Họ vừa bước vào cửa, đã thấy bên trong đầy ắp người. Mọi người nhao nhao hỏi thôn trưởng y như một cái chợ vỡ.
Thôn trưởng Ngô đang vò đầu bứt tóc không biết phải làm sao thì thấy cô ở cửa.
Hai mắt ông ta sáng rực như gặp được quan âm, miệng hô lớn.
- Mọi người trật tự, người đầu tư tới rồi. Có gì thắc mắc xin cứ từ từ hỏi.
Dân làng nghe thấy trưởng thôn nói vậy thì đều chạy nhanh về phía cổng..
Nhưng hai vệ sĩ đầy khí thế của cô đã đứng chặn trước mặt bọn họ.
Cộng thêm khí thế bức người toát ra từ đôi trai gái này khiến bọn họ không dám làm càn, tất cả đều im lặng đứng trước mặt cô chờ đợi.
Hứa Hân Hoan thầm cảm thấy may mắn trong lòng vì hôm nay đã dẫn theo vệ sĩ, nếu không cô sẽ bị bọn họ đè bẹp như cái bánh rán mất.
Ánh mắt hiền hòa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy áp bức của cô từ từ lên tiếng.
- Mọi người có chuyện gì thì từ từ nói, tôi sẽ giải đáp giúp mọi người.
Một lão trung niên khuôn mặt băn khoăn lên tiếng.
- Cô là nhà đầu tư phải không? Chúng tôi đã ở tại hòn đảo này lâu đời. Nếu bây giờ cô muốn xây khu du lịch ở đây thì bọn tôi sẽ ở đâu, sẽ làm gì để sống bây giờ??????
Hứa Hân Hoan chưa kịp trả lời thì một chàng trai trẻ tuổi đã gấp gáp hỏi, ánh mắt tràn đầy hi vọng.
- Có thật là cô sẽ xây dựng khu du lịch ở đây chứ-?? Sẽ làm cuộc sống của mọi người trở nên tốt đẹp hơn phải không???
Rồi mọi người lại rối rít thay nhau hỏi, Hứa Hân Hoan dơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, ánh mắt tinh anh sáng suốt như một con hổ không chút do dự.
Cô sai vệ sĩ mở một vali ra,bên trong toàn là tiền khiến dân làng lập tức chầm chồ.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền đến thế
\'\'Tôi biết mọi người đang lo sợ cuộc sống mưu sinh sau này có phải không?
Mọi người nếu tin tưởng tôi thì hãy giao lại toàn bộ chuyện này cho tôi.
Tôi đảm bảo sẽ khiến mọi người có một cuộc sống đủ cơm ăn áo mặc. Con cái, cháu chắt của mọi người cũng thế.
Ai nếu tin tưởng thì hãy kí vào tờ thỏa thuận này rồi cầm tiền về, còn không thì có thể từ chối.\'\'
Thấy tiền ở trước mắt, mọi người đã an tâm hơn rất nhiều về cuộc sống sau này.
Ngô thôn trưởng là người đặt 乃út kí đầu tiên, tiếp theo mọi người cũng lần lượt kí..
Mọi chuyện ở đây cô giao lại cho Ngô thôn trưởng phụ trách, ngày mai sẽ có chuyên gia đến để khảo sát.
Chẳng mấy chốc nơi đây sẽ không còn đói nghèo nữa.
Hứa Hân Hoan ngày kia sẽ đi khỏi nên mọi người đã mời cô ngày liên hoan cùng dân làng.
Thấy mọi người nhiệt tình như thế cô cũng không từ chối nữa.
Ngày hôm sau....
Bữa tiệc diễn ra hết sức vui vẻ, mang đậm chất dân miền biển. Mọi người rất hòa đồng vui vẻ.
Buổi tối họ còn tổ chức đốt lửa trại bên bờ biển, mọi người quây quần bên đống lửa trại nhảy múa hát ca.
Ngô thôn trưởng mang ra một cây đàn tranh, nhìn sơ qua thì cũng phải khá lâu đời rồi.
Có lẽ đây là vật của tổ tiên để lại.
Ông đeo móng phượng vào, đàn một khúc vọng cổ dân ca, vợ ông hát theo tiếng đàn, mọi người trong làng đều im lặng lắng nghe gật gù theo tiếng nhạc.
Hứa Hân Hoan nhìn sơ qua cây đàn cũng phải mấy trăm năm rồi, thân đàn được làm từ gỗ quý đã sẫm màu.
Âm thanh của nó phát ra quả thật là một kiệt tác, cô lặng thần nghe theo tiếng nhạc.
Ngô thôn trưởng đàn xong ngỏ ý muốn mọi người cùng góp vui nên đã mời cô đàn một bản.
Hứa Hân Hoan không từ chối, thể hiện một chút tài năng cũng không sao. Đã rất lâu rồi cô chưa có dịp ôn lại tài nghệ.
Hôm nay cô sẽ đàn cho mọi người nghe khúc Cổ Thôn Thái Bình- một khúc nhạc mang âm hưởng hài hòa vui vẻ và mộc mạc.
Cô nhận cây đàn từ tay thôn trưởng, điều chỉnh lại cho hợp âm điệu rồi mới bắt đầu định thần vào bản nhạc.
Ngón tay thon dài, trắng nõn của cô bắt đầu gẩy trên từng sợi dây đàn mỏng như tơ phát ra âm thanh trong trẻo,lắng đọng tâm hồn.
Ngô thôn trưởng nghe cô gẩy đàn thì thốt lên đầy kinh ngạc.
\'\'-Đây..Đây.. là Cổ Thôn Thái Bình, một khúc nhạc nổi tiếng của cặp đôi Hoàng Triều sống cách đây khoảng ba trăm năm.
Tương truyền rằng chỉ bằng khúc nhạc này mà họ đã nổi danh khắp nam bắc triều.
Đủ bộ của nó phải là một người gẩy đàn, một người thổi sáo cơ.
Ngày còn bé tôi đã nghe ông nội tôi đàn một lần rồi, tuy không có ai thổi sáo nhưng sau khi nghe nó thì không bao giờ quên được.
Tiếc nuối lớn nhất của ông nội tôi là không tìm được người thổi sáo cùng,tôi đã cố học thổi sáo để phối cùng với ông nhưng suốt từng ấy năm vẫn không học được.
Nghe thì rất hài hòa, dễ chịu, thanh bình. Nhưng để đàn được, thổi được thì lại là một chuyện rất khó khăn.
Nó yêu cầu một nội lực thâm hậu, một tố chất bẩm sinh.
Nhưng thật không ngờ hôm nay lại được nghe lại, Hứa tiểu thư quả thật là một kì tài.\'\'
Ngô thôn trưởng vừa tấm tắc khen ngợi vừa mân mê cây sáo ở trong tay.
Ông không dám thổi, vì ông biết rằng dù có thổi thì ông cũng chỉ phá hỏng khúc nhạc này mà thôi.