Tất Cả Đều Bình ThườngLăng Bắc Hàn biết, cô không phải cố ý nói xấu Chu Nhiên, mà là cố ý chọc anh! Hung tợn trợn mắt nhìn vẻ tinh nghịch của cô, Lăng Bắc Hàncảm khái, hình như, cho dù là Hạ Tĩnh Sơ hay là Chu Nhiên, thứ bọn họ coi trọng, cũng chỉ có gia cảnh của anh, hào quang của anh….
Chỉ có cô gái nhỏ trong иgự¢ này….
Lăng Bắc Hàn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏcủa cô, trong đôi mắt đầy vẻ nhu tình: “Vậy còn em? Chẳng lẽ em cũng làngười phụ nữ già hoa tàn ít bướm?”Lăng Bắc Hàn nhìn cô, cười hỏi.
“Lăng Bắc Hàn! Anh…” Một câu nói, thành công chọc giận Úc Tử Duyệt, cô bò dậy khỏi иgự¢ anh, nắm chặt mũi anh, thở phì phò quát: “Có phải anh đau lòng cho cô bạn học cũ kia của anh không?” Úc Tử Duyệt cố ý đổ oan cho anh, hung hăng nhéo mũi anh, không để cho anh thở, Lăng Bắc Hàn có thể há mồm hô hấp.
Lời của cô khiến cho anh muốn bật cười, kéo hông cô qua, “Đừng nói bậy…!” Cố định cô vào trong иgự¢ lần nữa, anh nói.
“Chu Nhiên đó thật sự muốn phá đám chúng ta sao? Vậy anh nói, em có bị nặng như cô ấy nói không?” Giằng co một phen, Úc Tử Duyệt cũng an tĩnh lại, giơ cánh tay nhỏ bé phủ lên bụng mình, hỏi anh.
Giờ phút này, cô tình nguyện để cho cái cô Chu Nhiên đó tới giành ông xã với mình, cũng không hi vọng mình thật sự không thể sinh con!
“Có thể, có phải hay không thì một chút nữa kiểm tra kỹ lại rồi sẽ biết! Không cho phép em có áp lực!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, Úc Tử Duyệt khổ sở gật đầu: “Nhưng trước kia chúng ta không có tránh thai, cũng mãi không mang thai được.” Cô đau khổ nói, cả trái tim đều bị treo lên lơ lửng.
Lăng Bắc Hàn cau chặt lông mày, nhìn đồng hồ, cũng sắp đến Thủ đô rồi, “Cho dù kết quả thế nào, cũng phải đối mặt cho anh!” Anh trầm giọng nói, sau đó ôm chặt lấy cô, Úc Tử Duyệt cũng vùi vào иgự¢ anh, không nói gì.
*****
Đến tổng y viện quân khu lúc hơn mười giờ sáng, bọn họ đến gặp chuyên gia đã hẹn trước. Đứng ở ngoài cửa, Úc Tử Duyệt khẩn trương nắm tay Lăng Bắc Hàn, không dám bước vào. “Anh đi chung với em!” Thấy cô khẩn trương đến mức này, Lăng Bắc Hàn biết, cô đã quá để tâm rồi!
Cô như thế, khiến anh thấy đau lòng.
Anh cũng lo lắng, nếu quả thật kiểm tra có vấn đề, cô không chịu gả cho anh…
“A…”Úc Tử Duyệt sợ hãi hô lên. Lăng Bắc Hàn cầm tay cô, kéo cô vào trong.
Bác sĩ phụ khoa khám cho Úc Tử Duyệt là một phụ nữ trung niên, nghe nói là bác sĩ có kinh nghiệm nhất về phụ khoa trong bệnh viện này. “Đàn ông vào làm gì? Đi ra ngoài!” Vị bác sĩ không hề nể mặt Lăng Bắc Hàn chút nào, mặc dù trên vai Lăng Bắc Hàn là quân hàm hai gạch hai sao rất chói mắt.
Úc Tử Duyệt được Lăng Bắc Hàn đỡ nằm trên giường, nghe bác sĩ đuổi Lăng Bắc Hàn đi, cô vội kéo tay anh, không chịu để anh rời đi. “Cô à, cháu có chút lo lắng, cô để cho anh ấy vào cùng với cháu được không?”Úc Tử Duyệt cười lấy lòng với vị nữ bác sĩ kia, chỉ thấy nữ bác sĩ kia đã đeo khẩu trang và găng tay xong.
“Kiểm tra phụ khoa, không phải là sinh con! Muốn ở thì ở đi!” Bác sĩ trầm giọng nói, “Nhanh ૮ởเ φµầɳ ra!”
Khuôn mặt nhỏ của Úc Tử Duyệt đỏ lên, cô kéo tấm ga giường lên che người mình lại, kéo quần dài xuống, cong hai chân lên, quay đầu ra, đỏ mặt nhìn về phía Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn cũng nhìn cô, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, trong lòng vô duyên vô cớ nỗi lên một cỗ ghen tuông, anh lại đi ghen với một bà già?Lăng Bắc Hàn đột nhiên cảm thấy mình có phần hơi biến thái rồi, người ta là bác sĩ phụ khoa, kiểm tra như vậy không phải rất bình thường hay sao?
“Chu kỳ kinh nguyệt bao nhiêu ngày?”
“Dạ? Là 20…….”
“25 ngày!”
Câu hỏi của bác sĩ khiến Úc Tử Duyệt ngẩn người, còn đang suy tư, Lăng Bắc Hàn đã liền nói ra, cô kinh ngạc nhìn anh, Lăng Bắc Hàn cũng không tự nhiên nhìn cô một cái, hai gò má bị nhuộm đỏ ửng.
“Là 25 ngày ạ!”
Nữ bác sĩ khẽ mỉm cười, thầm nghĩ người có quân hàm cao này cũng thật chu đáo.
“Lần quan hệ gần đây nhất là khi nào?” Bác sĩ lại hỏi, âm thanh tự nhiên, sang sảng.
Vấn đề vừa hỏi ra, hai người cùng lúng túng đỏ mặt, không có ai không biết xấu hổ mà mở miệng, anh nhìn em, em nhìn anh, Úc Tử Duyệt chờ Lăng Bắc Hàn trả lời, anh lại không chịu lên tiếng, cô hung hăng bấm vào lòng bàn tay anh, Lăng Bắc Hàn cau mày. “Em trả lời đi!”,anh dùng khẩu hình miệng im lặng ra lệnh cho cô.
“Lúc này, đàn ông nên nói!” Vị bác sĩ nữ không khách khí nói, đứng dậy, đặt ống nghiệm vào chiếc máy để bên cạnh.
“Ngày hôm kia.”
“Tháng này đã làm những ngày nào?”
“Ngày 6, ngày 10, 13, 15…!”, Lăng Bắc Hàn cố nhớ lại, thẳng thắn nói ra toàn bộ, dường như anh đã hiểu ý của bác sĩ, có phải bà ấy đang đoán Úc Tử Duyệt có thể đã mang thai rồi không? Có điều, anh vẫn cảm thấy không thể đúng dịp như vậy được, lúc trước quả thật là nửa năm vẫn chưa mang thai.
Bác sĩ không nói gì, đi tới bên cạnh Úc Tử Duyệt, kéo áo trên người cô lên, giống như Chu Nhiên lần trước, sờ sờ bụng cô. Bình thường chỉ sờ mấy cái như vậy, đã biết được tình trạng țử çɥñğ.
“Bình thường có đau bụng kinh không?”
“Đau!”
“Dạ!”
Hai người trăm miệng một lời, Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn cười cười, dường như anh còn hiểu thân thể cô hơn chính cô, “Nhưng mấy tháng nay đỡ hơn nhiều.”, Úc Tử Duyệt bổ sung thêm, có thể có liên quan đến việc mấy tháng nay cô chăm sóc mình tốt, nên cũng không còn đau bụng kinh nhiều như trước, nhưng mỗi lần tới, vẫn còn căng đau.
Lăng Bắc Hàn cũng nhớ tới dáng vẻ khổ sở của cô khi bị đau bụng kinh, cảm thấy đau lòng.
Bác sĩ thành thạo sờ nắn mấy cái trên bụng cô , rồi cho cô xuống giường, kêu bọn họ đi thử máu.
“Bác sĩ, rốt cuộc cháu có thể mang thai không ạ?” Mặc quần áo lại tử tế xong, Úc Tử Duyệt không nhịn được hỏi! Cả lòng cô đều đang căng thẳng, lo lắng, chỉ sợ nghe được kết quả giống lần trước.
“Tuổi còn trẻ, sao lại không thể?” Bác sĩ nữ ngồi bên bàn làm việc, tháo mắt kính xuống, nhìn Úc Tử Duyệt hỏi ngược lại, như đang giáo huấn khi cô nói sai vậy.
Lời của bác sĩ vừa dứt, Úc Tử Duyệt lo lắng, Lăng Bắc Hàn cũng lo lắng, hơn nữa, Úc Tử Duyệt còn như hóa đá ngay tại chỗ, có ý gì? Giọng điệu của bác sĩ là nói, cô có thể mang thai? Đầu óc ong ong, Úc Tử Duyệt quên cả cử động.
Vị bác sĩ già hất hất kính lão, hết sức buồn bực với hai người trẻ tuổi đang ngây người nhìn mình.
Lăng Bắc Hàn tỉnh táo trước, “Bác sĩ An, ý của bà là, cô ấy không có vấn đề gì?” Anh cứng ngắc hỏi.
“Vấn đề? Vấn đề gì? Chỉ bị tính hàn một chút thôi! Đoán chừng thử máu cũng không có vấn đề gì đâu.” Vị nữ bác sĩ già lại nói.
“Cô à, cháu có thể mang thai ạ? Cô nói cháu có thể mang thai, có đúng không ạ?” Úc Tử Duyệt tiến lên, thiếu chút nữa quỳ cả người xuống, bắt lấy cánh tay của bà bác sĩ, vội vàng hỏi. Gương mặt kích động, thiếu chút nữa thì khóc lên.
“Cô nhóc này, cháu mới có hơn hai mươi tuổi, dĩ nhiên là có thể mang thai!” Bà bác sĩ nói như chuyện đương nhiên.
“Cháu… cháu…”Úc Tử Duyệt sững sờ, nhìn bác sĩ lại quay lại nhìn Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn bước nhanh về phía trước, kéo cô vào trong иgự¢. Lần này cũng hiểu thật sự là do Chu Nhiên cố ý.
“Đi thôi, đi thử máu!” Lăng Bắc Hàn giữ chặt hông cô, kéo cô ra ngoài.
“Bắc Hàn!” Vừa ra cửa, Úc Tử Duyệt hét lớn, tiếng hét rất lớn, ảnh hưởng đến cả những người khác, cô vội che cái miệng nhỏ lại, sau đó buông ra, “Em thật sự có thể mang thai!” Cô lại hét lên.
Sau đó dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Lăng Bắc Hàn liếc cô một cái, Úc Tử Duyệt ngậm chặt miệng mình, trong lòng bay bổng, nếu như không phải đang ở bệnh viện, cô nhất định đã sớm la hét ăn mừng rồi!
Nhưng lúc này cô lại khóc lên, nước mắt tựa như cái vòi nước lớn, không ngừng trào ra. Cô che miệng, cúi đầu, chỉ thấy từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống sàn nhà sáng bóng. Cảm thấy cô có vẻ khác lạ, Lăng Bắc Hàn cau mày, kéo cô đi đến khúc cua.
“Sao thế?” Anh nhỏ giọng hỏi cô, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, bộ dạng che miệng không ngừng khóc nửc nở của cô, khiến anh đau lòng vô cùng.
“Hu…….” Cô buông cái miệng nhỏ nhắn ra, nức nở nghẹn ngào ra tiếng, cô nhào vào иgự¢ anh, ủy khuất khóc lên, mấy ngày nay, lòng của cô quả thực đã chịu đủ loại đau khổ, nỗi đau này, quả thực không thua gì nỗi đau lúc ly hôn với anh!
Lăng Bắc Hàn cũng hiểu tâm trạng lúc này của cô, xoa đầu cô, im lặng an ủi cô.
Khóc thật lâu, Úc Tử Duyệt mới chui ra khỏi иgự¢ anh, ngước đầu nhìn anh, “Em thật sự muốn làm thịt cái cô Chu Nhiên kia! Sao lại đáng ghét như thế chứ?” Úc Tử Duyệt tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói. Nhưng cũng chỉ là nói lẫy mà thôi.
Lăng Bắc Hàn cười, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, rồi kéo cô rời đi.
Báo cáo thử máu có rất nhanh, tổng hợp các mục kiểm tra của Úc Tử Duyệt, bác sĩ An nói buồng trứng, țử çɥñğ, â๓ đạ๏…….của cô đều rất khỏe mạnh, bình thường, chỉ bị tính hàn nhẹ, nếu muốn mang thai thì tốt nhất nên điều trị trước, nhưng cũng không loại trừ khả năng hiện giờ cô đang mang thai, chỉ là thời gian quá ngắn, chưa thể xác định được.
Hiện giờ tốt nhất là không nên uống thuốc điều trị, chờ kỳ kinh nguyệt qua trước đã.
“Chắc chưa mang thai đâu. Lăng Bắc Hàn, chúng ta về nhà đi!” Trong hành lang bệnh viện, Úc Tử Duyệt kéo Lăng Bắc Hàn chạy đi, lớn tiếng nói.
“Em gấp cái gì? Về nhà làm gì chứ?”
“Ân ái!”
Úc Tử Duyệt thẳng thắn hô ra, gào lên xong, lại che cái miệng nhỏ nhắn lại, đẩy anh, chui vào thang máy.
Mắc cỡ ૮ɦếƭ người ta! Thật là mắc cỡ muốn ૮ɦếƭ! May mà trong thang máy không có ai, chỉ có hai người bọn họ. Lăng Bắc Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng của cô, rất muốn cười, “Muốn mang thai đến thế sao?”
“Vâng! Phải mang thai!”, Úc Tử Duyệt lớn tiếng nói, hiện giờ chỉ muốn kéo Lăng Bắc Hàn về nhà, hung hăng xxoo!
Lăng Bắc Hàn cười, cảm thấy cô thật đáng yêu, vẫn thẳng thắn như trước. Thang máy mở ra, anh kéo cô đứng sang một bên, một y tá bước vào, dựa vào trực giác,Lăng Bắc Hàn cảm thấy bóng dáng của y tá này rất quen, hơn nữa, khi y tá kia nhìn thấy bọn họ, ánh mắt rõ ràng là đang né tránh, điểm này, khiến anh thấy khả nghi!
Chỉ là, lúc này đã xuống đến lầu một, thang máy mở ra, anh kéo Úc Tử Duyệt định ra ngoài!
“Xin chờ một chút!” Y tá hướng về bóng lưng của bọn họ hô lớn, cũng bước ra khỏi thang máy.
Bước chân của Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt dừng lại, Lăng Bắc Hàn quay đầu, “Các người còn nhớ tới không?” Y tá kia tháo khẩu trang xuống, hỏi bọn họ. Úc Tử Duyệt chớp chớp mắt, khuôn mặt loli vừa mở ra này rất quen.
Lúc này dường như Lăng Bắc Hàn cũng đã nhớ ra, hình như khi anh nằm viện, y tá này đã từng quyến rũ anh.
“Trước kia tôi là y tá ở phòng bệnh của trung tá Lăng, tôi họ Lưu!” Y tá trước mắt này sao còn bộ dáng của cô y tá sử dụng tất cả thủ đoạn để quyến rũ Lăng Bắc Hàn lúc trước nữa.
Y tá kia vừa nói như thế, Úc Tử Duyệt liền nhớ ra, bản năng phòng bị trỗi dậy, sao cô lại quên cô gái иgự¢ lớn mặt loli này được chứ! Lăng Bắc Hàn nhà cô quả nhiên là có giá thị trường mà!
Nhìn ánh mắt của Úc Tử Duyệt, y tá Lưu có chút áy náy cúi thấp đầu: “Vẫn chưa có cơ hội nói xin lỗi với hai người, tôi muốn nói cho các người biết là…” Y tá Lưu có chút chột dạ nói.
“Cô nói đi!” Lăng Bắc Hàn nhớ trước kia anh từng hoài nghi y tá này là do mẹ anh phái tới quyến rũ anh, sau đó nghĩ kỹ lại, cảm thấy mẹ anh không thể nào làm chuyện hèn hạ như vậy. Sau đó thì chuyện cũng nhiều xảy đến, anh quên chưa điều tra rõ ràng.
Úc Tử Duyệt cũng chờ xem cô ta muốn nói gì.
“Thật ra thì, tôi bị luật sư Hạ sai khiến!” Y tá Lưu lớn tiếng nói, nói ra xong thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thật ra thì cô không phải loại người như vậy, làm chuyện bỉ ổi như thế cũng là do bị Hạ Tĩnh Sơ ép buộc.
Lời của cô vừa ra khỏi miệng, Lăng Bắc Hàn chợt hiểu được. Úc Tử Duyệt thì sững sờ nhìn Lăng Bắc Hàn, thầm nghĩ, Hạ Tĩnh Sơ này rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện hèn hạ rồi! Nhưng cô cũng thấy đau lòng cho Lăng Bắc Hàn, trước kia anh thích Hạ Tĩnh Sơ như vậy, cái nhận được cũng chỉ là sự thương tổn sâu sắc.
Điều này cũng khiến cô càng thêm xác định, phải yêu thương anh thật nhiều, cho anh tình yêu và sự ấm áp, không có phản bội, vĩnh viễn không có!
“Trung tá Lăng, xin lỗi anh! Chuyện này tôi vẫn luôn giấu kín trong lòng, tôi không cố ý làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy!” Y tá Lưu nhìn bọn họ, kích động nói. Cô tin bọn họ là người tốt, sẽ không làm khó cô.
“Không sao, chỉ là sau này cô ngàn vạn lần không được làm chuyện như thế nữa, dù bị uy Hi*p cũng không nên làm!” Lúc này Úc Tử Duyệt mới mở miệng, cất giọng nói.
“Vâng! Tôi sẽ không làm như thế nữa!” Y tá Lưu ấn nút thang máy, nói.
“Đi thôi!”Lăng Bắc Hàn kéo Úc Tử Duyệt, Úc Tử Duyệt liền đi theo, nặng nề thở một hơi.
“Lăng Bắc Hàn, anh không sao chứ?” Ra khỏ bệnh viện, Úc Tử Duyệt hỏi Lăng Bắc Hàn vẫn đang lặng yên không nói gì.
“Anh đương nhiên là không sao! Nếu không thì thế nào chứ?”Lăng Bắc Hàn hỏi ngược lại.
“Em cho là anh sẽ lại vì Hạ Tĩnh Sơ mà khổ sở.”
“Úc Tử Duyệt! Anh nhàm chán đến thế sao?” Lăng Bắc Hàn thật muốn đập ૮ɦếƭ cô, tức giận nói.
Úc Tử Duyệt le lưỡi một cái, tinh nghịch cười với anh.
“Anh đã sớm không còn thấy khổ sở vì cô ấy nữa, hiện giờ anh chỉ cảm thấy bi ai cho cô ấy! Là cô ấy tự hủy hoại chính mình, nhưng luôn oán trách người khác.”Lăng Bắc Hàn khẽ nâng tay, nhìn lên trời, nói.
Không biết Hạ Tĩnh Sơ bị nhốt ở trại tạm giam nhiều ngày như thế, có từng nghĩ lại và sám hối hay không? Lục Khải Chính còn chưa quy án, chuyện Hạ Tĩnh Sơ làm trái pháp luật còn chưa bị Thẩm pháp định tội, chỉ có thể bị nhốt ở trại tạm giam.
Úc Tử Duyệt rất tán thành với lời nói của Lăng Bắc Hàn, “Đúng vậy, là do Dụς ∀ọηg của cô ấy quá lớn, quá tham lam, mới có thể dùng mọi thủ đoạn. Oán tới oán lui, thật ra thì vẫn phải trách chính cô ấy!” Úc Tử Duyệt cảm khái nói.
Lăng Bắc Hàn cười cười nhìn cô: “Có mang hộ khẩu theo không?” Anh nhỏ giọng hỏi.
“Hả? Không. Để làm gì?” Úc Tử Duyệt nhìn anh, nghi hoặc hỏi.
“Tái hôn!” Lăng Bắc Hàn buồn bực nói, không để tâm đến phản ứng của cô, kéo cô lên một chiếc taxi, định sẽ về nhà báo cho mọi ngườimột tiếng trước.