Cô Vợ Thần Bí Của Hàn Tổng - Chương 55

Tác giả: Bạch Hồng

Từ sau khi nhìn thấy tình cảm của Hứa Hân Hoan cùng với Hàn Vân Phong, Trạm Tín cũng không làm phiền cuộc sống riêng của cô nữa.
Hôm nay, vì có việc cần bàn bạc với cô nhưng không muốn gặp cô.
Không phải vì không còn yêu nữa mà là do anh ta sợ gặp cô thường xuyên sẽ không thể khống chế được tình cảm của mình.
Cho nên Trạm Tín tới tìm Lưu quản gia để bàn việc.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Trạm Tín vẫn gặp cô ngoài cửa. Thấy cô bước ra cùng với Kim Tú Nương, Trạm Tín thầm nhủ chỉ gặp cô cho đỡ nhớ mà thôi rồi tiến lên chào hỏi hai mẹ con bọn họ.
Thấy một chàng trai trẻ tuổi, khôi ngô tuấn tú đến trước mặt mình chào hỏi, Thẩm Nguyệt Nguyệt đã bộc lộ bản tính là một kẻ lẳng lơ.
Nói chuyện đôi ba câu cô ta đã nhìn ra anh chàng này rất thích Hứa Hân Hoan, nhưng mà Hứa Hân Hoan của anh ta đã ૮ɦếƭ rồi.
Bây giờ cô chính là Hứa Hân Hoan,cô muốn làm gì mà chẳng được.
Thẩm Nguyệt Nguyệt cười tươi hớn hở khoác tay Trạm Tín rủ nhau cùng đi mua sắm, còn đuổi Kim Tú Nương về để tránh làm kì đà cản mũi
Trạm Tín thấy cô đối xử thân mật với mình như thế, trong lòng vui như mở hội. Anh ta thầm nghĩ hóa ra Hứa Hân Hoan cũng có tình cảm với mình.
Trạm Tín cùng Thẩm Nguyệt Nguyệt vui vẻ đi mua đồ.
Thẩm Nguyệt Nguyệt giả trang thành một cô gái thảo mai hiền thục quan tâm đến anh, mua đồ cho anh khiến Trạm Tín cười không khép được miệng.
Ngày hôm sau..... Trạm Tín rủ cô cùng đi ăn cơm rồi xem phim. Sợ cô từ chối anh ta còn vịn cớ là trả ơn vì cô đã mua đồ cho anh.
Thẩm Nguyệt Nguyệt thấy chàng trai này đẹp trai mà lại rất dễ lừa, chi bằng cô bắt cả anh ta và Hàn Vân Phong đều phải nghe lời cô. Như thế ở Thanh Thành này cô sẽ là nữ bá vương.
Cô ta nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của Trạm Tín.
Bọn họ ăn cơm xem phim với nhau rất vui vẻ nhưng Trạm Tín sợ cô không thoải mái nên không giám làm gì đi quá giới hạn. Chỉ nắm tay cô mà thôi.
Những tưởng cô không đồng ý nhưng cô lại chủ động hôn má anh một cái trước khi về khiến Trạm Tín ngây người rồi thổn thức cả một đêm.
Hàn Vân Phong âm thầm theo dõi hành động của Thẩm Nguyệt Nguyệt thì càng chắc chắn suy nghĩ của mình.
Nửa đêm anh ta gọi điện cho Trạm Tín nói rõ chuyện này nhưng Trạm Tín không tin còn nói là do anh không được cô ấy chọn nên phá đám..
Trạm Tín bực bội cúp máy nhưng vẫn văng vẳng câu nói của Hàn Vân Phong bên tai.
\'\'Cô ấy không phải Hứa Hân Hoan \'\'
Nên ngày mai anh quyết định nghỉ phép đi chơi với cô một hôm để kiểm chứng.
Anh rủ cô cùng đi cắm trại trên núi, cô liền đồng ý.
Nhưng càng quan sát tỉ mỉ, anh càng nhận ra người phụ nữ tên Hứa Hân Hoan này càng xa lạ.
Trước kia cô ấy không ăn mặc hở hang như vậy, khẩu vị ăn cũng khôn giống.
Anh được biết cô bị dị ứng với đậu phộng nên đã cố tình phết bơ đậu phộng lên bánh mì cho cô ăn.
Nhưng Hứa Hân Hoan lại nhận lấy ăn một chách ngon lành khiến Trạm Tín càng tin vào lời của Hàn Vân Phong.
Tại một hòn đảo nhỏ giữa biển khơi mênh ௱ôЛƓ, Hứa Hân Hoan từ từ mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra.
Nhận thấy mình đang ở trong một căn phòng khá đơn sơ, nghe tiếng sóng biển rì rào cùng mùi thuốc thoang thoảng thì cô biết được rằng mình đã được cứu.
Nhớ lại kí ức trước khi ngất đi trong bão tố, khi bị Kim Tú Nương đẩy vào cửa kính thì cô đã lén lấy một mảnh thủy tinh âm thầm cắt đứt dây trói
Nhưng vì thời gian có hạn nên cho tới khi cô bị đeo đá rồi ném xuống biển, bị ngạt thở suýt ngất thì cô mới thoát ra được.
Cô vùng vẫy giữa biển khơi mênh ௱ôЛƓ vô tận không bờ bến đến lúc kiệt sức thì ngất đi.
Những tưởng mình sẽ ૮ɦếƭ, nhưng thật không ngờ là cô vẫn còn sống.
Thấy cô đã tỉnh lại, một người phụ nữ trung niên khuôn mặt xinh đẹp,phúc hậu bước vào, có thể nhận ra rằng dù đã bị thời gian bào mòn nhan sắc nhưng chắc chắn hồi trẻ bà ấy phải là một mỹ nhân.
Giọng nói lạnh lùng xa cách của bà ấy lên tiếng.
- Cô tỉnh rồi à?
- Tôi đã hôn mê bao lâu vậy? Là bà đã cứu tôi sao? Bà là ai?
- Cứ gọi tôi là Ngô Nương đi. Tôi không cứu cô, là con trai của tôi khi chèo thuyền đánh cá đã cứu được cô. Cô đã hôn mê ba ngày rồi đấy, nào uống thuốc đi.
Ngô Nương đưa chén thuốc đến trước mặt cô nhưng cô không dám lên uống.Nhận thấy sự đề phòng của cô, bà ta chỉ lạnh lùng đáp.
- Tôi không hại cô đâu mà sợ.Nếu muốn hại cô thì đã hại từ lâu rồi.
Ngô Nương quay người rời đi bỏ lại mình cô trong phòng.
Hứa Hân Hoan cầm chén thuốc trong tay, ngửi thấy trong chén thuốc có Cam thảo, linh chi,..toàn là những vị thuốc dùng để bồi bổ thì mới uống.
Bây giờ vì an toàn bản thân cô không thể dễ dàng tin tưởng ai cả, những người thân bên cạnh cô đã trở thành kẻ thù của cô khiến trong lòng cô có bóng ma tâm lí.
Hứa Hân Hoan cảm thấy trong người đã khỏe hơn rất nhiều nên cô xuống giường đi thám thính tình hình xung quanh.
Cô nhận ra mình đang ở trong một gia đình hành nghề thuốc đông y, nên trong nhà toàn mùi thảo dược.
Bước ra ngoài hiên nhà, cô khá ngạc nhiên trước cảnh tượng yên bình của làng quê miền biển
Những đám trẻ con đang nô đùa trên bãi cát dưới ánh nắng bình minh.
Từ xa xa từng con tàu đánh cá đang cập bến sau một đêm đánh bắ vất vả.
Từng người từng người trở về từ biển cả mang theo sự ấm no.
Đằng xa có một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi khá khôi ngô đi từ bờ biển mang vẻ đẹp rắn giỏi của biển cả đang tiến về phía cô.
Hứa Hân Hoan nheo mắt lại vì ánh nắng buổi sáng nhìn chàng thiếu niên đó. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác thân quen, gần gũi đến khó tả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc