Cô Vợ Thần Bí Của Hàn Tổng - Chương 87

Tác giả: Bạch Hồng

Hàn Vân Phong đứng chờ cô đã hơn mười lăm phút, tâm trạng không tốt lắm.
Thấy cô đang đứng đôi co gì đó, anh không thoải mái tiến lại.
Thấy Hàn Vân Phong đang tiến về phía này vẻ mặt có chút buồn bực
cô ta cũng không đôi co nữa mà giao cậu cho mấy tên bảo vệ rồi cất bước rời đi.
Hồ Vương Bảo nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Cô ta quả thật quá khinh người.
Cậu phải dạy cho cô ta một bài học mới được.
Hai người bảo vệ tiến lại gần, Hồ Vương Bảo từ trong túi đưa ra một tấm thẻ khiến hai người bảo vệ lập tức cúi chào.
Hơi thở lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm của cậu bé trước mặt tạo cho hai người đàn ông cao to một khí thế bị áp bức.
Đây là khí thế của một đứa bé năm tuổi sao?????
Hồ Vương Bảo nhìn người phụ nữ đó ánh mắt lạnh lùng, từ trong túi lôi ra một con bọ điều khiển từ xa.
Đây là đồ chơi mà David mới đưa cho cậu hồi sáng, là sáng tạo mới của công ty nên bảo cậu dùng thử.
Hồ Vương Bảo vẫn chưa có cơ hội, lần này thì hay rồi đây.
Hôm nay cậu phải cho cô ta bẽ mặt.
Hồ Vương Bảo thả bọ ra, bằng chiếc đồng hồ trên tay nhanh chóng điều khiển con bọ tiến về phía Giang Nhạn Sương.
Giang Nhạn Sương đang tươi cười đi bên cạnh Hàn Vân Phong, bỗng nghe thấy cái gì đó vo ve bên tai rất khó chịu.
Cô đuổi mãi mà nó vẫn không chịu đi, cảm thấy nó đang đậu trên má mình, cô lấy tay vỗ mạnh một cái.
Trượt rồi...
Con bọ đó lại tiếp tục di chuyển, từ tai này sang tai kia, rồi đậu ở trán, mũi, cằm khiến cô ta giường như muốn phát điên.
Bỗng đột nhiên con bọ đó chích cô ta một cái, làm cô ta đau điếng cả người.
Con bọ này được thiết kế như một con ong mật, chỉ có điều đầu chích của nó có chứa một loại dung dịch không có độc nhưng khi vào cơ thể sẽ khiến người ta đau như bị ong chích.
Loại dung dịch này có thể thay thế bằng thuốc mê để phòng vệ cũng được.
Hồ Vương Bảo không dừng ở đó, từ nhỏ mẹ cậu đã dạy cậu rằng.
Người không phạm ta, ta không phạm người,nếu người phạm ta, ta cho sống không bằng ૮ɦếƭ.
Con bọ đó lại chích vào eo, vào lưng rồi bò khắp người cô ta khiến cô ta ngứa ngáy vô cùng.
Khuôn mặt của Giang Nhạn Sương nhăn nhó khó coi, cô ta uốn éo,đập chỗ này, gãi chỗ kia chẳng khác gì một tên hề.
Toàn bộ khách khứa trong hội trường này thấy cô ta như thế thì không khỏi bật cười.
Hàn Vân Phong mặt đã đen thành than, ban đầu anh không có dự định mang cô ta đi cùng.
Là cô ta đã nài nỉ anh, giờ đây còn làm bẽ mặt anh trước mặt mọi người.
Hàn Vân Phong quay người rời đi, nhưng tiếng động phía sau khiến anh muốn đi cũng không được.
Hồ Vương Bảo thây chơi cô ta thế đã đủ rồi cậu di chuyển con bọ tới trước mặt cô ta.
Nhử cô ta tới gần.
Giang Nhạn Sương nhìn thấy thủ phạm gây họa.
Làm cô ta bẽ mặt trước bao nhiêu người, nỗi oán hận trong lòng cô dâng lên ngút trời.
Hôm nay không đập được nó cô thề không làm người.
Giang Nhạn Sương lao lên phía trước vỗ mạnh, nhưng vẫn trượt,
con bọ bay cao hơn, cô ta lại trèo lên ghế.
Con bọ lại bay sang ngang, Giang Nhạn Sương rướn người theo, nhưng có gì đó không đúng.
Cả người cô ta bổ nhào vào bàn bánh ngọt trước mặt.
Cả người cô ta từ đầu xuống dưới chân toàn là bánh kem.
Giang Nhạn Sương thật sự thảm hại vô cùng....
Bẽ mặt, hết sức bẽ mặt.
Một vài phóng viên đã nhanh chóng chạy tới chụp một vài tấm hình làm tin tức nóng hổi ngày mai.
Bây giờ cô ta ước gì có lái lỗ để chiu xuống, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Hàn Vân Phong
Nhìn cô ta như vậy, quả thật anh cũng không nỡ lòng nào rời đi.
Hàn Vân Phong tiến lại gần kéo cô ta lên, lấy áo khoác của mình đưa cho cô ta.
Giang Nhạn Sương khuôn mặt tủi thân, rơm rớm nước mắt cầu cứu anh ta.
Hàn Vân Phong đành bất lực đưa cô ta về khách sạn.
Bữa tiệc lại bắt đầu như chưa có chuyện gì xảy ra.
trên tầng hai, Hồ Vương Bảo cười sảng khoái, cậu lôi từ trong túi ra một cây keo ʍúŧ.
Cậu vui vẻ tận hưởng cây kẹo như chiến lợi phẩm rồi nhìn chằm chằm hai người đang rời đi.
Hàn Vân Phong cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh từ phía sau, theo phản xạ tự nhiên cậu nhìn về hướng đó.
Nhưng ở nơi đó chỉ là một cậu bé nhỏ tuổi đang ăn kẹo mà thôi,
vì khoảng cách quá xa công với việc đứa bé đang đứng ngược sáng khiến anh không nhìn rõ mặt.
Chỉ là một cậu bé sao lại có ánh mắt này chứ??.
Không thể, không thể nào, chắc là do anh ta nhầm mà thôi.
David và Linda hớt hải chạy rới.
- Bảo bối, con đã đi đâu vậy, làm chúng ta lo quá. Mặt của con bị sao vậy?
Hồ Vương Bảo vì không muốn họ lo lắng đã nói dối rằng mình không may bị ngã.
Nhưng ai mà tin cơ chứ, năm ngón tay còn rõ ràng đến thế.
Là ai mà dám đánh bảo bối của họ thế này, hai người không nói gì nhưng điều chắc chắn là họ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc