Phạt Anh Tư Thế Hành QuânAnh tại sao lại ςướק đi nụ hôn đầu của cô? Sao lại phạt cô đứng?
“Rốt cuộc là đứng hay không?” Lăng Bắc Hàn trầm mặt, con ngươi thâm thúy nhìn cô bắn ra đầy uy nghiêm.
“Không đứng, anh làm gì được tôi…ưhm..” Úc Tử Duyệt ngước khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phò nói, ai ngờ chưa nói hết đôi môi bị cặp môi kia bao trùm.
Giống như là hôn đến nghiện, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào đến không thể tin, vốn chỉ là trừng phạt nhưng từ từ lại có cảm giác.
Úc Tử Duyệt bị dọa đến không dám có một cử động nhỏ nào, chỉ trợn to con ngươi nhìn anh, trong lúc nhất thời quên cả giãy dụa.
Cái hôn này càng ngày càng khó kiểm soát, Lăng Bắc Hàn cảm thấy mình sắp mất khống chế mới buông cô ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, anh nhếch môi cười nhạt “Có nghe lời không?”
“A…Lăng Bắc Hàn..Anh..” Úc Tử Duyệt rốt cuộc cũng bình tĩnh nhìn anh chằm chằm, tức giận rống to liều mạng đưa tay lau đôi môi sưng đỏ của mình.
“Lau cái gì mà lau? Không phục tùng mệnh lệnh phải chịu phạt, từ giờ trở đi làm tư thế hành quân một giờ” Lăng Bắc Hàn nhìn xuống cổ tay ghi nhớ thời gian, trầm giọng quát cô.
“Tại sao?” Úc Tử Duyệt tức giận hét to.
“Còn hỏi tại sao?” Hai cánh tay giữ chặt hông cô lại muốn hôn cô, Lăng Bắc Hàn mị mị hỏi, hơi thở nóng bỏng nguy hiểm phả vào mặt cô.
“Anh khi dễ người! Tôi không lấy chồng” Úc Tử Duyệt vội lui ra khỏi vòng vây của kẻ địch, nhìn anh chằm chằm uy Hi*p nói.
Lăng Bắc Hàn sợ hù dọa cô, lập tức chuyển chiến thuật lấy lui làm tiến “Em đã đồng ý gả đi, lần này tha cho, lần sau kêu anh lính thối, chú gì đó, xem anh trừng phạt em như thế nào”
Cá tính Úc Tử Duyệt anh hiểu, ép cô nóng nảy thì chuyện gì cô cũng có thể làm, thậm chí là từ hôn… Lúc nãy anh nhất thời xúc động không khắc chế được, nhớ tới điểm này anh cảm thấy tối nay đứng tư thế hành quân là anh mới phải.
“Anh nói chuyện không giữ lời. Chúng ta đã nói không can thiệp của nhau đấy” Úc Tử Duyệt tức giận quát.
“Được rồi! Anh thừa nhận, anh chịu phạt được chưa? Phạt thế nào tùy em” Lăng Bắc Hàn cúi đầu nhìn vẻ mặt thở phì phò của cô trầm giọng nói.
Phạt anh? Cô không nghe lầm chứ?
Úc Tử Duyệt khó tin nhìn anh, cặp mắt long lanh như đang hỏi: có thật không?
“Anh đếm đến ba, nếu không thì không cần! Một, hai..” Lăng Bắc Hàn nhìn cổ tay cất giọng nói.
“Lăng Bắc Hàn”
“Có”
“Vừa rồi anh vô lễ với Úc tiểu thư, hiện tại phạt anh tư thế hành quân! Thời gian tôi quyết định” Úc Tử Duyệt chống nạnh, di di mũi chân hả hê nói.
“Dạ!” Ai ngờ Lăng Bắc Hàn nghe chỉ huy đứng ở góc tường thân thể to lớn thẳng tắp đứng tư thế hành quân.
“Hắc! chơi thật vui” Úc Tử Duyệt chắp hai tay sau lưng nhìn từ trên xuống dưới Lăng Bắc Hàn đứng thẳng băng hả hê nói.
Cười đi, cho em hài lòng bây giờ, Lăng Bắc Hàn âm thầm nghĩ.
Tư thế hành quân năm phút, Úc Tử Duyệt thấy chơi không thích con ngươi chuyển một cái “Hai tay chống xuống, dựng ngược!” Cô hả hê lớn tiếng nói.
Nhóc con này thật có gan, dám chơi anh như vậy.
Lăng Bắc Hàn cong người xuống, song chưởng lòng bàn tay hướng xuống, hai chân dùng sức đạp cả người thẳng tắp dựng lên.
“Ai, thật giỏi, chú! Chính là như vậy” Úc Tử Duyệt cảm thấy giờ phút này cô thật có thành tựu, tên lính thối này lãnh khốc không ai bằng thế nhưng lại nghe lời của mình.
Hắc hắc, sau này chắc sẽ rất vui đây.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Tiếu Dĩnh vừa tiến vào cửa phòng Lăng Bắc Hàn thấy con trai cô đang dựng đứng.
Gọi Bà Xã Đại NhânCon trai luôn ít nói ít cười trầm ổn kín kẽ giờ phút này lại cùng con bé Úc Tử Duyệt chơi vui vẻ như vậy? Tiếu Dĩnh thật kinh ngạc, bất động thanh sắc đi vào, vẻ mặt thật nghiêm túc.
“A...Bác gái” Úc Tử Duyệt đang cười ha ha nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiếu Dĩnh vội vàng thu lại la lớn. Lăng Bắc Hàn giống như không thấy Tiếu nữ sĩ, cắm đầu cắm cổ dựng ngược.
Con trai không nhìn làm lòng Tiếu Dĩnh không vui, nhất là anh lại ở trước mặt Úc Tử Duyệt. Đây không phải là dạy Úc Tử Duyệt không coi bà ra gì sao?
“A, Bác gái là anh ấy đang rèn luyện thân thể” Úc Tử Duyệt cảm giác không khí quỷ dị, thật ra thì lùc nãy ăn cơm cũng có cảm thấy. Nhà họ Lăng rất kì quái, Lăng Bắc Hàn không gọi bà nội là bà nội mà là bà cụ, còn ba thì lại gọi là ông cụ.
Cô vội vã cười cười nói với Tiếu Dĩnh, một tay nho nhỏ len lén đưa về sau lưng lôi kéo quần Lăng Bắc Hàn nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
“Lăng Bắc Hàn” Bỗng Úc Tử Duyệt hét to.
“Dạ! bà xã đại nhân có chỉ thị gì?” Lăng Bắc Hàn vội hét to trả lời, âm thanh cực kì vang, Tiếu nữ sĩ nghe cực kì chói tai, trong long cực kỳ không vui.
Bà xã đại nhân? Sao lại gọi cô như vậy?
Úc Tử Duyệt vì bị câu nói của Lăng Bắc Hàn làm cho sững sờ “Đứng, đứng lên” Cô vội mở miệng, lại cảm giác có chút xấu hổ.
“Tuân lệnh!” Lăng Bắc Hàn thân thể nhẹ nhàng linh hoạt trở mình, cả người thẳng tắp đứng trên sàn, sàn nhà bị động tác của anh rung động.
Tiếu nữ sĩ cau mày nhìn Lăng Bắc Hàn vỗ vỗ tay “Ơ, Tiếu nữ sĩ có gì chỉ thị?” Lăng Bắc Hàn làm như vừa phát hiện ra bà trầm giọng nói.
Úc Tử Duyệt lần này thật loạn rồi? Cái gì, anh gọi mẹ mình như thế sao?
“Không việc gì thì nghỉ sớm một chút, đừng ồn ào như thế làm phiền bà cụ” Tiếu nữ sĩ liếc nhìn Úc Tử Duyệt nói xong xoay người rời đi.
“Rầm..” Tiếu Dĩnh vừa ra khỏi phòng, Lăng Bắc Hàn lập tức đóng cửa lại.
“Này, chú, anh đối với mẹ anh như thế sao, còn nữa anh gọi bọn họ đều rất kì quái” Tiếu Dĩnh rời đi, Úc Tử Duyệt tò mò hỏi.
Anh không ngờ cô tỉ mỉ phát hiện sự khác thường của nhà mình, không ngờ mình lại biểu hiện rõ rang như thế.
“Đây là thái độ anh đối với họ nhưng em cũng đừng học theo anh” Đôi tay Lăng Bắc Hàn ấn bả vai cô, nhìn dáng vẻ nhỏ bé của cô giống như gia trưởng dạy dỗ đứa bé.
Úc Tử Duyệt nghe không hiểu, cô từ nhỏ đến lớn sống trong ấm áp cùng hạnh phùc, đối với cha mẹ càng thân cận không lớn không nhỏ, không như thái độ của Lăng Bắc Hàn đối với người nhà của anh.
“Còn kêu anh là chú, anh sẽ không khách khí” Lăng Bắc Hàn nhìn vẻ mặt mê man của cô lại nói.
“Không gọi anh là chú vậy gọi anh bằng gì?, Hàn, Bắc Hàn? Quá chua, nghe thật tê dại luôn” Úc Tử Duyệt khôi phục như cũ, liếc anh một cái, le lưỡi nói.
Sau đó đẩy cánh tay anh ra thối lui đến một khoảng cách an toàn, cô cũng không quên lúc nãy thiếu chút nữa anh ăn luôn cô.
Lăng Bác Hàn không để ý cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé cô đi ra ngoài “Định đi đâu?” Úc Tử Duyệt hỏi
“Phòng khách, Nếu em muốn ở lại anh cũng miễn cưỡng chứa chấp em” Ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt nói, gương mặt tuấn tú vẫn lãnh khốc như cũ.
Miễn cưỡng? Hừ, cho là cô không muốn đi ra à! Úc Tử Duyệt tức giận, ngoài cười trong không cười mở miệng “Hắc hắc…Vậy tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận ông chú già như anh”
Tiến Hành Kết HônAnh muốn khích cô, cô không chút nào khách khí mà đáp lễ, ở phương diện này Úc Tử Duyệt không hề kém cõi.
Lăng Bắc Hàn dẫn cô đến một gian phòng khách sạch sẽ chỉnh tề, vừa vào phòng vừa ngã xuống giường Úc Tử Duyệt vừa mở miệng gọi “Chú” liền bị Lăng Bắc Hàn lấy ánh mắt hung tợn nguýt nhìn.
“Gọi Lăng Bắc Hàn được chưa?” Úc Tử Duyệt liếc anh một cái, tướng nằm không tốt lệch qua một bên giường.
“Chuyện gì?” Anh nhìn cô trầm giọng hỏi.
“Chú....Không Lăng Bắc Hàn, anh có từng thích ai chưa?” Úc Tử Duyệt ngồi dậy, ôm gối trước иgự¢, nhìn Lăng Bắc Hàn nghiêm túc hỏi.
Vấn đề này làm Lăng Bắc Hàn sững sờ, mắt âm trầm “Hỏi cái này làm gì?” chẳng lẽ cô nhớ đến Lệ Mộ Phàm?
“Người ta tò mò, anh ba mươi tuổi mới tìm bà xã, nhất định là tình cảm lúc trước bị ngăn cản đúng không?” Úc Tử Duyệt lại hỏi cô cũng không biết sao rất muốn biết chuyện tình của Lăng Bắc Hàn.
Nha đầu này đừng xem bình thường cô điên điên khùng khùng, ý nghĩ cũng nhiều thật đấy, thật ra thì vấn đề này chỉ cần phân tích một chút là được “Đừng hỏi nhiều như vậy không là anh cho rằng em thích anh đấy” Lăng Bắc Hàn cười nhạt nói với cô.
“Stop! Ai thích một ông già như anh, hỏi thăm một tí không được sao?” Úc Tử Duyệt vội vàng phản bác.
“Trong ngăn kéo có áo ngủ, tắm sớm một chút rồi đi ngủ đi, ngày mai anh còn phải trở về đơn vị” Anh chỉ tủ treo quần áo, nói thêm sau đó rời đi.
“À! Ngày mai anh phải trở vào quân đội à?” Úc Tử Duyệt có chút kinh ngạc, không phải chỉ còn năm ngày nữa là họ tổ chức hôn lễ sao?
“Nếu không?” Lăng Bắc Hàn quay đầu hỏi ngược lại sau đó lại xoay người.
“Đúng rồi, ngoan ngoãn ở nhà chờ gả cho anh, không cần chạy loạn” Trước khi đóng cửa, Lăng Bắc Hàn không yên tâm dặn dò một câu, ngay sau đó đóng cửa phòng lại.
Ngày thứ hai Úc Tử Duyệt rời giường, tên Lăng Bắc Hàn kia đã dậy sớm chạy về đơn vị rồi.
Đối với người con rể Lăng Bắc Hàn này nhà họ Úc đối hài lòng, nhất là Tô Mạt Hề, bà cảm thấy Lăng Bắc Hàn rất có trách nhiệm, lại là một quân nhân, tương lai nhất định rất thành tựu.
Cả nhà đang vui mừng cho Úc Tử Duyệt nên cũng không có ai nhắc đến chuyện Lệ Mộ Phàm.
Mãi cho đến trước ngày kết hôn hai ngày Lăng Bắc Hàn mới từ đơn vị về nhà, vì nhà họ Úc muốn tổ chức tiệc rượu cho nên anh phải tới nhà vợ trước một ngày.
“Alô” Điện thoại đổ chuông Úc Tử Duyệt nhận cuộc gọi nhưng đợi một lúc lâu cũng không nghe đối phương trả lời “Alô? Ai vậy? Ai tìm tôi?” Cô không nhịn được tức giận hỏi lại, cô đang bận mặc áo cưới.
Bởi vì khẩn trương trong miệng còn nhai kẹo cao su.
“Lúc nghe điện thoại đừng ăn đồ” Úc Tử Duyệt giận dữ, cô đang vì cổ áo cưới chật một chút mà tức giận, lại không thích bị người xa lạ dạy dỗ “Anh là ai? Sao lại trông nom tôi?”
“Chồng em”
Úc Tử Duyệt mở miệng nhất thời không phản ứng kịp “Lính thối…À chú…Ồ không Lăng Bắc Hàn” lần trước anh gọi đến cô nhất thời quên lưu.
“Chưa tới 20 phút nữa là đến nhà em, chuẩn bị xong chưa?” Cô không chạy trốn rất tốt! Lăng Bắc Hàn khẽ hài lòng.
“A..Đã xong rồi, Anh đến nhanh đi” Úc Tử Duyệt vui vẻ nói, còn chưa ý thức được là Lăng Bắc Hàn đang kiểm tra cô.
“Rồi, lát nữa gặp” Lăng Bắc Hàn nói xong nhanh chóng tắt điện thoại.
Úc Tử Duyệt chỉ nghe điện thoại truyền đến tiếng ục ục, nhấn tắt trò chuyện, nắm chặt khóa kéo sau đó nâng váy đi ra cửa.
“Úc Tử Duyệt” Vừa ra cửa liền nghe âm thanh quen thuộc, ngẩng đầu thấy một người mặc âu phục trắng - Lệ Mộ Phàm.
Ánh mặt trời ấm áp, dáng dấp trắng bóng loáng, như bạch mã hoàng tử trong phim thần tượng, người đàn ông đó đứng trước mặt cách cô không xa.
Áo cưới trắng đuôi dài thườn thượt, cổ mảnh khảnh thon dài xinh đẹp như cổ thiên nga không có bất kì trang sức nào, thấy cả xương quai xanh lộ ra bên ngoài. Khuôn mặt tuyệt mĩ nhỏ nhắn trang điểm nhàn nhạt, hai cặp mắt đen nhánh linh động trong sáng như quả nho.
Tóc dài vén lên cao tạo thành 乃úi tóc tao nhã. Lệ Mộ Phàm nín thở nhìn Úc Tử Duyệt xinh đẹp như Thiên Nga trắng. Kinh ngạc, vui mừng chán nản…Tâm tình của anh trong thời gian ngắn ngủi dần dần biến hóa.
Một khắc kia Úc Tử Duyệt cũng nín thở nhìn anh giống hệt bạch mã hoàng tử, trong lòng mất đi vài phần hài lòng ngược lại Không khỏi có cảm giác cô đơn.
Cô cười, hài lòng dí dỏm cười.
“Lệ Mộ Phàm, hôm nay tớ và Lăng Bắc Hàn tổ chức hôn lễ, mấy ngày trước đã làm giấy kết hôn rồi” Cô nâng cằm nhìn bóng dáng chìm trong ánh nắng ám áp hả hê nói.
Đáng ૮ɦếƭ! Hôm nay cũng không phải hôn lễ của anh ăn mặc yêu nghiệt lớn lối như vậy làm gì.
Cô đã khôi phục bình thường trong lòng thầm bất mãn. Có chút lo lắng, một chút nữa danh tiếng của Lăng Bắc Hàn bị Lệ Mộ Phàm áp đảo.
Trên khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của Lệ Mộ Phàm tích tụ một tầng bi thương, khắp người anh ưu buồn đi tới trước mặt Úc Tử Duyệt, thân hình cao lớn lướt qua ánh mặt trời ấm áp giống như xuyên không mà đến.
Theo bản năng cô cô lui về phía sau, khắp người phòng bị nhìn anh.
“Cậu làm gì thế..A…” còn chưa kịp phản ứng, bóng người cao lớn lướt lên, bàn tay thon dài nắm chặt tay cô, lôi cô chạy về phía cầu thang.
“Lệ Mộ Phàm! Buông ra! Cậu làm gì thế?” Cũng may cô không quen mang giày cao gót đã len lén đổi lại giầy 乃úp bê, nếu không nhất định cô bị anh làm ngã ૮ɦếƭ.
“Tớ không cho cậu kết hôn!” Lệ Mộ Phàm chạy đằng trước mở miệng vô cùng kiên định nói.
“Cậu điên rồi, Lệ Mộ Phàm! Khốn kiếp! Buông tớ ra! Cậu…Ba…” Thấy Lệ Mộ Phà lôi cô đi cửa sau, Úc Tử Duyệt vội hướng về phía trước kêu to.
“Ưhm…” Ngay sau đó cái miệng nhỏ nhắn của cô bị Lệ Mộ Phàm che lại, cả người bị anh bế lên, chạy về phía hoa viên sau nhà, giống như đã lên kế hoạch từ trước, ra khỏi hoa viên đi tới một cửa nhỏ.
Một chiếc Lamborghini thể thao xanh ngọc đang chờ đấy.
“Ưhm…Ưhm..” Úc Tử Duyệt trong lòng anh không ngừng giãy giụa, Lệ Mộ Phàm buông cô ra nhét vào trong xe thể thao.
“Lệ Mộ Phàm, cậu phát bệnh thần kinh gì a. Thả tớ xuống! Lăng Bắc Hàn đã tới!” Úc Tử Duyệt điên tiết hét to với Lệ Mộ Phàm.
Chỉ thấy Lệ Mộ Phàm khởi động xe, đạp ga, chiếc xe như mũi tên phóng đi ra ngoài.
“Duyệt Duyệt” Người nhà họ Úc ở phía trước nghênh đón đoàn xe rước dâu lúc đi tìm Úc Tử Duyệt thì không thấy bóng dáng của cô.
Hôm nay Lăng Bắc Hàn mặc lễ phục Trung tá đại biểu cho quân nhân, lăng giác thẳng tắp, ủi eo lưng, tuệ tiêu màu vàng trước иgự¢ không ngừng lay động khi anh đi lại, trong đám người xuất chúng nổi bật như vậy, đẹp trai như vậy.
Nhà họ Úc thấy Lăng Bắc Hàn vào cửa, Úc Tử Duyệt lại không biết đi đâu, tìm khắp từng lầu từng gian phòng cũng không tìm được! Nhất thời gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
“Không lẽ thằng nhóc Lệ Mộ Phàm kia tới đây?” Con ngươi Úc Trạch Hạo phát ra ánh sáng thông minh, ông quay sang hỏi quản gia, đúng Lúc này Lăng Bắc Hàn vào cửa nghe thấy lời của ông.