Nhân viên nữ của bộ phận thị trường rất đông, con gái mà xúm lại một chỗ thì dĩ nhiên là buôn dưa lê bán dưa chuột.
Vào buổi trưa, chuyện xảy ra ở phòng thị trường sáng nay đã truyền đi khắp công ty.
Mặt Hạ Diệp Chi sưng nặng, trên đường đi toilet cũng sẽ nghe thấy các đồng nghiệp nữ xúm lại với nhau bàn luận chuyện lúc sáng.
“Rốt cuộc là chuyện thế nào? Tôi nghe nói người xin nghỉ hôm nay là con gái, không có con trai?”
“Điều này rõ rồi còn gì, Hạ Hương Thảo và Tôn Chính Hoa liên hợp bẫy Hạ Diệp Chi!”
“Không phải thế chứ? Hạ Diệp Chi mới đến có vài ngày, liền đắc tội với Tôn Chính Hoa rồi?”
“Tôn Chính Hoa là dạng người gì có ai không biết, lúc trước chuyện ông ta vào viện và xin nghỉ, nghe nói là Hạ Diệp Chi làm!”
“Hạ Diệp Chi ác vậy sao?”
“Tôi ngược lại thấy Hạ Hương Thảo còn ác hơn, nãy Hạ Hương Thảo cho Hạ Diệp Chi một cái bạt tai, tôi ở cách xa vậy mà còn có thể nghe thấy tiếng tát vào mặt, đây là phải thù ghét bao nhiêu mới ra tay ác như...”
Hạ Diệp Chi tựa vào vách tường trong toilet, chờ bên ngoài triệt để yên tĩnh xong mới mở cửa đi ra.
Đứng trước bệ rửa tay, cô soi gương xem mặt mình.
Đã sưng cả rồi, lại còn hơi phát xanh, thoạt nhìn có hơi dữ dằn.
Hạ Hương Thảo quả nhiên ra tay đủ ác.
Xem ra, khoảng thời gian này, làm Hạ Hương Thảo phải nín nhịn đủ rồi.
Vậy thì chờ xem, xem ai sẽ là người cười cuối cùng.
……
Giờ nghỉ trưa, Hạ Diệp Chi đang định đi ăn.
Vừa đứng dậy, điện thoại trong túi áo vang lên.
Là “Mạc Gia Thành” gọi đến.
Hạ Diệp Chi hơi nhíu mày, nghe điện thoại: “Anh lại có chuyện gì?”
Dường như nghe ra ngữ khí không kiên nhẫn của cô, Mạc Đình Kiên nói thẳng: “Ra ngoài đi ăn, tôi đang đợi cô ở cửa Hạ thị.”
Anh ta bỏ lại mấy lời như ra lệnh xong cúp máy.
Hạ Diệp Chi nhìn điện thoại đã trở về màn hình khóa, phiền đến vò đầu bứt tai xong cầm lấy túi đi ra ngoài.
Ra cửa Hạ thị, Hạ Diệp Chi liếc cái đã nhìn thấy chiếc xe nổi bần bật kia của “Mạc Gia Thành”, nãy khi đi xuống, cô đã lén lên mạng tra qua chiếc xe của anh ta.
Giá khởi điểm 34 tỷ, giá thực tế còn dựa vào chủ sở hữu xe đặt yêu cầu quyết định.
Điều này đối với Hạ Diệp Chi, đã là giá trên trời.
Kể cả là nhà họ Hạ, Hạ Hương Thảo muốn mua xe trên vài chục tỷ, Hạ Lập Nguyên cũng không nhất định chịu cho.
Thấy xung quanh đã có không ít người xôn xao bàn tán về chiếc xe của “Mạc Gia Thành”, Hạ Diệp Chi cúi đầu bước nhanh về hướng anh.
Lúc này, bên đường lại có một chiếc xe chạy qua, Hạ Diệp Chi chuẩn bị chờ chiếc xe kia đi qua xong mới đi, nhưng chiếc xe lại dừng ngay trước mặt cô.
Lái xe đi xuống mở cửa ghế sau, người từ trong đi ra là Tiêu Thanh Hà.
Hạ Diệp Chi từ lần trước lừa Tiêu Thanh Ha đến nhà hàng, sau khi cho bà ta leo cây, thì đã có khoảng một thời gian chưa gặp Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà chỉ huy lái xe lấy hai hộp giữ nhiệt ra, không để ý ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hạ Diệp Chi đứng bên cạnh xe.
Bà ta cau mày, cả người sững sờ, không dám tin nhìn Hạ Diệp Chi, hỏi: “Con là Diệp Chi?”
Hạ Diệp Chi nhếch miệng, nụ cười không đến đáy mắt, cực kỳ châm biếm: “Mẹ thấy có phải là con không?”
Ở chung một mái nhà hơn hai mươi năm, người mẹ ruột của cô, thế mà lại không nhận ra con gái của mình.
Không chỉ thế, Tiêu Thanh Hà nhìn thấy khuôn mặt của cô thay đổi, lại còn trực tiếp lơ đi mặt còn hơi sưng của cô.
Không biết đây là bi ai của Hạ Diệp Chi, hay là bi ai của Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà đến gần, cẩn thận quan sát Hạ Diệp Chi: “Con...con đi phẫu thuật thẩm mỹ à? Thế nên lần trước mẹ hẹn con đi ăn con không đi?”
Lần này, Hạ Diệp Chi ngay cả cười cũng không nổi, mặt tràn đầy chua xót: “Mẹ, con là Diệp Chi, từ bé con đã lớn lên như vậy, nhưng mẹ luôn nói với con không nên xinh hơn chị, cho nên con mới trở nên ngày càng xấu.”
“Sao có thể như vậy, những năm này con đều là...” Tiêu Thanh Hà không dám tin lời của Hạ Diệp Chi, cô làm sao có thể giả xấu nhiều năm như vậy?
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Hà, trong giọng nói lộ ra một sự đau thương: “Bởi con muốn là đứa con gái ngoan của mẹ, vì muốn mẹ vui, cho nên từ bé đến lớn, chỉ cần mẹ có yêu cầu gì với con, con đều sẽ đi làm.”
Tiêu Thanh Hà giật giật miệng, nhất thời lại có chút nói không ra lời.
Trong trí nhớ, Hạ Diệp Chi thật sự là từ bé ngoan ngoãn, xinh đẹp, học giỏi, sau này thành tích học tập kém đi, càng lớn càng xấu, trước lúc đó, bà thật là có nói Hạ Diệp Chi không nên ưu tú hơn chị nó.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt bà đề phòng nói: “Đây là do con tự nguyện làm, giờ con không thể oán trách mẹ!”
Hạ Diệp Chi sững sờ chút, vành mắt cay cay hỏi bà ta: “Mẹ, con chỉ hỏi một câu, con có là con ruột của mẹ không?”
“Con...”
“Đi thôi, đi ăn cơm.”
Một giọng nam cực kỳ đường đột ngắt lời Tiêu Thanh Hà, Hạ Diệp Chi ngước mắt phát hiện không biết từ lúc nào “Mạc Gia Thành” đã đến bên cạnh mình.
Anh rất cao, khi nhìn Hạ Diệp Chi luôn phải cúi đầu.
Ánh mắt Hạ Diệp Chi ửng đỏ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt mèo xinh đẹp ấy bị nước mắt phủ đầy, nhìn rất đáng thương.
Nhất là khi ánh mắt nhìn đến nửa mặt sưng đến phát xanh của cô, con ngươi đen thui bắn ra ánh sáng sắc bén, trong nháy mắt lại giấu đi, mặt không cảm xúc lôi kéo cô.
Tiêu Thanh Hà nhận ra người này là “Mạc Gia Thành” lần trước đã từng đến nhà họ Hạ, sao anh ta lại đến đón Hạ Diệp Chi?
Chẳng lẽ bọn họ...
Nhớ đến chuyện mà họ làm trên xe lần trước, Tiêu Thanh Hà vội vàng gọi hai người lại: “Chờ chút.”
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía bà ta, Tiêu Thanh Hà nói: “Diệp Chi, mẹ mang khá nhiều cơm cho bố và chị con, con có muốn ăn cùng không?”
Hạ Diệp Chi đang muốn từ chối, Mạc Đình Kiên ςướק lời nói trước: “Được, vừa hay tôi còn chưa ăn.”
“Đây...” Phần ăn Tiêu Thanh Hà mang tới chỉ đủ cho ba người, lại biết “Mạc Gia Thành” là em họ của Mạc Đình Kiên, cũng không thể đắc tội, nhất thời không biết nói thế nào.
Hạ Diệp Chi không hiểu sao ngước mắt nhìn anh, dùng khuỷu tay khẽ hích lên người anh.
Mạc Đình Kiên nắm cánh tay cô chặt hơn chút, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt ra hiệu cho cô bình tĩnh chớ nóng vội.
Kỳ lạ là Hạ Diệp Chi thật sự bị ánh mắt của anh xoa dịu, cô yên lặng đứng bên cạnh anh, không lại lên tiếng nữa.
Tiêu Thanh Hà làm chức phu nhân toàn thời gian cả nửa đời người, ngoại trừ việc tiêu tiền làm đẹp để lấy lòng Hạ Lập Nguyên, cũng biết nhìn thời thế chút, bà ta biết không thể thất lễ với “Mạc Gia Thành”, liền liếc ý ra hiệu với lái xe, để ông ta báo cho Hạ Lập Nguyên.
Hạ Lập Nguyên nhanh chóng đi xuống, đi theo sau ông ta là Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo rõ ràng là đã dặm lại phấn, vẻ mặt nhìn sắc nét hơn nhiều.
Cô ta vừa nhìn thấy “Mạc Gia Thành”, đôi mắt nhìn không rời, ánh mắt tham lam như nhìn vật trong bàn tay mình.
Hạ Diệp Chi để ý đến ánh mắt của cô ta, hơi nhích người đứng trước mặt “Mạc Gia Thành” để ngăn trở tầm nhìn của Hạ Hương Thảo.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thế nhưng dáng người “Mạc Gia Thành” cao gần 1m9, Hạ Diệp Chi đúng trước anh cũng không thể che được mặt anh.
Hạ Hương Thảo khinh thường liếc nhìn Hạ Diệp Chi, tiến lên trước một bước, nhìn thẳng “Mạc Gia Thành”: “Ngài Mạc, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Mạc Đình Kiên liếc nhìn Hạ Hương Thảo một cái, lại thấy Hạ Diệp Chi đột nhiên lại chắn trước mặt anh, nháy mắt liền hiểu ra tại sao Hạ Diệp Chi lại chắn trước mặt anh.
Nhớ lúc trước cô oán giận anh, nói cái gì mà “Chị dâu cả như mẹ”, cái hành động che chở này của cô thật sự là coi anh là con sao?
Mạc Đình Kiên nghĩ đến đây, sắc mặt càng lạnh đi, ngay ánh mắt dư thừa cũng lười cho Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo thấy “Mạc Gia Thành” không thèm để ý cô, có chút xấu hổ.
Hạ Lập Nguyên đúng lúc lên tiếng: “Có chuyện gì chúng ta tìm một nhà ăn xong từ từ nói đi.”
……
Một đoàn người tìm đến một nhà hàng ăn.
Khi ngồi vào chỗ, mọi người đều tỏ ý mời “Mạc Gia Thành” ngồi trước.
Nhưng “Mạc Gia Thành” lại không ngồi xuống trước, ngược lại kéo một cái ghế ra, nói với Hạ Diệp Chi: “Ngồi.”
Hạ Diệp Chi không biết đến tột cùng anh ta muốn làm gì, nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy “Mạc Gia Thành” sẽ không hại cô, thế nên ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô vừa ngồi xuống, “Mạc Gian Thành” ngồi xuống cạnh cô.
Hạ Lập Nguyên đưa mắt ra hiệu cho Hạ Hương Thảo, Hạ Hương Thảo hiểu ý, lập tức tươi cười thản nhiên ngồi xuống bên còn lại của “Mạc Gia Thành”.
Hạ Diệp Chi còn cho là “Mạc Gia Thành” sẽ nói gì đó, kết quả anh chẳng nói gì, cứ như không nhìn thấy Hạ Hương Thảo ngồi ở bên cạnh anh.
Hạ Diệp Chi trong lòng nghĩ thầm, chẳng lẽ cô đoán sai rồi, “Mạc Gia Thành” tuy rằng dáng vẻ cao cao tại thượng, thực ra cũng không khén chọn phụ nữ?
Rất nhanh đồ ăn được mang lên hết, Hạ Lập Nguyên thỉnh thoảng lên tiếng làm hòa dịu bầu không khí, cũng coi như hài hòa.
Hạ Hương Thảo còn mấy lần gắp đồ ăn cho “Mạc Gia Thành”, anh không từ chối nhưng cũng không ăn.
Hạ Diệp Chi cảm thấy “Mạc Gia Thành” hôm nay rất kỳ lạ, từ lúc anh ngồi xuống, cô đã cảm thấy áp suất trên người anh rất thấp, sau đó anh lại còn không từ chối Hạ Hương Thảo gắp đồ ăn cho anh, cô không tin là anh vừa ý Hạ Hương Thảo!
Hạ Hương Thảo trong lòng càng vui mừng, cười đến là dịu dàng: “Ngài Mạc, anh ăn nhiều chút, đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon.”
“Ừ.” “Mạc Gia Thành” không mặn không nhạt đáp một tiếng, cũng không nhúc nhích đũa.
Hạ Hương Thảo cũng không để ý, rèn sắt khi còn nóng hỏi anh: “Ngài Mạc có bạn gái không?”
Câu này hỏi rất trực tiếp, trên mặt “Mạc Gia Thành” cũng không hề có ý giận, trái lại còn quay đầu nhìn cô ta: “Không có, còn cô Hạ?”
“Tôi cũng chưa có bạn trai, nói thật, thực ra tôi...” Hạ Hương Thảo làm bộ thẹn thùng: “Tôi vẫn luôn rất mến mộ ngài Mạc.”
“Thật không?” Mạc Đình Kiên nhếch mép, ý cười không đến đáy mắt, giữa lông mày hiện ra sự âm u, giọng nói trầm thấp lại đột nhiên trở nên vô cùng u ám: “Nhưng tôi thích phụ nữ mặt to, mặt cô Hạ nhỏ quá.”
Hạ Hương Thảo mừng rỡ trừng to đôi mắt, hai con ngươi như sắp rơi ra ngoài.
Bên cạnh Hạ Diệp Chi vừa uống một ngụm nước, cũng ngạc nhiên đến suýt phun ra ngoài.
“Mạc Gia Thành” đang nói linh tinh gì vậy?
Cô liếc người đàn ông bên cạnh một cái, chỉ thấy góc mặt đẹp hơi gật đầu của anh, chẳng hề giống như đang nói đùa.
“Tôi có thể béo lên, có thể khiến mặt to lên.” Hạ Hương Thảo kích động đến cả giọng nói cũng run run, còn không quên đắc ý nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
Cô ta nhất định sẽ được “Mạc Gia Thành” để ý.
Hạ Diệp Chi xoay đầu đi, lười nhìn cô ta.
“Vậy sao?” Mạc Đình Kiên hơi rũ mí mắt, che lấp đi ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ nói: “Có một cách có hiệu quả rất nhanh, cô Hạ có thể thử.”
Hạ Hương Thảo tưởng thật, vội hỏi: “Là cách gì?”
Mạc Đình Kiên liếc nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Giống cô ấy.”
Hạ Hương Thảo nhìn hướng Hạ Diệp Chi, nhất thời còn không phản ứng kịp, ngược lại Hạ Lập Nguyên lập tức hiểu ra cái gì, lên tiếng giảng hòa: “Ngài Mạc thật biết đùa, mau ăn thôi, không để chốc nữa sẽ nguội mất.”
Mạc Đình Kiên vốn chẳng coi trọng Hạ Lập Nguyên, biểu cảm trên mặt đã hoàn toàn lạnh xuống.
Anh vốn dĩ lớn lên đẹp trai ngời ngời, khí thế mạnh mẽ, lúc này mặt lạnh ngồi đó, uy nghiêm.
Khí trường của anh quá mạnh mẽ, trong lúc nhất thời không ai dám nói chuyện.
Mạc Đình Kiên hoàn toàn không động đậy, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hạ Hương Thảo, ngữ khí vẫn như thế ung dung: “Tôi không đánh phụ nữ, cô tự mình đánh đi.”
“Ngài Mạc, lời đùa này nói không vui chút nào...”
“Nói đùa?” Mạc Đình Kiên nhếch miệng, trên mặt chẳng hề có ý cười, ngược lại vài phần âm u dọa người: “Các người cho rằng thiếu phu nhân nhà họ Mạc đã bỏ ra sính lễ cả ngàn tỷ cưới về, thì có thể tùy tiện để nhà các người lôi ra làm cho đùa hả?”
Giờ bọn họ mới hiểu ra, mục đích hôm nay “Mạc Gia Thành” muốn ăn cơm với họ là gì.
Hạ Diệp Chi hết sức ngạc nhiên nhìn anh, cô chưa từng ngờ “Mạc Gia Thành” thế mà sẽ đứng ra vì cô.
Cô cũng giờ mới biết, nhà họ Mạc bỏ ra sính lễ 1000 tỷ.
1000 tỷ tuy đối với nhà họ Mạc chẳng là gì, nhưng đối với nhà họ Hạ thì đó thực là một 乃út tài chính to lớn.
“Mạc Gia Thành” đã nói rõ ràng như vậy, Hạ Lập Nguyên thân vì chủ một nhà, tự nhiên là đứng lên, ông ta thanh minh: “Thực ra chuyện là thế này, Diệp Chi và Hương Thảo là hai chị em, Diệp Chi nó làm sai, Hương Thảo vì quá yêu thương em gái nên có dạy dỗ nó chút...”
“Ông Hạ đã lẩm cẩm đến nỗi nghe không hiểu tiếng người rồi à?” Mạc Đình Kiên hơi nâng đầu, ánh mắt càng ác liệt hơn.
Hạ Lập Nguyên vừa nghe, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, ông ta không ngờ cái tên “Mạc Gia Thành” này kiêu căng đến mức không chừa chút mặt mũi cho ông ta.
Ông ta mặt lộ vẻ khó xử nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, chuyện này là...”
Hạ Diệp Chi không thèm để ý đến ông, giơ tay ra lấy một miếng bánh bí đỏ trong cái đĩa trước mặt, ăn chầm chậm.
Bọn họ hiểu ra, chuyện hôm nay, không để yên.
Hạ Lập Nguyên cau mày không nói chuyện, trái lại Tiêu Thanh Hà lên tiếng: “Ngài Mạc, ngài coi như nể mặt tôi là mẹ của Diệp Chi mà bỏ qua cho Hương Thảo, Diệp Chi, con xem...”
Mạc Đình Kiên đã hết kiên nhẫn: “Hạ thị gần đây có một khoản tiền đầu tư thất bại cực lớn, vốn tài chính gãy đoạn, đang cần bơm vốn tài chính gấp, nếu tin này bị các công ty cùng ngành biết, bọn họ sẽ làm gì đây?”
Sắc mặt Hạ Lập Nguyên trắng bệch, vốn tài chính Hạ thị bị gãy đoạn, đây là bí mật nội bộ, “Mạc Gia Thành” làm sao sẽ biết được?
Nếu bị người trong ngành biết, bọn họ nhất định sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, khiến tình trạng Hạ Thị càng trở nên nghiêm trọng.
Hạ Lập Nguyên nghiến răng, ác độc nói: “Hương Thảo, con tự đánh mình đi!”
Hạ Hương Thảo không thể tin nổi: “Bố!”
Hạ Lập Nguyên thấy cô ta không tự nguyện ra tay, đứng lên đi qua cho Hạ Hương Thảo một cái bạt tai.
Chát!
Mạc Đình Kiên thong thả nói: “Còn bên kia nữa.”
Hạ Lập Nguyên lại tát một cái, Mạc Đình Kiên liếc một cái, nói: “Bên to bên nhỏ? Không cân đối.”
Vì vậy, Hạ Lập Nguyên lại tát Hạ Hương Thảo thêm vài cái.