi, lại cười gượng mà liếc nhìn ông Lăng và bà Tiếu, “Ba, mẹ…!”
Lúc này lại thấy Tiếu Dĩnh bước lên, trên tay không biết từ lúc nào thì có thêm một bao lì xì, đưa cho Úc Tử Duyệt: “Duyệt Duyệt, hình như là ta còn nợ con phí đổi xưng hô.” Bà Tiếu mỉm cười nói với Úc Tử Duyệt. Đêm đó khi lần đầu tiên Úc Tử Duyệt tới nhà, bà đã cố ý không về.
Khi đó, bà chợt ý thức được, đứa con trai mà mình yêu thương đã thuộc về người phụ nữ khác, hơn nữa còn là một cô gái không vừa ý bà, bà không có cách nào tiếp nhận được. Thật ra thì, giống như Lăng Chí Tiêu đã nói, cho dù Lăng Bắc Hàn có cưới một người vợ ưu tú hơn nữa, xinh đẹp hơn nữa, cũng không vào được mắt bà.
Bởi vì bà có tình yêu con mãnh liệt đối với Lăng Bắc Hàn.
Úc Tử Duyệt vội lễ phép đưa hai tay nhận lấy bao lì xì bà Tiếu đưa, mặt đỏ lên, chóp mũi cay cay, “Cảm ơn mẹ!” Cô có chút nghẹn ngào nói, chiếc nhẫn kim cương trên tay phát ra ánh sáng chói mắt.
“Phải là ta cảm ơn con mới đúng!”Bà Tiếu cứng ngắc nói, bà là một người phụ nữ có tính cách cương liệt, không thể nói được những lời hoa mỹ tốt đẹp, chỉ mới nói như thế thôi, đã khiến bà thấy ngại lắm rồi. Nhưng sâu trong lòng bà thật lòng cảm ơn Úc Tử Duyệt đã cho con trai bà sự hạnh phúc và ấm áp.
Úc Tử Duyệt không ngờ bàTiếu sẽ nói với mình như vậy, có chút kinh ngạc, không hiểu được ý tứ trong câu nói của bà.Lăng Bắc Hàn cũng không hiểu lắm, chỉ có ông Lăng là hiểu được tâm tư của Tiếu Dĩnh.
“Mau vào nhà đi!” Lăng Chí Tiêu trầm giọng mở miệng. Người một nhà lần lượt vào phòng.
“Hiện giờ hai người các con định thế nào? Sẽ tái hôn chứ?” Người một nhà ngồi vây quanh trên ghế sofa, Úc Tử Duyệt ngồi chung với Lăng Bắc Hàn, đối diện với vợ chồng Lăng Chí Tiêu, bà nội ngồi ở giữa, uống trà. Lăng Chí Tiêu mở miệng hỏi hai người.
“Dạ, mới vừa rồi có định đi đến cục dân chính, nhưng cô ấy không mang hộ khẩu.” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.
“Hộ khẩu? Tiểu Vương…!” Bà nội nói thầm một câu, rồi cất giọng hô. Dì Vương liền chạy vào phòng khách, “Cô vào phòng sách lấy hộ khẩu trong ngăn kéo ra đây!” Bà nội lại nói.
Chỉ trong chốc lát dì Vương đã lấy hộ khẩu ra, theo ý của bà nội, đưa cho Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn có chút nghi hoặc, mở ra, lật nhìn một lần, cuối cùng thấy được trang có ghi tên củaÚc Tử Duyệt, “Hộ khẩu của em sao lại ở đây?” Úc Tử Duyệt cũng cùng xem chung với Lăng Bắc Hàn, nghi hoặc hỏi.
Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt, cũng nghi hoặc. “Lúc ấy những thứ này đều giao cho người nhà em làm.” Sau khi ly hôn, cô liền trốn đến Tô Thành, nào có tâm tình làm những thứ vụn vặt này, Úc Tử Duyệt nói với Lăng Bắc Hàn.
Bọn họ không hề phát hiện khóe miệng đang uống trà của ôngLăng mang theo nụ cười âm hiểm, bà nội cũng nở nụ cười, cònbà Tiếu Dĩnh thì không nói gì.
“Duyệt Duyệt, hộ khẩu của con còn chưa chuyển đi, thế này bớt việc rồi, mau nhanh chóng đến cục dân chính đổi giấy ly hôn thành giấy chứng nhận kết hôn đi, chiều nay đi vẫn kịp đấy!” Lúc này, bà nội lớn tiếng nói, ngay cả Lăng Chí Tiêu cũng kinh ngạc nhìn bà, nghĩ thầm bà đang muốn làm gì thế?
Biết rõ hai đứa bọn nó không có ly hôn thật, lại còn kêu bọn nó đến cục dân chính? Nói thẳng với bọn nó không phải tốt hơn sao?
Lăng Bắc Hàn theo phái hành động, lời của bà nội vừa dứt, đã lập tức kéo Úc Tử Duyệt đứng lên, đi ra cửa.
“Ơ, này…”
“Để cho bọn nó đi, đi nhanh về nhanh! Buổi tối chúng ta chờ các con về ăn cơm!” Lăng Chí Tiêu vừa định gọi bọn họ lại, bà cụ đã liếc mắt nhìn ông, lớn tiếng nói với hai người bọn họ.
Trong chớp mắt đó, Lăng Bắc Hàn cảm thấy được giữa bà nội và cha mình hình như có chuyện gì đó, rất kì quái, nhưng anh lại đang sốt ruột chuyện kết hôn, vội kéo Úc Tử Duyệt ra cửa.
***
“Em không muốn ngồi ở ghế phụ!” Về nhà Lăng Bắc Hàn lấy giấy chứng nhận ly hôn, đi đến nhà xe thì thấy chiếc Hummer kia, Úc Tử Duyệt thở phì phò nói, có ૮ɦếƭ cô cũng không chịu ngồi vào ghế phụ, bởi vì nơi đó Hạ Tĩnh Sơ đã từng ngồi.
“Em…”Lăng Bắc Hàncòn chưa hiểu cô có ý gì, đã thấy Úc Tử Duyệt ngồi vào chỗ ngồi phía sau, anh đành phải nhanh chóng lên xe.
Sau khi lên xe, Úc Tử Duyệt còn thở phì phò, không chịu nhìn Lăng Bắc Hàn ngồi ở ghế lái lấy một cái, mặc dù anh và Hạ Tĩnh Sơ chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng mà, trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
“Lý do?”
“Lý do gì?”
“Tại sao không ngồi cạnh anh?”
“Chỗ đó bẩn!”, Úc Tử Duyệt giận dỗi nói, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lăng Bắc Hàn nghĩ ngợi, cau mày, chỉ trong chốc lát đã thấu suốt được nguyên nhân, thì ra cô là vì Hạ Tĩnh Sơ đã từng ngồi ở chỗ này…
“Vậy anh đổi xe nhé?”, Lăng Bắc Hàn nói, chiếc xe này quả thật anh cũng không nỡ đổi.
“Ai thèm quản anh?”Úc Tử Duyệt thở phì phò nói, lại cảm thấy mình cũng có phần hơi quá, không phải là Hạ Tĩnh Sơ chỉ ngồi thôi sao? Nhìn một lượt khắp khoang xe, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đã từng phát sinh ở đây của cô và anh, gò má liền nóng như bị lửa đốt…..
Suốt dọc đường đi, hai người không nói gì nữa, Lăng Bắc Hàn chạy thẳng một đường, đi đến cục dân chính. Buổi chiều, ở đó rất ít người, hai người xếp hàng lần nữa. Lần đầu đi làm giấy chứng nhận còn bị cúp điện, bọn họ đã xếp hàng ở nơi này lần thứ tư rồi.
Quá tam ba bận, lúc ly hôn, anh còn thương cảm cho rằng, bọn họ vĩnh viễn không thể nào tái hôn, không ngờ…
Đột nhiên cầm tay cô, Lăng Bắc Hàn nghiêm túc nhìn cô, “Úc Tử Duyệt! Đây tuyệt đối là lần cuối cùng!” Anh nhấn từng chữ một cách kiên định, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không ly hôn với cô nữa!
Úc Tử Duyệt liếc anh một cái, hất tay anh ra, “Em sẽ về ngẫm lại.” Cô cố ý chọc giận anh, Lăng Bắc Hàn bắt được cổ tay cô, kéo cô lại, không cho phép cô trốn. Anh nhìn cô chằm chằm!
Chầm chậm bước về phía trước, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, “Tại sao lại là các người?” Bà cô ở cục dân chính nhìn hai người bọn họ, ghét bỏ nói. Úc Tử Duyệt cũng rất bất đắc dĩ, trừng mắt với Lăng Bắc Hàn, ‘Đều tại anh!’, cô sử dụng ánh mắt oán giận nói với anh.
Lăng Bắc Hàn không nói gì, đưa các loại giấy tờ ra, bà cô kia tìm tư liệu của bọn họ trong máy tính, “Rốt cuộc là hai người các người tới ly hôn hay để làm cái gì?” Trong tư liệu, rõ ràng là đang ở trạng thái kết hôn!
“Đương nhiên là kết hôn!” Hai người đồng thanh nói.
“Hai người còn chưa ly hôn mà! Nhanh, người tiếp theo, đừng có đứng cản trở ở đây!” Bà cô kia ghét bỏ nhìn hai người bọn họ, gọi đôi tiếp theo lên.
“Dì à, dì có lầm không? Giấy ly hôn cũng có rồi, sao có thể chưa ly hôn chứ?”Lăng Bắc Hànthì sững sờ, ngược lại,Úc Tử Duyệtcầm giấy ly hôn lên, lật ra cho cô nhân viên coi, “Đồng chí! Con dấu trên tờ giấy này bị sai rồi.”
“Dấu này không phải là do dì đóng sao? Sao giả được chứ?”
“Tôi không có, cô đi hỏi người ở phía đối diện đi.”
Úc Tử Duyệt đang muốn đi đến bàn ly hôn ở phía đối diện để hỏi cho ra lẽ, thì lúc này, Lăng Bắc Hàn bỗng nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô ra cổng.
“Lăng Bắc Hàn! Anh làm gì thế?”Úc Tử Duyệt nghi hoặc, lớn giọng hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện gì xảy ra? Chúng ta bị bẫy rồi!” Lăng Bắc Hàn lớn tiếng nói, ông già này, một chiêu này thật đủ thâm sâu! Dọa anh lâu như thế! Không ngờ đến cả bà nội cũng tham gia, còn kêu bọn họ chạy đến cục dân chính.
“Cái gì mà bị bẫy?” Úc Tử Duyệt còn đang mơ hồ, bị Lăng Bắc Hàn ôm lên ghế phụ cũng không biết, nghi hoặc hỏi.
“Bị bọn họ lừa rồi! Chúng ta căn bản không hề ly hôn!”, Lăng Bắc Hàn nhìnÚc Tử Duyệt chằm chằm, lớn tiếng nói, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô, không nhịn được giữ chặt lấy gáy cô, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, hung hăng ʍúŧ.
Giờ phút này, nỗi tức giận trong lòng đã sớm bị thay thế bởi sự kích động, bọn họ chưa từng ly hôn, cuộc hôn nhân của họ cũng chưa từng bị rạn nứt. Nhận thức như thế, khiến anh vô cùng vui sướng, mừng rỡ.
Lúc anh buông cô ra thì Úc Tử Duyệt vẫn còn trong trạng thái ngây người, chớp chớp mắt mấy cái, để mặcLăng Bắc Hàn thắt dây an toàn cho cô, mãi đến khi xe chạy được hồi lâu, Úc Tử Duyệt mới hoàn toàn hiểu rõ hết mọi chuyện, “A—“
Cô hét lên một tiếng!
“Kêu cái gì?”
“Lăng Bắc Hàn! Chúng ta…chúng ta căn bản không có ly hôn!” Úc Tử Duyệt kéo tay áo anh, lớn tiếng nói.
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, Lăng Bắc Hàn cười, cưng chiều giơ tay xoa gáy cô, “Đồ đầu đất!” Lâu như thế mới phản ứng kịp, cô thật là khờ.
“Chúng ta…chúng ta bị gài bẫy, có đúng không?” Úc Tử Duyệt thở phì phì nói, “A… Anh còn ngốc hơn! Lăng Bắc Hàn, uổng công anh làm lính trinh sát, lại còn không biết mình bị lừa!” Úc Tử Duyệt trái lại quay sang trào phúng Lăng Bắc Hàn.
Vẻ mặt Lăng Bắc Hàn trở nên cứng đờ, “Gừng càng già càng cay, điểm này, anh không thể không thừa nhận!”