Sau khi khách khứa về hết, Mỹ Nghi lém lỉnh dắt hắn đến căn phòng đặc biệt đó. Đi trên đường mà lòng hắn nôn nao kì lạ, tưởng tượng đến bộ dạng quyến rũ của nó hắn tự cười một mình đầy hạnh phúc.
"Cạch"
Mỹ Nghi đưa tay mở cửa, không một bóng người ở trong phòng. Hắn khá bất ngờ nhìn những thứ được bày trí bên trong, không gian lãng mạn vô cùng luôn ấy. Tuy nhiên nữ chính thì không thấy ở đâu cả.
- Ủa? Gia Mẫn đâu mất tiêu rồi?
Mỹ Nghi vào xem xét nhà vệ sinh để tìm nó nhưng không thấy đâu. Cuối cùng cũng bắt gặp cái váy nằm ngổn ngang trên giường.
Hắn tỏ ra khá thất vọng, đôi mắt cụp xuống không nói gì đứng dựa lưng vào cửa. Mỹ Nghi ngồi phịch trên giường trách móc:
- Con nhỏ này! Lại chạy đi đâu rồi không biết!
Bỗng một nhân viên khách sạn tiến đến chỗ hắn đang đứng đưa cho hắn một cái phong bì:
- Thưa cậu chủ! Có người gửi cho cậu cái này!
Hắn khó hiểu nhận lấy, nhân viên đó lập tức lui ra ngoài. Mỹ Nghi chạy đến hỏi:
- Cái gì thế anh?
- Anh không biết nữa!
Hắn móc trong đó ra xem, là một xấp hình và một cái đĩa CD. Thấy được điều gì đó, Mỹ Nghi vội giật lấy xấp hình:
- Cái này.....cá...này.....
Cô đâu ngờ là hắn đã nhìn thấy trước cô, gương mặt không chút cảm xúc bảo:
- Đưa đây cho anh!
- Nhưng....
- ĐƯA ĐÂY!!!!
Hắn quát lên khiến cô hơi hoảng sợ, đưa ngay hình cho hắn không dám nói lời nào. Hắn xem đi xem lại xấp hình rồi quăng cho cô cái đĩa CD:
- Mở lên!
Thấy hắn trong phút chốc như biến thành một người khác, Mỹ Nghi không dám cãi hắn dù rằng bản thân rất muốn biện minh giúp nó. Cô không ngờ trong vòng có vài tiếng đồng hồ mà nhiều chuyện tồi tệ lại xảy ra như vậy.
Hắn vẫn đứng đó, đôi mắt lạnh lùng đến phát sợ. Shock! Shock là từ đúng nhất để diễn tả tâm trạng hắn lúc này. Không ngờ! Đúng vậy, thật không ngờ.
CD được cho vào trong máy, là cảnh ghi lại trên hành lang nó cùng người đàn ông kia đang đi đến phòng. Hắn liếc nhìn, dù chỉ là cái liếc nhìn nhẹ cũng khiến hắn muốn gầm lên. Rõ ràng nó hoàn toàn tỉnh táo nhưng sao lại đi cùng người ta vào phòng khách sạn cơ chứ?
"Xoảng"
Chai rượu cùng hai cái ly trên bàn văng xuống đất vỡ tan tành. Mỹ Nghi hoảng sợ vội đưa tay lên che lấy miệng, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.
Gương mặt hắn không còn có thể đáng sợ hơn được nữa. Đưa tay nới lỏng cái cà vạt, hắn như con thú vừa xổng chuồng lao đến đập luôn cái tivi đang phát cái hình ảnh kia.
"Ầmmm......Xoảng"
- Shin à! Ngừng tay lại đi mà! - cô hoảng loạn lên tiếng cầu xin hắn, nếu lúc nãy rủ Zibi và mọi người đi theo thì đã ngăn cản được hắn rồi.
Đồng hồ vừa điểm đúng 12h, nó ôm cái nón bảo hiểm chạy đến:
- Xin lỗi! Em về trể......
Nhận thấy khung cảnh bừa bộn trong phòng, đôi mắt hắn càng điên tiết khi nhìn thấy nó. Mỹ Nghi ứa nước mắt lắc đầu, nó chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã nắm cổ áo của nó xách lên:
- NÓI ĐI!!!! TẠI SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ VẬY???
Đôi mắt nó mở to nhìn hắn, bản thân không hiểu hắn đang nổi giận vì cái gì. Hắn buông nó ra làm nó ngồi phịch xuống đất, quơ vội xấp hình ném vào mặt nó:
- Cô xem đi! XEM ĐI!!!!!
Nó cũng không ngờ con nhỏ Yuko đó lại nhanh đến như vậy. Nở nụ cười nhạt, nó ngước lên nhìn hắn:
- Không tin nhau sao?
- Tin à? Cô đi cùng người đàn ông khác vào khách sạn mà còn muốn tôi tin sao? - hắn quát lên, đưa tay cởi cái áo vest quăng vào tường. Bản thân đã không còn điều khiển được nữa rồi.
Nó hiểu, hắn Ⱡồ₦g lộn như vậy chứng tỏ hắn đang ghen. Nó mừng vì biết hắn yêu nó đến nhường nào nhưng quát vào mặt nó như thế chẳng khác nào không hề tin nó.
- Tôi bị Yuko hãm hại! - gương mặt lạnh đến ૮ɦếƭ người đã trở lại, một lần cuối cùng nó muốn biện minh cho bản thân.
- CÔ IM ĐI!!!! Yuko hại sao? Người như vậy thì hại cô bằng cái kiểu gì hả?
- Tôi chỉ vì cứu Ailee! - giọng nói muốn làm đóng băng cả căn phòng.
- Thế Ailee đâu? Cô cứu Ailee vậy thì chị ấy đâu? - hắn hỏi.
- Minh Hạo đưa đi rồi!
"Bộp"
Hắn quăng cái điện thoại xuống nền nhà:
- Gọi đi! Gọi cho Minh Hạo đi!
Mỹ Nghi lo lắng tột cùng nhìn nó và hắn nhìn nhau bằng đôi mắt dành cho người xa lạ. Thái độ và lời nói đã có phần nặng nề hơn.
- Không bắt máy! - nó lấy cái điện thoại xuống khỏi tai.
- Cô nói dối khá đấy! Giờ thì tôi không muốn nhìn thấy cô nữa! Đồ giả dối! - hắn đang cực kì bức xúc nên bỏ đi thật nhanh trước khi nước mắt rơi vì nó.
Nó ngồi đó, ngồi yên đó cho đến khi hắn đi khuất. Mỹ Nghi vội vã chạy đến đỡ lấy nó đứng dậy nhưng nó xua tay:
- Không cần đâu. Tớ ổn!
Nó cũng đứng dậy và bỏ đi. Mỹ Nghi trông theo, đáng lẽ ra phải là một đêm nồng cháy chứ! Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Giờ nên làm sao đây???
Hối hận muộn màng!
...........................................
*Bệnh viện XYZ:
Hơn 1 ngày hôn mê, cuối cùng Ailee cũng đã dần tỉnh lại. Khung cảnh trắng toát là điều đầu tiên cô nhóc ý thức được. Cánh tay đang chuyền nước biển khẽ cử động vô tình chạm trúng thứ gì đó.
- Hơ...... - bàng hoàng và khá bất ngờ, Ailee gượng dậy nhìn trân trân vào người con trai đang thi*p đi bên cánh tay của mình.
Đã lâu rồi cô mới được gặp lại gương mặt đáng yêu ấy. Khoát lên người bộ vest đen trông cậu có vẻ chững chạc hơn nhiều.
Ailee khẽ cười, dù bản thân không biết vì sao mình ở đây nhưng được nhìn thấy "người ấy" như thế này thì đã hạnh phúc lắm rồi. Khẽ cúi người đặt lên vầng trán cao rộng một nụ hôn nhẹ, nỗi nhớ nhung bao ngày qua đã vơi đi phần nào.
Nghe động, Minh Hạo giật mình tỉnh giấc. Vừa nhìn thấy hình ảnh người con gái trước mặt, có lẽ giờ phút này không một từ ngữ nào có thể giúp cậu bộc lộ hết cảm xúc của mình. Một cái ôm nhẹ nhàng thôi là đủ lắm rồi.
Đôi mắt đã có phần mệt mỏi của Minh Hạo ánh lên một niềm hạnh phúc khó tả. Ailee chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt trong suốt cứ thế thi nhau chảy dài trên gương mặt xinh đẹp.
- Hức....hức..... em .... nhớ anh muốn phát điên lên được!
Dịu dàng vuốt lấy mái tóc người con gái mình yêu hơn cả mạng sống, cậu thì thầm:
- Đã qua hết rồi! Chúng ta sẽ không xa nhau nữa đâu.
Minh Hạo siết chặt lấy cơ thể bé nhỏ áp vào lòng mình. Không bao giờ cậu để Ailee gặp bất cứ chuyện gì nữa. Chắc chắn là như vậy!
...................................
*Biệt thự Hắc Long:
- Hai ngày nay Gia Mẫn đi đâu không biết! Em thấy lo quá! - gương mặt Mỹ Nghi buồn hiu như sắp khóc.
Zibi thấy thế liền kéo cô vào lòng vỗ về:
- Ngoan nào! Gia Mẫn sẽ không sao đâu!
"XOẢNG.........XOẢNG"
Mọi người không ai tỏ ra giật mình hoặc bất ngờ vì hai ngày qua họ đã khá quen với những tiếng đỗ vỡ như thế. Đậu Đỏ thở dài não nề:
- Haizz! Đã là chai rượu thứ 7 rồi, anh Shin ngoài rượu ra thì không chịu ăn gì cả. Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ?
- Khuyên thì cũng đã khuyên rồi, ngăn thì cũng đã ngăn rồi. Em không thấy hôm qua anh xém bị anh Shin hành hung hay sao? - Đậu Xanh chống cằm.
- Shin là người vui vẻ, hiếm khi nổi giận nhưng một khi đã giận lên rồi thì Gi*t người cũng không gớm tay đâu. - Zibi có vẻ hiểu rõ về thằng bạn thân nối khố.
- Người thì mất dạng hai hôm nay không về nhà, người thì uống rượu trừ cơm xong lại đập phá đồ đạc. Định như vậy đến bao lâu chứ?
- Tối nay chúng ta tiếp tục đi tìm Gia Mẫn đi!
Bốn người ngồi ở phòng khách nhìn nhau thở dài não ruột. Cũng đúng vì đâu có ai đủ điên mà đi lên phòng tìm hắn giờ này.
Từ cái hôm ở khách sạn về, hắn như thể đã biến thành một kẻ khác vậy. Uống rượu mạnh như uống nước lã, trở nên hung hăng không chịu nghe lời khuyên của bất cứ ai.
Hắn nhớ nó, nhớ đến mức muốn bay ra khỏi nhà để đi tìm nó ngay. Bản thân không cam tâm vì bị nó lừa dối, lại càng đau lòng hơn khi nghĩ đến việc thân xác của nó đã thuộc về một người đàn ông khác trong khi chính hắn mới là chồng nó cơ mà.
Tổn thương lớn thế thử hỏi hắn có thể đứng vững nổi nữa hay không?
Hắn rốt cuộc chỉ là một con người bằng xương bằng thịt chứ không phải sắt đá mà có thể mắt nhắm mắt mở cho qua một chuyện như thế được.
Đôi mắt lờ đờ say khướt nhìn xung quanh căn phòng, lòng hắn thắt lại khi nhìn thấy tấm ảnh cưới. Hư danh! Vốn chỉ là hư danh thôi.
Ngồi phịch xuống sàn nhà, bộ dạng hắn vô cùng thê thảm. Cố nở nụ cười nhạt đầy chua chát chế giễu bản thân, hắn đưa tay lên vuốt mặt để che giấu đi đôi mắt đang đỏ hoe.
Suốt hai ngày qua hắn không tài nào chợp mắt nổi. Thiếu vắng nó, chiếc giường đó trống trải và lạnh lẽo vô cùng.
Chợt nhớ những cử chỉ dịu dàng hiếm thấy của nó, nhớ cả những cái gác tay gác chân mà hai vợ chồng vô tư dành cho nhau trong lúc ngủ nữa.
Thiếu nó liệu hắn có sống nổi???
*11:00 pm tối hôm đó:
Mọi người ra khỏi nhà để đi tìm nó, căn nhà chỉ còn mỗi mình hắn.
Bầu trời tối đen như mực, ngoài cửa sổ bắt đầu chớp nhóa liên tục báo hiệu cho một cơn mưa lớn.
"Ầm.....ầm....xẹt"
Cơn mưa bắt đầu bằng những tiếng sét vọng lại bên tai. Âm thanh đó như chạm vào vết thương trong lòng của hắn.
"Rào.....rào"
Trời đổ mưa thực sự, cơn mưa xối xả không ngớt.
Dai dẳng................ Hỗn độn...........
Hắn nghe tiếng mưa mà thấy nao lòng. Thường thì những gì liên quan đến mưa sẽ rất tan thương, bi thảm.
Cả cơ thể rụng rời, men rượu trong người chưa dứt, hắn cứ ngồi đó mà gục lên trên cánh tay của mình.
Một bóng dáng mảnh khảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong chiếc dù. Người đó chậm rãi mở cổng và tiến vào bên trong nhà.
Căn nhà to lớn tối om không một ánh sáng. Ngoài tiếng mưa dồn dập ngoài kia thì không còn nghe được một âm thanh nào khác.
Cây dù ướt nước được cất vào một góc, đôi chân trần từng bước một tiến lên lầu có vẻ rành rẽ từng ngõ ngách trong căn nhà.
"Cạch"
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, hắn vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích.
Đôi mắt người đó xót xa nhìn bộ dạng của hắn, khẽ đưa tay chạm vào người hắn.
Hắn cựa mình ngước mặt dậy, đôi mắt thơ thẫn chậm rãi nhìn người đối diện. Hắn lại cười nhạt:
- Kể cả trong mơ anh cũng nhìn thấy em nữa cơ đấy! Gia Mẫn à, em thành công trong việc làm anh phát điên vì em rồi!
- Không phải mơ, là em đây!
Một thứ âm thanh trong trẻo phát lên, tuy nhiên cũng không thể kéo hắn ra khỏi cơn say. Đôi mắt long lanh ngấn nước, nó đưa tay chạm vào gương mặt đã có phần tiều tụy của hắn.
Tuy nhiên hắn vội gạt tay nó ra, trông bộ dạng vô cùng đáng thương:
- Đồ giả dối! Đừng ám ảnh tôi nữa, biến ra khỏi tâm trí tôi ngay!
Hắn thực sự đã không còn tỉnh táo nữa, lí trí đã bị rượu điều khiển rồi.
Nó đưa tay gạt vội giọt nước mắt, sống mũi cay xè nhìn hắn:
- Sao anh lại ra nông nỗi này hả Shin?
Im lặng, hắn lại cầm chai rượu lên uống tiếp. Nhìn hắn như vậy tim nó muốn vỡ ra hàng trăm mảnh.
Không nghĩ được gì, nó giằng lấy chay rượu trên tay hắn mà đưa lên miệng uống một hơi, sau đó quay sang ôm chầm lấy hắn để....... hôn.
Hai đôi môi chạm nhau, hắn bắt đầu cảm nhận được có một dòng rượu chảy sang miệng mình.
Như thể một đứa con nít thèm kẹo, muốn lại càng muốn nhiều hơn nữa. Hắn thực sự bị kích thích trước đôi môi mềm quen thuộc kia. Hai tay vòng ra phía sau kéo sát nó vào người mình. Nụ hôn nóng bỏng bắt đầu dần trở nên ướƭ áƭ.
Từng tế bào trong cơ thể hắn như có một luồn điện cao thế chạy qua. Hắn bế nó lên tiến đến bên giường ngủ.
Tất cả mọi hoạt động của hắn đều bị men rượu chi phối. Hắn ở phía trên nó, khoảng cách của cả hai thật gần. Đôi mắt hắn chú mục vào gương mặt nó, tuy nhiên ánh nhìn không mấy tỉnh táo.
Nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy tóc nó, hắn cứ ngỡ mình đang mơ nên nói hết những gánh nặng trong lòng mình ra:
- Anh yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời này nhưng tại sao em lại phản bội anh chứ?
"Độp"
Giọt nước mắt của hắn rơi trên gương mặt nó. Nhìn bộ dạng hắn đau khổ trông phát tội nghiệp.
Nó không nói gì chỉ vòng tay kéo hắn xuống chủ động chiếm hữu đôi môi hắn. Sự kích thích của một cô gái trong cơn say thì đố thằng đàn ông nào kiềm chế nổi. Hai cơ thể dính sát vào nhau, chiếc áo sơ mi của hắn bay xuống đất.
Nụ hôn trượt dần xuống cổ, một tay hắn bứt hết hàng cúc áo của nó. Những chiếc cúc văng loạn xạ đầy trên giường. Nó nhắm nghiền mắt để mặt cho những giọt nước mắt chảy ra, gương mặt vẫn không chút cảm xúc.
"Rồi anh sẽ biết em không hề phản bội anh"