Cuối Cùng Cũng Thông SuốtLăng Chí Tiêu sau khi nhận được điện thoại của Lăng Bắc Hàn thì vô cùng sững sờ, ông hoàn toàn không dự tính đến tình huống con trai sẽ chủ động gọi điện thoại về hồi báo tình hình cho mình.
Con ngươi Lăng Chí Tiêu nhìn về phía bàcụ cùng vợ Tiếu Dĩnh, trực giác cho ông biết Lăng Bắc Hàn có quỷ kế gì, với cá tính của anh sẽ không chủ động gọi điện thoại về.
"Ừ, thế nào, thấy con bé đó có hài lòng không?” Địch không động ta không động, địch muốn động ta động trước, Lăng Chí Tiêu cùng con trai sử dụng đối sách, hỏi han như không có việc gì.
Tiếu Dĩnh và bà cụ cũng đang chờ động tĩnh ở bên kia.
"Tạm được.” Lăng Bắc Hàn đơn giản trả lời làm cho Lăng Chí Tiêu, vợ, cùng bà cụ vô cùng kinh ngạc, có thể làm cho đứa con trai này nói được, mặc kệ là người hay là chuyện, vậy cũng xem như đã nắm chắc phần thắng rồi.
Tiếu Dĩnh cùng bà cụ đều hiểu ý tứ của anh, chỉ là, người một nhà đều hiểu tính cách của nhau nên cũng không vội manh động.
Nhất là Lăng Chí Tiêu, mặc dù nội tâm đã kích động muốn nổ súng ăn mừng, nhưng mặt ngoài còn làm bộ điềm tĩnh như không có việc gì, hai cha con nguyên tắc như hai người máy nhưng lại giống nhau đến không chê vào đâu được!
"Vậy bố cùng mẹ con ngày mai sẽ đến thành phố A một chuyến, con cũng đi chung đi, cho người ta còn chọn ngày lành tháng tốt nữa chứ?” ông hỏi dò, không phải ông gấp gáp, chỉ là sợ con trai lại đổi ý.
Kể từ sau khi Lăng Bắc Hàn trở mặt cùng gia đình, nhiều năm như vậy nhưng số lần trở về nhà cũng chỉ có mấy lần, thăng chức lập công tất cả đều là thông qua người khác mới biết được, chính ông muốn gặp anh, còn phải lấy cớ đi tuần tra mới dò xét được. Hai năm gần đây tình hình cũng có chút tiến triển, thỉnh thoảng anh cũng sẽ gọi điện thoại về nhà hỏi thăm.
Lăng Chí Tiêu làm như không biết, Lăng Bắc Hàn đã cùng Úc Tử Duyệt nói rồi, ngày mai đi ra mắt nhà gái.
"Mọi người sắp xếp đi.” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói xong, liền cúp điện thoại.
"Được rồi hả?” Thấy chồng cúp điện thoại, Tiếu Dĩnh liền vội vàng hỏi.
Ông kích động gật đầu, bà cụ rốt cuộc cũng thở phào một cái, "Thằng cháu hư này, rốt cuộc cũng thông suốt! Năm đó nếu cùng nhóc con kia bỏ trốn, không biết bây giờ sẽ như thế nào!"
"Hầy.....Mẹ à! Chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi!” Tiếu Dĩnh vội vàng mở miệng, trấn an bà cụ.
Tuổi trẻ ai cũng nông nỗi, suy nghĩ nông cạn, nhất thời làm những chuyện xúc động là bình thường. Cũng may, Lăng Bắc Hàn còn có quân đội để anh có thể tự sửa lỗi của mình! Tiếu Dĩnh âm thầm nghĩ, đang suy nghĩ đến chuyện con trai coi trọng Úc Tử Duyệt thì thật vui, trong lòng Tiếu Dĩnh càng thêm khẽ hài lòng, ánh mắt của bà quả nhiên không kém.
***
Ngày hôm sau, vợ chồng họ Lăng sáng sớm đã đến bên ngoài thành phố A ba trăm dặm, đến nơi hẹn với Lăng Bắc Hàn, sau đó một nhà ba người đi về hướng ngoại ô thành phố, nơi khu nhà cao cấp của gia đình họ Úc.
Sáng sớm, Úc Tử Duyệt liền kích động canh giữ ở cửa chờ đợi chồng tương lai cùng cha mẹ chồng, Lăng Bắc Hàn coi như cũng quen thuộc, về phần cha mẹ chồng, hôm trước không gặp được, hy vọng bọn họ cũng hiền lành giống như cha mẹ mình.
Chỉ là Úc Tử Duyệt tự nhận mình là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, cô gái tốt ở thế kỷ 21 này, Lăng Bắc Hàn cùng ba mẹ anh nhất định sẽ thích mình!
"Đến rồi! Ba, mẹ, họ tới rồi!” Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại trước cửa, thấy Lăng Bắc Hàn mặc quân trang bước xuống, Úc Tử Duyệt vội vàng kích động vào cửa, hét to.
"Duyệt Duyệt! Nhỏ giọng một chút!” Tô Mạt Hề vội vàng tiến lên, giúp con gái vuốt lại mái tóc, dạy dỗ cô, Lúc này Úc Tử Duyệt lại chạy ra ngoài.
Hôm nay Lăng Bắc Hàn cùng Lăng Chí Tiêu đều mặc quân trang, chứng tỏ họ vô cùng lễ phép và coi trọng buổi gặp mặt này, thay thế vẻ ngoài bình thường là một quân nhân rất vinh dự.
Cố ÝTóc xõa dài, cả người mặc váy liền thân chiffon màu trắng, khả ái như cô gái nhỏ trong phim hoạt hình hướng Lăng Bắc Hàn chạy đến, "Chú.....À không ......Anh tới rồi!” Úc Tử Duyệt mới vừa mở miệng thiếu chút nữa lại mắc sai lầm, vội vàng sửa lại lời nói.
Tiếu Dĩnh vừa xuống xe, đi tới bên cạnh chồng, buồn bực nhìn cô gái xinh đẹp này là ai, kỳ thực rất hoạt bát, vừa đúng lúc, bà đã thân mật bắt được cánh tay của con trai.
Nhóc con này là ai?
Liếc nhìn chồng, nữa quay đầu thì nhìn thấy người của gia đình họ Úc đi ra, khi bànhìn thấy người đàn ông từ gia đình thông gia tương lai, trẻ tuổi đẹp trai khí chất bất phàm bắt tay cùng con trai, người đàn ông trẻ tuổi này bà nhớ, là một ngôi sao mới nổi ở thương trường, con trai của Úc Trạch Hạo, Úc Tử Mặc.
"Bác trai, bác gái, xin chào.” Lúc này, Úc Tử Duyệt không sợ người lạ nhìn bước tới chào Tiếu Dĩnh cùng Lăng Chí Tiêu cười to.
Thân là một người làm ăn thông minh, Tiếu Dĩnh lần này có thể hiểu rõ, mình ngày đó nhận lầm người!
Hồi hồn, nhìn Úc Tử Duyệt, nhẹ nhàng cười cười, "Chào cháu!” Trong lòng có chút buồn bực, Tiếu Dĩnh liếc nhìn chồng, lễ phép cười tiến lên chào vợ chồng họ Úc.
Chốc lát sau, Tô Mạt Hề giới thiệu, bà mới biết thì ra người mình coi trọng chính là cô gái tên Lệ Huyên, là con dâu tương lai của họ Úc! Mà cô gái hoạt bát lanh lợi trước mặt này mới thật sự là Úc Tử Duyệt!
Sau khi Tiếu Dĩnh nghe Úc Tử Duyệt chậm rãi kể chuyện cô và Lăng Bắc Hàn gặp nhau, quá trình quen biết thế nào, bà mới chợt hiểu tại sao Lăng Bắc Hàn lại đồng ý sảng khoái như vậy!
Thì ra là, nó là cố ý.
Nhưng mọi chuyện đã như vậy, hiện tại đổi ý cũng không thể được!
"Cái gì? Tháng mười một? Nhanh như vậy?” Đang nghe cha chồng tương lai nói đám cưới của cô cùng Lăng Bắc Hàn sẽ cử hành vào tháng mười một thì Úc Tử Duyệt giật mình hét to.
Tiếu Dĩnh nhìn về phía Úc Tử Duyệt, trên mặt lóe lên vẻ không vui nhưng nhanh chóng biến mất.
"Duyệt Duyệt!” Tô Mạt Hề vội vàng vỗ nhẹ vào tay con gái, "Duyệt Duyệt nhà chúng tôi tuổi còn nhỏ, có chút thất lễ, mong mọi người bỏ qua cho.” Tô Mạt Hềcười tươi nhìn thông gia tương lai trước mặt nói.
"Đâu có, đâu có......" Tiếu Dĩnh mỉm cười nói, "Duyệt Duyệt, thế nào? Đối với hôn sự này có ý kiến gì không?” Tiếu Dĩnh nói xong, nhìn Úc Tử Duyệt hỏi lại, giờ phút này trong lòng ngược lại rất hy vọng họ Úc từ hôn.
Chân mày Úc Tử Duyệt nhíu lại, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn ngồi một bên giống như cây tùng, anh cũng thoáng nhìn lại cô một cái, chẳng lẽ nhanh như vậy liền đổi ý rồi hả?
"Dạ....Không có, không có! Cành nhanh càng tốt, ha ha......" Úc Tử Duyệt vội vàng khoát tay trả lời.
Úc Tử Mặc sắp bị đứa em gái không có đầu óc này làm tức ૮ɦếƭ, còn cành nhanh càng tốt nữa? Làm như không ai thèm lấy nó không bằng?
Người hai bên nhà chỉ cười nhẹ, "Vậy thì quyết định như vậy đi, tháng mười một, tôi kêu Bắc Hàn trở về xin nghĩ phép.” Lăng Chí Tiêu cười nói.
Ngày đó vợ chồng nhà họ Lăng trở về.
Tiếu Dĩnh mang một bụng uất khí, "Lăng Bắc Hàn! Là con cố ý!” Biết rất rõ ràng Úc Tử Duyệt là loại con gái như thế nào, vẫn còn đồng ý kết hôn, không phải cố ý là cái gì? Anh đây là đang trả thù!
"Bà Tiếu, bà nói cái gì đó?” Lăng Bắc Hàn nhìn vào mắt của mẹ, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
"Đứa con này, biết rõ còn hỏi!” Tiếu Dĩnh chỉ vào Lăng Bắc Hàn mất khống chế hét lớn, lại bị chồng kéo lại.
"Tiếu Dĩnh! Phụ nữ của họ Lăng, chồng chịu trách nhiệm trông nom! Bà lo cái gì.” Lăng Chí Tiêu nghiêm mặt dạy dỗ vợ, ngược lại ông không cho là điểm hoạt bát lanh lợi của Úc Tử Duyệt có gì không được!
Con trai ông vốn khó hiểu, nếu như Úc Tử Duyệt không hoạt bát, sao có thể tạo được lửa đây?
Lăng Bắc Hàn không để ý bọn họ, đi thẳng lên lầu về phòng mình.
Lớn Lên Sẽ Cưới EmNghe nói phải chờ tới buổi chiều mới có điện, vẻ mặt Úc Tử Duyệt hiện lên ba vạch đen cùng Lăng Bắc Hàn rời khỏicục dân chính, hai người lên chiếc Hummer, nhìn những đôi tình nhân khác vẫn còn ở đứng xếp hàng chờ có điện.
"Chú, Chúng ta bây giờ sẽ đi đâu?” Sau khi ngồi vào chiếc Hummer của Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt nghi hoặc hỏi, chỉ thấy vẻ mặt Lăng Bắc Hàn vẫn bình tĩnh như cũ, hình như vĩnh viễn đều là dạng bình tĩnh thong dong như vậy, nhìn đồng hồ trên cổ tay, anh trầm giọng nói, "Chụp hình cưới."
"Sặc! Đừng đùa nha? Còn phải chụp hình cưới á?” Úc Tử Duyệt lớn tiếng nói.
Lăng Bắc Hàn quay đầu, nghiêm túc nhìn cô một cái, hôm nay cô ăn mặc vẫn là rất thục nữ, "Đùa? Nhìn tôi giống đùa lắm sao?” Anh bỗng chốc đưa tay, nắm cái cằm nhỏ nhìn cô trầm giọng nói, hơi thở nóng bỏng nam tính phun trên gương mặt cô, làm nhịp tim của cô không khỏi có chút tăng nhanh.
"Tôi...Tôi......” Úc Tử Duyệt đỏ mặt mở miệng, anh đã buông cô ra, khởi động động cơ, chiếc Hummer màu xám đậm hung hãn giống như là con vật khổng lồ lái về phía trước lập tức hòa vào dòng xe trên đường.
Cô quay đầu, nhìn người bên cạnh sống mũi cao thẳng, môi mỏng quyến rũ khẽ nhếch lên, trong lúc nhất thời, tầm mắt cô đắm chìm trong đó quên mất thu hồi, cho đến khi xe dừng lại.
Hình như có hẹn trước, người trong studio thấy bọn họ vào cửa, liền lập tức lôi kéo Úc Tử Duyệt phải đi đổi áo cưới hóa trang, Lăng Bắc Hàn dặn họ đừng trang điểm quá đậm, thật ra thì anh muốn nói, cô không cần hóa trang cũng rất dễ thương.
Trong nháy mắt sau khi thay áo cưới, nhìn mình trong gương, trong lòng Úc Tử Duyệt chợt buồn phiền, trái tim giống như là bị người nào đó đập một quyền rất nặng.
"Cậu che cái gì? Không phải bị mình nhìn thấy hết rồi sao? Cùng lắm sau này lớn lên mình sẽ lấy cậu, bà chằng!” Âm thanh bé trai non nớt truyền vào bên tai, cô sững sờ, trong lòng đột nhiên run rẩy.
"Thưa cô? Áo mặc không vừa sao?” Lúc này, người thay lễ phục gõ cửa phòng thay quần áo, nhìn cô hỏi.
Lăng Bắc Hàn cau mày, anh nghe người thay lễ phục kêu cô vài một tiếng, anh vội vã bước nhanh vào, trực tiếp đẩy cửa phòng thay quần áo ra, đi vào.
"Thế nào?” Nhìn người mặt áo cưới đang đứng ngẩn người, trên mặt Lăng Bắc Hàn có chút lo lắng, cau mày. Hơi suy nghĩ một chút, nghiễm nhiên hiểu vì sao cô lại khác thường.
"Úc Tử Duyệt! Cô không muốn gả cho tôi thì cút ngay lập tức! Lăng Bắc Hàn tôi không phải không có cô thì không thể lấy được vợ!” Lăng Bắc Hàn biết Lúc này trong lòng cô nghĩ tới chính là Lệ Mộ Phàm, làm sao không căm tức, đè bả vai nhỏ hẹp của cô, lớn tiếng rống lên!
Bị anh hét to như vậy, Úc Tử Duyệt ngược lại hồi hồn, "Lính thối này! Chú hung dữ làm gì chứ? Tôi có nói không muốn gả sao?” Úc Tử Duyệt cũng không cam chịu yếu thế hét lại, ngoài cửa nhân viên làm việc nghe được sợ hết hồn hết vía, sợ bọn họ sẽ đánh nhau.
Chỉ thấy cô dâu mới tóc tai bù xù vọt ra, "Chị ơi, phiền chị mau giúp tôi trang điểm đi.” Úc Tử Duyệt đã khôi phục lại bình thường, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào nói.
Thời điểm chụp ảnh, Úc Tử Duyệt cười đến tự nhiên, Lăng Bắc Hàn mặc quân trang vẫn bộ dạng thâm trầm như cũ.
"Chú, bây giờ đi đâu?” Nhìn Lăng Bắc Hàn nghiêm mặt, Úc Tử Duyệt lấy lòng hỏi.
Người đàn ông thối này, đừng tưởng rằng mặt anh đen lại là tôi sợ anh nhá!
"Mua nhẫn.” Lăng Bắc Hàn nhìn đồng hồ, trầm giọng nói.
Không ngờ anh cũng lên kế hoạch rất tỉ mĩ, Úc Tử Duyệt thầm nghĩ thế rồi liếc xéo anh. Không bao lâu, hai người vào một cửa hàng nữ trang rất nổi tiếng.
"Thích gì thì tự mình chọn đi.” Sau khi vào tiệm vàng, hai người đi tới khu bán nhẫn kim cương, Lăng Bắc Hàn tùy ý mở miệng.
"Càng lớn càng tốt.” Úc Tử Duyệt giận dỗi mở miệng nói, cô như thế nhưng rất thù dai.