Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 02

Tác giả: Ức Tích Nhan

Điệu bộ hung dữ không khuất phục ấy khiến cô càng thêm tràn đầy sức sống và tinh thần vô cùng phấn chấn.
Lúc này, rầm rộ tiếng bước chân chỉnh tề âm vang có lực vang lên cuốn theo từng trận cát bụi tung bay.
"Úi….Ối…..Khụ khụ…..” Úc Tử Duyệt bị sặc đến phải ho khan vài tiếng.
Một vị quân nhân dẫn đầu đi tới trước mặt Lăng Bắc Hàn, quay mặt hành lễ báo cáo với anh ta, đưa lên một chiếc túi du lịch giao cho Lăng Bắc Hàn.
"Túi xách của tôi!"
"Dựa vào chiếc túi xách của cô đang ở trong tay tôi!” Lăng Bắc Hàn giơ túi du lịch lên cao. Cô nhóc này cũng thật may mắn, túi du lịch vậy mà không hề bị cuốn đi, hơn nữa hình như vẫn còn nguyên vẹn không sức mẻ gì, chỉ bị văng lên một ít bùn đất.
"Này…..Quân nhân các ngươi là cường đạo hay sao? Trả ba lô lại cho tôi!” Úc Tử Duyệt bước lên hét lớn muốn đoạt lại túi du lịch trong tay Lăng Bắc Hàn. Ai ngờ, Lăng Bắc Hàn đã cất bước đi nhanh về hướng quân doanh.
"Êh! Trả cái túi lại cho tôi!” Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lăng Bắc Hàn cô rống lên thật to, đang muốn cất bước đuổi theo nhưng vì phải khom người nhặt miếng băng vệ sinh trên đất lên.
Bởi vì cô chính là một người công dân tốt biết giữ gìn bảo vệ môi trường!
Nhưng khi đứng dậy thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Lăng Bắc Hàn đâu nữa, cô chỉ đành chạy đi về hướng quân doanh.
Khi chạy đến nơi đóng quân dựng bằng lều vải quân dụng thì trong quân doanh đang chuẩn bị cơm chiều. Nhóm nhóm chiến sĩ đang xếp hàng chỉnh tề thành đội ngũ để đợi lấy cơm.
Cặp mắt đen sáng quắc của Úc Tử Duyệt linh loạt ngó dáo dác trong đám người họ một hồi lâu, nhưng cũng không tìm ra được bóng dáng của người sĩ quan kia!
***
"Cậu Lăng, bà cụ Tư lệnh nhà cậu hôm nay đã gọi điện thoại cho cậu rất nhiều lần rồi đấy, mau mau gọi lại cho bà cụ ấy một cuộc điện thoại đi!” Lăng Bắc Hàn vừa mới bước vào lều trại, chính trị viên Trương liền trầm giọng nói với anh rồi chỉ chỉ tới điện thoại ở trên bàn.
"Bà cũng thật là, tôi đã tắt máy rồi vậy mà còn gọi đến tận đây!” Hai hàng lông mày của Lăng Bắc Hàn chau lại, anh để chiếc túi xuống nhận lấy điếu thuốc lá từ chính trị viên Trương đưa tới, tự châm lửa rít vào một hơi nhả ra từng đợt khói rồi nói,
"Tôi nói này cậu Lăng, cậu năm nay cũng đã 30 rồi, khó trách ông bà cụ sốt ruột như vậy, ông bà cụ đang mong đợi được bế cháu đấy!” Chính trị viên Trương hít một hơi thuốc rồi trầm giọng nói với Lăng Bắc Hàn đang đứng thẳng tắp như cây tùng ở bên cạnh.
Lăng Bắc Hàn đương nhiên hiểu lời của chính trị viên Trương vừa nói, bởi vì hai vị nhà anh đã làm việc qua tư tưởng với anh rồi!
Lăng Bắc Hàn liếc xéo chính trị viên Trương đang ngồi ở cạnh bên, vừa định mở miệng nói chuyện ai ngờ một bài nhạc Rock\'n Roll hết sức chói tai không biết từ đâu vang lên.
Chính trị viên Trương sững người ngó dáo dác một vòng trong lều trại. Chợt thấy Lăng Bắc Hàn mở ra chiếc túi ba lô du lịch kia, lục lọi ở trong đó một hồi rồi móc ra một cái điện thoại di động.
‘Tên khốn kiếp?’ Lăng Bắc Hàn nhìn tên cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại, còn có tấm hình gọi tới là một gương mặt bị đánh dấu chéo đỏ chói. Phía sau dấu gạch chéo màu đỏ ấy là gương mặt của một người thanh niên đang mím môi lại còn hơi nhíu mày.
Úc Tử Duyệt lần theo tiếng chuông gọi đến cho điện thoại di động của mình mà tìm được Lăng Bắc Hàn, "Ôi! Điện thoại của mình đây rồi!” Cô chẳng thèm để ý đến hình tượng mà xông thẳng vào trong lều, nhón chân lên muốn đoạt lấy chiếc điện thoại từ tay của Lăng Bắc Hàn.
"Ồ! Cô bé này ở đâu ra thế?” Chính trị viên Trương cười nhẹ hỏi.
Lúc này Lăng Bắc Hàn mới trả điện thoại lại cho Úc Tử Duyệt, đứng nhìn cô sau khi lấy được điện thoại rồi vội vàng chạy ra khỏi lều.
"Vừa qua khỏi sông, thiếu chút nữa đã bị thuồng luồng nuốt rồi đó.”
Ánh mắt Lăng Bắc Hàn đang nhìn ra ngoài từ hướng khung cửa sổ nhỏ của lều vải, vừa hay nhìn thấy Úc Tử Duyệt đang gọi điện thoại, âm thanh của cô rất lớn, anh đứng tại chỗ này mà vẫn có thể nghe được loáng thoáng, sau đó anh kể lại câu chuyện khi nãy cho chính trị viên Trương nghe.
"Vậy dựa theo những điều cậu nói thì chính là anh hùng cứu mỹ nhân rồi, lần này con dâu của ngài Tư lệnh đã kiếm được rồi, ha ha. . ..” Chính trị viên Trương đứng dậy cười sảng khoái thốt ra lời trêu ghẹo, sau đó đội mũ lên đi ra khỏi lều, chuẩn bị đi dùng cơm chiều.
Mỹ nhân? Đôi môi mỏng của Lăng Bắc Hàn hơi hơi nhếch lên, hoàn toàn xem lời nói của chính trị viên Trương chỉ là đùa cho vui.
"Lệ Mộ Phàm! Cái tên khốn kiếp này!”
Vừa ra khỏi lều liền nghe được từ nơi không xa truyền tới tiếng rống giận dữ chói tay của một cô gái.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
"Úc Tử Duyệt! Cậu hung dữ như thế, mai này còn ai dám cưới cậu đây?” Trong loa điện thoại vang lên lời nhạo báng của Lệ Mộ Phàm cũng chính là oan gia đối đầu một mất một còn với cô từ nhỏ đến lớn, Úc Tử Duyệt tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ sẵn giờ phút này lại càng đỏ hơn.
"Lệ Mộ Phàm! Dù cho Úc Tử Duyệt tôi có làm ni cô đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ lấy cậu đâu!” Úc Tử Duyệt tức quá chỉ biết gào lên thật to sau đó liền cúp điện thoại, suýt nữa dằn không được mà toan vứt luôn chiếc điện thoại di động.
"Đồ khốn kiếp…..Đồ khốn kiếp xấu xa….” Một chân đang đá liên tục lên mặt cỏ, miêng thì không ngừng lẩm bẩm mắng chửi, nghĩ tới mình khi nãy suýt chút nữa đã mất mạng vậy mà ở trong điện thoại còn bị cậu ta giễu cợt, Ⱡồ₦g иgự¢ liền buồn bực khó chịu, lại còn tủi thân, thật là khó chịu!
Mình thực sự căm ghét cái cảm giác khó chịu này!
Vẫn im lặng đứng gần một nơi gần đó, Lăng Bắc Hàn dường như đã hiểu ra được điều gì, té ra nhóc con này cũng có lúc cau có không vui, cất bước vững vàng ổn định đi về hướng cô.
"Úc Tử Duyệt!"
“Có mặt!”
Bỗng đâu một giọng nói hùng hậu to lớn đầy từ tính vang lên, trong lòng vốn đang tủi thân khó chịu Úc Tử Duyệt liền tỉnh táo tinh thần hẳn lên, phản xạ có điều kiện mà trả lời. Khi xoay người lại về phía sau thì lại đối diện với gương mặt cương nghị của Lăng Bắc Hàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc xụ xuống, "Chú à, làm ơn tha cho tôi đi.......Hiện tôi không có tâm tình để đấu võ mồm với chú đâu......” Bờ vai nhỏ nhắn cũng rụt lại, chẵng những người mệt mỏi mà lòng cô cũng rất mệt mỏi.
Nhóc con này lại gọi mình là chú?
Nhưng khi nhìn thấy kiểu cách dễ dàng buông xuôi ấy của cô Lăng Bắc Hàn ngược lại hơi bất ngờ, "Tôi cũng không có thời gian nói nhảm với cô, nhanh đi rửa tay ăn cơm!” Lăng Bắc Hàn nói xong liền xoay người bước đi về hướng quân doanh.
Hứ! Giọng điệu miệng lưỡi nói chuyện của người này sao lại giống y hệt như cha già thân yêu ở nhà của mình vậy chứ?
Trong lòng Úc Tử Duyệt thầm nghĩ vậy tâm tình cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.
***
Tối đến, cô được nhân viên cần vụ sắp xếp cho ngủ lại ở một lều trướng trong quân doanh. Cũng nhờ thông qua vị đồng chí nhân viên cần vụ tốt bụng nhiệt tình mới biết được, cái người doanh trưởng gì đó tên là Lăng Bắc Hàn quân hàm là Trung tá.
Doanh trại này của bọn họ là được quân khu tạm thời điều tới trợ giúp.
"Lăng Bắc Hàn. . . .Trả lại chiếc túi cho tôi. . . . Tôi còn phải đi Lhasa đấy. . ..” Ngã xuống tấm ván giường thô cứng, Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng nói sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt mới vừa rời giường thì đã bị ban trưởng ban cấp dưỡng Lục Khải lôi kéo lên xe chuyển vận để bắt đầu xuất phát.
"Anh hai à! Này ông anh, tôi…..Tôi thật sự là 19 tuổi rồi !” Úc Tử Duyệt ngồi trong xe, chốc lát thì nhìn ngó ra ngoài cửa sổ, chốc lát thì quay lại nhìn Lục Khải đang rất nghiêm túc chuyên tâm lái xe sốt ruột giải thích.
"Cô bé! Doanh trưởng chúng tôi nói rồi, không cần biết cô có phải là vị thành niên hay chưa, hôm nay nhất định cô phải an toàn về đến nhà!” Lục Khải cũng không có nhìn sang cô mà chỉ trầm giọng nói, có vẻ như nói nhưng không cho người ta phản bác lại.
"Doanh trưởng chúng tôi, doanh trưởng chúng tôi, bộ người đó là cha của anh sao? Anh tin anh ta đến nỗi ngay cả chứng minh thư của tôi cũng không chịu xem? Không nhận sự cầu xin từ người khác là tác phong quân nhân của các người sao?” Úc Tử Duyệt sắp bị đám quân nhân này làm cho tức ૮ɦếƭ rồi, trơ mắt ngồi nhìn xe chạy càng lúc càng xa, trong lòng cô nôn nóng như lửa thiêu đốt!
"Tất cả hành động nghe theo chỉ huy! Doanh trưởng nói thế nào thì tôi liền làm theo thế đó! Nhất định phải nghe theo!”
Lúc nghe Lục Khải rống to hô một câu, lần này Úc Tử Duyệt không bịt lỗ tai nữa mà len lén vác chiếc túi ba lô của mình lên.
"Ây da…..Đau quá….."
"Này! Cô bé, cô làm sao vậy?"
"Anh hai à, bụng của tôi, bụng tôi, đau quá. . . . Híc. . . .Tôi muốn, muốn đi toilet......” Hai tay Úc Tử Duyệt ôm chặt lấy bụng nhăn mặt khổ sở nói.
"Két…."
Lục Khải thật thà vội vàng đạp xuống thắng xe lo âu nhìn sang cô hỏi, "Cô….Cô không có lừa tôi đây chứ?"
"Tôi xin thề với Mao chủ tịch! Tuyệt đối không có!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng tuyên bố xong đưa tay mò tới chốt cửa mở cửa xe nhảy xuống……
Kếp tiếp, Lục Khải cũng nhảy xuống theo cô.
"Anh hai à, tôi...Tôi đi ngoài mà anh cũng muốn đi theo hả?” Úc Tử Duyệt vừa định chạy trốn nhưng thấy Lục Khải cứ đuổi theo mình, cô nhanh nhẹn núp ở phía sau một tảng đá lớn làm bộ muốn ૮ởเ φµầɳ ra, chỉ ló lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về hướng Lục Khải hét lớn.
"Tôi, tôi không nhìn thấy gì đâu!” Lục Khải thật thà vội vàng xoay người đưa lưng về phía cô.
Úc Tử Duyệt che miệng cười trộm, anh lính này thật là đáng yêu nha, “Vậy, vậy anh không được nhìn lén đâu đó!” Cô lại lớn tiếng quát lên, sau đó rụt đầu nhỏ xuống, hai mắt ngó dáo dác chung quanh vùng thôn quê hoang vu một vòng, ngay sau đó cong chân bỏ chạy thật nhanh.
Năm phút đồng hồ trôi qua……
"Cô bé, xong chưa vậy?” Lục Khải thoáng nhìn xuống đồng hồ trên tay mình, vẫn đứng đưa lưng về phía khối đá lớn kia la lớn.
"......" Không có ai đáp lại.
"Cô bé à?"
"......"
Lúc này, điện thoại di động trong túi Lục Khải bỗng rung lên.
"Lục Khải!"
"Dạ, doanh trưởng!"
"Úc…..Úc Tử Duyệt đâu?"
"Cô ấy, cô ấy đang đi vệ sinh ạ!"
"......"
Lăng Bắc Hàn ở đầu điện thoại bên kia vừa nghe Lục Khải nói xong lập tức biết ngay Úc Tử Duyệt đã bỏ trốn.
Thật là khó lòng phòng bị!
Anh dự đoán được Úc Tử Duyệt sẽ bỏ trốn nên cố ý gọi điện thoại để nhắc nhở Lục Khải, không ngờ cô gái nhỏ kia còn hành động nhanh hơn mình tưởng!
***
Thành công chạy trốn, Úc Tử Duyệt lại lần nữa tiếp tục cuộc hành trình, lần này khi đến gần những đoạn đường có quân doanh đóng quân thì cô chuyển sang đi đường vòng. Dù biết là bọn họ cũng vì muốn tốt ình, nhưng nơi mà Úc Tử Duyệt này đã muốn đi thì nhất định phải phải đến cho bằng được.
Tuy nhiên, từ bài học lần trước, cô sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận, không để ình xảy ra nguy hiểm là được rồi.
Nhớ tới cái người quân nhân tên Lăng Bắc Hàn đó đã cứu mình một mạng, thực sự mà nói thì trong lòng cô vẫn thấy rất cảm kích anh ta.
Trời lúc này đang vào đêm, lại thêm đổ xuống trận mưa to, cũng may, cô và mấy người bạn đồng hành khác đã tìm được một nhà trọ để ngủ lại. Đợi ngày mai mưa giảm bớt rồi tiếp tục lên đường.
"Nè! Mọi người nghe tin gì chưa? Ở phía trước có một khu trường tiểu học vừa mới bị sạt lở, bị sụp đổ nát bét hết. Bên trong đó còn bị mắc kẹt hơn mười đứa trẻ cơ đấy!” Trên đường đi có bạn đồng hành thấy được cái tin tức này trên Microblogging thông qua điện thoại di động.
"Trường tiểu học? Ở đâu vậy?” Đang đi ở đằng trước Úc Tử Duyệt nghe được tin này lập tức chạy trở lại hỏi thăm.
"Đợi tôi đọc xem…..” Người nam sinh đó nhìn vào điện thoại di động, cẩn thận xem rồi nói lại cho cô biết.
Vừa nghe nam sinh đó nói ra địa chỉ thì Úc Tử Duyệt cũng liền vội lấy điện thoại di động ra, mở ra bản đồ, sau đó không chần chừ cô đeo túi ba lô lên cấp tốc chạy về phương hướng bị nạn.
Khi Úc Tử Duyệt chạy tới chỗ trường học bị núi lỡ sạt lún kia thì cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Nhóm chiến sĩ có người thì đang đào đống đổ nát, có người thì đang khiêng ra những người đã ૮ɦếƭ, hoặc có nhiều đứa bé bị thương rất nặng, còn có nhiều khối đá vẫn đang đổ xuống. . . .Cũng có tốp phụ huynh đang chạy tới, họ đều là người dân Tạng nghèo khó, bị nhóm chiến sĩ cản lại đứng sang một bên.
"Báo cáo Doanh trưởng! Phát hiện có một đứa bé ở chỗ này, bị xà nhà chắn ngang đè lên một chân!"
"Để im đó! Đừng đào nữa!” Lăng Bắc Hàn liền vội vàng tiến lên, quỳ xuống men theo khe hở mỏm đá lần mò tìm kiếm ở phía dưới, ngay sau đó dùng hai tay đào bới từng khối đá lên.
Nhóm chiến sĩ còn lại thấy anh dùng tay đào cũng rối rít quỳ xuống theo, động tác đào rất nhanh nhưng cũng không kém phần cẩn thận, chỉ có như vậy mới có thể tránh cho những đứa bé ở bên trong bị thương thêm lần nữa.
"Híc. . . . Sao lại như vậy. . . .Bọn chúng . . . .Thật, thật đáng thương quá. . ..” Úc Tử Duyệt nhìn tới đám con nít ૮ɦếƭ ra ૮ɦếƭ, bị thương ra bị thương mà bụm miệng khóc nấc lên, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Bỗng chốc, cô như nhớ tới cái gì, móc mấy chai nước suối trong ba lô đeo lưng của mình ra, "Cho, cho nó uống nước đi…..” Nhìn hai người chiến sĩ khiêng bé trai đã bị thương cả khuôn mặt đều là bụi bẩn và vết máu tươi ra ngoài, cô tiến lắp ba lắp bắp nói.
Ánh mắt đau đớn của đứa trẻ đó làm cô gần như tan nát cõi lòng. Từ nhỏ đến lớn cô được ăn sung mặc sướng, lần đầu tiên nhìn thấy chuyện bi thảm thế này.
Chỉ chốc lát sau, cô lại xông về đống hoang tàn đổ nát, cùng nhóm chiến sĩ kia bắt đầu đào bới lên đống phế tích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc