Cô Vợ Thay Thế - Chương 50

Tác giả: Lạt Tiêu

Thời Dũng lại gọi điện cho Hạ Diệp Chi, phát hiện không có người nghe, liền hiểu ra có gì đó không đúng.
Đang lúc anh định gọi điện cho Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên đã chủ động gọi đến hỏi tình hình rồi.
“Sao vẫn chưa về? Không đón được người?”
Nửa câu sau, ngữ khí của Mạc Đình Kiên rõ ràng lạnh đi vài phần.
“Không đón được, gọi mấy cuộc cho cô chủ cô ấy cũng không nhận, tôi nghi rằng cô ấy đã sớm rời đi rồi, nếu không thì...” Xảy ra chuyện.
Ba từ sau anh không dám nói.
Một lúc lâu sau, Mạc Đình Kiên bên kia đầu điện thoại đè nén tức giận nói: “Vậy còn không nhanh đi tìm?”
“Vâng.”
Cúp máy, Mạc Đình Kiên lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
Sau khi lái một chiếc xe trong gara đi ra, anh mới có thời gian suy nghĩ.
Chuyện hôm nay Tiêu Thanh Hà đến tìm anh, chắc chắn sẽ mang đến đả kích không nhỏ cho Hạ Diệp Chi.
Tuy nhìn qua cô rất hung dữ, nhưng thực tế chỉ là một con hổ giấy, anh hai ba cái là có thể Ϧóþ nát cô.
Khả năng xảy ra chuyện rất nhỏ, ngược lại khả năng trốn đi đau lòng càng lớn hơn chút.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Cúi đầu nhìn một cái, thấy là Cố Tri Dân gọi tới.
“Có chuyện gì?”
Giọng điệu của Cố Tri Dân vẫn cà lơ cà phát như cũ: “Giọng điệu của cậu kém thế, ăn thuốc nổ à?”
Mạc Đình Kiên lười nói chuyện với anh ta, trực tiếp cúp máy luôn.
Ở một góc trong quán bar ồn ào, Cố Tri Dân nhìn điện thoại bị cúp máy, chậc chậc hai tiếng, lấy điện thoại chụp một bức Hạ Diệp Chi đang ngồi đó không xa, gửi cho Mạc Đình Kiên.
Cúp máy của anh?
Mạc Đình Kiên lập tức sẽ phải chủ động gọi lại cho anh ta!
Quả nhiên, Mạc Đình Kiên nhanh chóng gọi tới, giọng nói lạnh đến vô tình: “Địa chỉ.”
“Đây là thay độ nhờ vả của cậu sao?” Cố Tri Dân khó được có cơ hội bắt chẹt Mạc Đình Kiên, cũng không muốn nói nhanh cho anh.
“Chỉ tiêu đi mở rộng nghiệp vụ ở Châu Phi vẫn còn chỗ.”
“Đệch!” Cố Tri Dân chửi một tiếng, liền nói địa chỉ quán bar cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên lần nào cũng lấy cái này ra uy Hi*p anh ta, nhưng lần nào cũng có hiệu quả.
Bởi loại chuyện này Mạc Đình Kiên từng làm rồi, lúc trước bởi sự sơ ý của Cố Tri Dân mà gây ra hàng loạt rỏ rỉ, liền trực tiếp bị Mạc Đình Kiên đuổi sang Châu Phi.
Trong từ điển của Mạc Đình Kiên, không có mấy chữ “nói chơi mà thôi”, trước nay đều là nói được làm được.
……
Trong quán bar.
Sau khi Hạ Diệp Chi uống hết bia trong cốc, vẫn chẳng có chút gì là say, thẳng thắn lấy thêm một cốc bia nữa.
Trời sinh tửu lượng tốt, không dễ uống say, lúc thường có thể nói đây là chuyện tốt, nhưng Hạ Diệp Chi bây giờ đến vì mua say.
Hạ Diệp Chi xinh đẹp xuất chúng, lại một mình một người, trước mặt bày một chai bia, vừa thấy là biết tâm tình không tốt đến mua say, có không ít đàn ông liên tục nhìn về chỗ cô, rục rịch.
Cuối cùng, có hai người đàn ông tiến lên nói chuyện tham dò.
“Người đẹp, một người sao?”
Hạ Diệp Chi liếc qua, hai người đàn ông này đều mặc vest, trông qua dáng vẻ người tinh anh, cũng có chút khí chất, chức vị trong công ty hẳn là thuộc cán bộ cấp cao.
Hạ Diệp Chi không để ý họ, tự mình uống bia.
Không từ chối nghĩa là ngầm đồng ý.
Hai người đàn ông tự cho là hiểu đúng ý Hạ Diệp Chi, ngồi xuống bên cạnh cô.
Áo khoác trên người Hạ Diệp Chi đã cởi ra, bên trong mặc áo len bó, vừa vặn bày ra đường cong cơ thể tuyệt đẹp, khiến người ta them thuồng.
Hai người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn đến lác mắt.
“Người đẹp, một người uống thì có gì vui, cùng nhau uống đi!”
Hạ Diệp Chi làm sao không nhìn ra được suy nghĩ của họ, nhếc miệng cười: “Được, cùng nhau uống, chơi gì thú vị đi.”
Người đàn ông hung phấn, hỏi cô: “Chơi gì?”
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu, giơ tay nâng cằm, thoạt nhìn phong tình yêu mị lại hơi ngây thơ: “Chơi xúc xắc.”
Hai người đàn ông vừa nghe, nhìn nhau cười, lộ ra nụ cười tự tin: “Được.”
Cô gái này còn muốn chơi xúc xắc với bọn họ? Chờ đến khi cô uống say, thì sẽ là bọn họ “chơi” cô.
Hai người đàn ông vốn hết sức tự tin, nhưng sau khi chơi liên tục vài ván, phát hiện ra bia trước mặt Hạ Diệp Chi chẳng hề uống ngụm nào, mà bản thân bọn họ đã uống hết vài chai, trong bụng đầy bia, nghe người nói chuyện đã thấy vang vang.
Hạ Diệp Chi mặt cười vô tội: “Tửu lượng của mấy anh tốt thật đấy.”
Cô vừa nói vừa rót bia cho họ.
Cố Tri Dân ở một bên, lúc hai người đàn ông kia đến bắt chuyện liền muốn đi đến đó, nhưng thấy dáng vẻ không hoảng không loạn của Hạ Diệp Chi thì liền không nhúc nhích, dự định yên lăng theo dõi tình hình.
Mắt thấy hai người đàn ông kia sắp uống đến nằm sấp, mà bia trước mặt cô không ᴆụng đến một ngụm, làm cho anh ta cũng cảm thấy ngứa tay muốn đi lên chơi vài ván với Hạ Diệp Chi.
Vừa đúng lúc này, cửa quán bar vang lên một trận xôn xao.
Cố Tri Dân ngước mắt, liếc cái liền thấy Mạc Đình Kiên đi qua đây.
Mạc Đình Kiên dáng cao, khí chất bất phàm, độ nhận biết trong đám đông là rất lớn, cứ như có thể phát sáng, liếc mắt có thể nhận ra.
Đèn trong quán bar mờ ám, anh ta không thấy rõ mặt của Mạc Đình Kiên, nhưng lại hơi có cảm giác tâm trạng của Mạc Đình Kiên không được tốt đẹp cho lắm.
Cố Tri Dân thầm nghĩ không ổn, vội vàng đi về hướng Hạ Diệp Chi, muốn bổ cứu chút ít.
Nhưng, anh căn bản không đi nhanh bằng Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên vừa vào cửa liền nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
Thấy vẻ mặt cô tràn đầy ý cười cùng người đàn ông khác cùng nhau uống rượu chơi xúc xắc, thoạt nhìn khá vui vẻ.
Hừ! Anh gấp đến lái xe như bay, cô trái lại hay rồi, vui vẻ chơi với đàn ông khác.
Hạ Diệp Chi quay lưng về phía cửa, tự nhiên là không thấy Mạc Đình Kiên, chỉ là khi anh đến gần, hơi cảm thấy sau lưng có chút lạnh, hơi thở quen thuộc dựa vào ngày càng gần, cô vô thức quay đầu lại.
Mạc Đình Kiên vừa lúc đến sau cô, Hạ Diệp Chi sửng sốt chút: “Sao anh lại đến đây?”
Hai người đàn ông đã uống đến nửa say, lại thấy có một người đàn ông đến, liền lên tiếng hỏi: “Ai đây?”
Hạ Diệp Chi quay sang nhìn họ, mặt nghiêm túc nói: “Em họ tôi, đẹp trai không, có rất nhiều cô gái theo đuổi đấy.”
Mạc Đình Kiên đen mặt, nhìn chai bia trống rỗng trước mặt cô, nhẩm tính cô uống bao nhiêu rồi.
Nói xong, cô lại giơ tay lên kéo tay “Mạc Gia Thành”: “Nhanh ngồi xuống đây!”
“Hạ Diệp Chi, về nhà!” Mạc Đình Kiên mặt lạnh như phủ một lớp băng, căng mặt, hiển nhiên là điềm báo đã tức giận.
“Không muốn về, không có nhà.” Hạ Diệp Chi cúi đầu, uống cạn chai bia trước mặt, nụ cười trên mặt lập tức thu lại, chỉ còn lại sự buồn bã.
Từ bé đã không nhận được tình yêu thương của bố mẹ, thật vật vả lớn lên, cũng từng ao ước có thể tìm được người tâm đầu ý hợp xây dựng một gia đình nhỏ tràn đầy hạnh phúc, nhưng lại bị mẹ đẩy đi gả cho Mạc Đình Kiên thay Hạ Hương Thảo.
Cô có nhà nào chứ?
Cô không có.
Mạc Đình Kiên nghe vậy, nhìn chằm chằm cô vài giây, môi giật giật, cuối cùng cũng không nói ra lời an ủi gì, chỉ là trầm mặc ngồi xuống cạnh cô: “Muốn uống, tôi uống cùng cô.”
Giọng nói của anh bình thường đã trầm thấp đầy từ tính, nhưng vào tai Hạ Diệp Chi, lại cảm thấy so với ngày thường nghe còn hay hơn.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Mạc Đình Kiên vừa ngồi xuống, cái khí tràng không giận mà uy kia tản ra, làm cho hai người đàn ông kia đã ngà ngà say cũng tỉnh táo hơn nửa.
Bọn họ thấy Mạc Đình Kiên cao to lực lưỡng, khí chất không tầm thường, trong lòng thấy hơi nao nao, khi bọn họ lại nhìn thấy Hạ Diệp Chi, thì ánh mắt liền thay đổi.
Cô gái này sẽ không là có bối cảnh gì đấy chứ?
Hạ Diệp Chi nhìn “Mạc Gia Thành” một cái, xong quay đầu nhìn hai người đàn ông kia: “Sững sờ cái gì, chơi tiếp đi, nào!”
Nói rồi cô lại khui “Phốc, phốc, phốc” vài chai bia nữa.
Hai người đàn ông kia nhìn Mạc Đình Kiên một cái, Mạc Đình Kiên chỉ lạnh lùng quét mắt qua, sắc mặt có liền hơi thay đổi.
Bọn họ cũng không phải là mấy thằng oắt con, lăn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm rồi, cũng biết người nào trêu được người nào không, vì vậy, nhao nhao đứng lên nói: “Chúng tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Hạ Diệp Chi nhìn bóng lưng hai người đàn ông kia xám xịt, cảm thấy hơi mất hứng, quay đầu hỏi tội “Mạc Gia Thành”: “Anh dọa chạy bạn rượu của tôi rồi, giờ anh uống với tôi hả?”
“Tôi uống với cô.” Mạc Đình Kiên nhìn cô một cái, cúi đầu cầm lấy chai bia cô vừa khui, ngửa đầu bắt đầu uống.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu liền thấy yết hầu của anh không ngừng chuyển động bởi uống bia, trông gợi cảm đến khó tả.
Rất nhanh, Mạc Đình Kiên đã uống hết một chai, dốc ngược chai không còn giọt bia nào chảy ra.
Uống hết sạch sẽ.
Hạ Diệp Chi cũng lấy một chai uống.
Cô hơi nheo mắt, ngửa cái cổ mảnh khảnh, thoạt nhìn rất thanh tú.
Cố Tri Dân vốn tưởng đi qua, lại thấy hai người anh một chai cô một chai uống, cũng không đi qua làm phiền họ, trái lại còn hào hứng bừng bừng quay video gửi cho Phó Đình Tây hóng hớt cùng.
……
Mạc Đình Kiên không ngờ tửu lượng của Hạ Diệp Chi lại tốt như thế, uống hết một chai bia, mà mắt cô vẫn sáng ngời.
Nhưng nhanh sau đó anh phát hiện ra mình nghĩ sai rồi.
Một tiếng “Bốp” Hạ Diệp Chi bỏ một chai không lên bàn, sau đó giơ tay ra, khoác lên vai Mạc Đình Kiên.
Nhưng bởi vì Mạc Đình Kiên ngồi mà vẫn cao hơn cô, cô khoác hơi tốn sức, khoác hụt một lần xong mới khoác được lên vai anh.
Không chỉ vậy, cô còn quay đầu dựa sát vào anh, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh.”
Khi cô nói chuyện còn mang theo mùi bia nhè nhẹ, nhưng chẳng hề khiến người ta thấy ghét, ngược lại hơi khiêu gợi, khiến Mạc Đình Kiên tâm phiền ý loạn.
Nhưng giọng điệu của cô quá nghiêm túc, anh nhíu mày hỏi cô: “Chuyện gì?”
Có câu rượu vào lời ra, cô gái này định nói bí mật của mình cho anh hả?
Hạ Diệp Chi ngó nhìn xung quanh một chút, sau đó thần bí nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi vệ sinh, nhưng đầu tôi hơi choáng, anh đỡ tôi đi đi.”
“...”
Mặt Mạc Đình Kiên lập tức đen lại.
Thấy Mạc Đình Kiên không nhúc nhích, Hạ Diệp Chi đẩy đẩy tay anh: “Anh đừng nhỏ mọn như thế chứ, coi như nể mặt tôi giúp anh nấu cơm lâu như vậy, việc nhỏ như này anh cũng không giúp?”
Mạc Đình Kiên rũ mắt nhìn anh, đôi mắt mèo xinh đẹp của cô hơi nheo lại, trông mơ màng.
Thoạt nhìn như say thật rồi.
Nếu lúc bình thường, có đánh ૮ɦếƭ e là cô cũng sẽ không nói ra câu nhờ anh đỡ cô đi WC.
Mạc Đình Kiên nghĩ nghĩ rồi nghiến răng nói: “Giúp.”
Cố Tri Dân ở trong góc đang hóng hớt, thấy Mạc Đình Kiên đỡ Hạ Diệp Chi đứng dậy còn tưởng là hai người cuối cùng cũng ra về.
Vì thế anh ta cũng đi theo.
Đi theo rồi phát hiện ra hướng đi không đúng.
Lúc lại ngẩng đầu lên, anh ta trợn mắt nhìn Mạc Đình Kiên đỡ Hạ Diệp Chi vào WC nữ.
Cố Tri Dân: “...”
Hạ Diệp Chi nhanh chóng giải quyết xong vấn đề sinh lí, lúc đi ra nhìn thấy “Mạc Gia Thành” đứng ở cửa, vẻ mặt cô tràn đầy ngạc nhiên nói: “Anh đứng ở cửa WC nữ làm gì? Không ngờ anh lại có loại sở thích này!”
Đúng lúc ấy có hai cô gái vào đi WC, nghe thấy lời Hạ Diệp Chi, hai người quay người chạy như bay rời đi.
Mạc Đình Kiên nhẫn nhịn cơn giận: “Câm miệng!”
Anh hối hận trong một lúc mềm lòng mà uống bia với cô.
Mạc Đình Kiên đen mặt, nhìn qua có hơi đáng sợ, Hạ Diệp Chi liếc anh một cái, liền cúi đầu ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mạc Đình Kiên kéo cô đi ra ngoài.
Đi còn chưa được hai bước, Hạ Diệp Chi lại giãy giụa nói: “Ai da, anh có thấy bẩn hay không vậy, tôi còn chưa rửa tay!”
Mạc Đình Kiên: “...”
Mạc Đình Kiên chỉ có thể nhịn tính tình, dẫn cô quay lại rửa tay.
Anh mở vòi nước cho cô, cô lại không rửa, mà là vươn một ngón tay ra đưa qua đưa lại như một đứa trẻ.
Mạc Đình Kiên cảm thấy tất cả sự nhẫn nại trong 26 năm qua đều dùng hết trên người Hạ Diệp Chi.
Anh căng mặt, sau khi lấy nước rửa tay chà thành bọt rồi kéo tay cô lại bắt đầu giúp cô rửa tay.
Tay Hạ Diệp Chi so với anh vừa nhỏ hơn, mềm hơn, thoa nước rửa tay lại càng trơn tuột, hình như cô thấy chơi vui nên cố ý rút tay ra.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng quát ngưng: “Không cho động đậy!”
Hạ Diệp Chi bị giọng nói của anh dọa ngớ người, sợ hãi nhìn anh một cái, sau đó vẻ mặt xúc động nói: “Mẹ tôi cũng chưa từng rửa tay cho tôi, anh thật tốt.”
Mạc Đình Kiên dừng động tác, biểu cảm cứng nhắc trên mặt hơi hòa hoãn lại, giọng nói trầm thấp: “Tôi có thể tốt hơn nữa.”
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi mờ mịt: “Hả?”
Màu mắt Mạc Đình Kiên sâu đi, giọng nói thấp hơn: “Về nhà rồi mới cho cô xem được.”
Anh cẩn thận lau khô tay cho Hạ Diệp Chi, nắm tay cô quay lại sảnh, lấy áo khoác lên người cô, định đưa cô về.
Hạ Diệp Chi lại đúng lúc này lại bắt đầu nháo: “Không được, không được, tôi còn chưa uống đủ, tôi vẫn muốn uống.”
Nói xong, cô vươn tay ra tóm lấy chai bia.
Lúc này, một nhóm người từ trong một phòng riêng nào đó đi ra, trong đó có một người lúc đi qua bên cạnh họ, cố ý đâm vào Mạc Đình Kiên một chút.
Sau đó, giọng điệu bỉ ổi hèn mọn nói: “Ai da, anh bạn trẻ, cơ bắp của cậu chắc nịch đấy, đâm tôi cứng cả rồi.”
Đám người đằng sau hắn ta lập tức cười vang.
Hạ Diệp Chi giơ chai bia đi qua: “Cái gì cứng rồi?”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên u ám, đè lại cái đầu thò ra từ đằng sau lưng mình ra sau người, rồi hung hăng thẳng chân đá cái tên vừa nói.
Tên kia tức khắc ngã văng ra xa, tiếng “Ầm” rơi xuống đất nghe thôi cũng thấy đau.
Những người khác thấy thế, nhao nhao xông lên: “Nói đùa mà thôi, ranh con, giờ mày quỳ xuống đất gọi ông, thì hôm nay bọn tao tha cho, còn nếu không...”
Đột nhiên, lại một tiếng “Ầm”
Mọi người đồng loạt quay đầu, liền thấy một cô gái cầm một chai rượu đập vỡ một nửa, chống nạnh đứng trên ghế.
Hạ Diệp Chi thấy mọi người đều nhìn cô, hùng hổ chỉ vào tên đang nói: “Cháu trai, cháu tự đi ra đây cúi đầu nhận sai, ông đây hôm nay tạm tha cho cháu! Còn nếu không, ông đây cho cháu lúc vào thì đứng mà lúc ra thì nằm!”
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu, nheo mặt, nhìn qua cực kỳ khí thế.
Mạc Đình Kiên tức đến trán nổi gân xanh: “Hạ Diệp Chi, cô đi xuống cho tôi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc