Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con - Chương 36

Tác giả: Máu Lạnh Nhók

Tại công viên
"Độp.......độp.......độp"
Những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống đường, cô vẫn ngồi trên ghế đá và lòng vẫn không khỏi mong chờ.
"Anh ấy không đến.................. Mình không có vị trí nào trong tim của anh ấy!.......... Mình là đồ ngốc! Đúng là đồ ngốc!"
- Hức.....hức....
Những âm thanh nhỏ khẽ vang lên, những tiếng nấc của sự tuyệt vọng. Ailee của chúng ta đang khóc nhè đấy! Có lẽ sau một giờ đồng hồ chờ đợi đã quá đủ để nhận ra mình không là gì với người ta. Ailee ngồi đó bất động, lâu lâu hai vai cô lại run lên và nghe đâu đó là từng tiếng thút thít khe khẽ.
..................................................
"Bin....binnnn"
Lại là nạn kẹt xe, tiếng kèn xe vang lên làm ồn ào cả một đoạn đường. Không tài nào nhúc nhích nổi giữa cái chốn ấy, Minh Hạo tức giận đập tay lên vô lăng
- Khốn kiếp! Tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông vào giờ này chứ? Tiến không được, lùi cũng không xong!
Hết cách, Minh Hạo leo xuống xe để chạy tới công viên, không xa lắm. Trong lòng anh bây giờ chỉ cầu mong là Ailee vẫn còn ở đấy. Minh Hạo ϲởí áօ vest ngoài cầm trên tay rồi dốc hết sức lực để chạy. Trong lòng anh có một động lực nào đó thôi thúc anh không được dừng lại.
..........................................
Ailee càng nghĩ lại càng thấy ấm ức, tâm tư không khỏi dằn vặt. Đáng lí ra cô không nên tự mình bày ra trò chơi này để rồi tự mình trở thành người thua cuộc. Biết là bản thân mình ngốc nhưng cũng không ngờ là mình ngốc đến mức đó. Hễ nghĩ đến việc bị Minh Hạo phớt lờ thì nước mắt lại ứa ra không tự chủ. Từng giọt một chảy dài.
Nỗi thất vọng dồn nén phát lên thành tiếng nấc, Ailee đưa tay ôm mặt bật khóc như một đứa trẻ vừa để mất một món đồ chơi. Mình rốt cuộc chỉ là người chen vào chuyện tình cảm của người khác. Kì thực tâm dạ vẫn chưa sẵn sàng để bị thất tình. Vốn tính cách dễ bị tổn thương, Ailee càng nghĩ càng muốn trách bản thân mình.
- Hức.....hức......
- Hộc....hộc..... Có ai.....nói với em.... là.....em khóc..... xấu lắm chưa....hộc..hộc...
Giọng một chàng trai vang lên lẫn lộn với những tiếng thở mệt nhọc. Ailee bất giác thôi đưa tay ôm mặt xoay người lại nhìn. Gương mặt đầm đìa nước mắt trở nên lem luốc như một chú mèo con. Đôi mắt đỏ ửng bỗng mở to như thể không tin những gì đang nhìn thấy.
Là gương mặt anh tuấn mà cô đang chờ đợi, người con trai đã làm cô khóc từ nãy đến giờ. Minh Hạo khom người, hai tay chống gối thở lấy thở để. Bộ vest lịch lãm ban nãy trở nên xộc xệch vì những bước chạy gấp gáp. Vầng trán vẫn chưa thôi những giọt mồ hôi nhưng nụ cười híp mí ấy vẫn quyến rũ trong mọi hoàn cảnh.
Ailee ngạc nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, gương mặt vẫn không khỏi ngơ ngẩn. Cô đơ người nhìn Minh Hạo, cứng miệng không thốt lên được lời nào. Minh Hạo mừng rỡ khôn xiết vì Ailee vẫn ở đây. Anh đã đỡ mệt nên đứng thẳng người, chậm rãi từng bước tiến đến gần Ailee.
Một tay cầm chiếc áo vest, tay còn lại bước đến gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt ngốc nghếch kia. Minh Hạo mỉm cười
- Nói đi! Ai đã bắt nạt Ailee của anh thế?
Câu nói pha chút đùa nghịch nhưng kì thực rất ngọt ngào. Nó khiến con tim của Ailee lại thúc lên từng hồi. Cảm xúc vỡ òa, Ailee nhào đến ôm chầm lấy Minh Hạo.
- Hức.....hức... Em.... cứ tưởng là .....anh sẽ không đến! - nước mắt lại chảy dài, Ailee ngoan ngoãn rúc vào иgự¢ Minh Hạo. Bản thân vẫn chưa nhận thức được mọi chuyện đang diễn ra trước mặt.
Bỗng Minh Hạo mỉm cười trông vô thức. Con nhỏ osin ương bướng hay chu mỏ cãi lời anh đâu rồi nhỉ? Sao cứ khóc mãi thế. Minh Hạo dịu dàng vuất mái tóc của cô, bờ môi buông ra những câu nói thật nhỏ nhẹ
- Anh cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến đây nữa......
Ailee lập tức thay đổi sắc mặt đẩy anh ra, giờ này mà còn đùa. Cô giận dỗi ngồi xuống ghế bỏ Minh Hạo đứng đó với nụ cười thích thú trên môi.
- Giận à? - Minh Hạo ngồi xuống bên cạnh.
*Im lặng*
- Anh xin lỗi mà!
*Im lặng*
- Thế anh quay lại buổi tiệc nhé!
*Không nói gì chỉ đưa tay ôm ngang hông*
- Biết ngay là mê mệt tui mà! Đẹp trai số khổ thế đấy! - Minh Hạo tự kỷ ngẩng mặt lên trời.
Ailee bật cười rồi lại ôm anh chặt hơn. Cô biết mình không phải mơ, là Minh Hạo bằng xương bằng thịt đang ngồi cạnh cô.
............................................
- Sao lúc nãy khóc ngon trớn thế? - Minh Hạo lém lỉnh hỏi.
- Thì đã nói rồi..... tưởng anh không đến! - Ailee đáp, đầu vẫn nhẹ nhàng tựa lên иgự¢ anh.
- Thế lỡ anh không đến thật thì sao?
- Khóc xong rồi đi về chứ sao? Chẳng lẽ ngủ bụi ở đây luôn à!
Minh Hạo xoa đầu cô nhóc
- Ngốc quá! Có thế thôi cũng khóc!
Ailee nhẹ giọng, đôi mắt hướng về xa xăm nghĩ ngợi
- Nếu một ngày anh nhận ra người nào đó là cả thế giới của anh thì anh sẽ hiểu cảm giác của em lúc đó! Vừa thất vọng vừa nặng nề.
Nghe giọng nói tựa như trách của cô, lòng anh cũng có chút gì đó xót xa. Để cô chờ đợi trong mỏi mòn như thế kỳ thực là lỗi của anh. Minh Hạo lại khẽ hôn lên tóc cô
- Anh đang cảm nhận cảm giác đó! Cảm giác được ngồi bên cạnh thế giới của mình.
Lòng Ailee ngập tràn hạnh phúc, cuộc sống lại màu hồng rồi. Quả thật cô đã không tốn công vô ích khi chờ đợi suốt 2 tiếng đồng hồ. Cô giả vờ hỏi
- Thế không dự tiệc cùng Mỹ San nữa à?
- Giờ thì chỉ biết mỗi cái tên Ailee thôi!
- Ý gì đây? - Ailee biết rồi nhưng vẫn hỏi.
Minh Hạo hơi đỏ mặt, khẽ quay mặt sang hướng khác
- Thì muốn Ailee trở thành bạn gái chứ còn gì nữa....
- Người ta có nói là đồng ý đâu! - Ailee chu mỏ nói.
- Thế thôi đi tới chỗ Mỹ San nhá! - Minh Hạo vùng đứng dậy.
Ailee nhanh chóng bắt tay anh lại và kéo anh ngồi xuống ghế đá
- Nóng tính thế? Không yêu người ta à?
- Yêu chứ! Nhưng ai bảo mấy người cứ chọc ghẹo tui! - Minh Hạo bĩu môi.
- Thì bây giờ đền cho nè!
Ailee kéo cổ Minh Hạo lại rồi đặt lên môi anh một nụ hôn. Minh Hạo khoái chí cười
- Phải thế chứ! Đánh dấu chủ quền rồi đấy!
- Bây giờ anh có bạn gái rồi đúng không? - Ailee hỏi.
Anh: *gật đầu*
- Vậy tui hong còn là osin nữa nhá! Bắt đầu từ ngày mai tui làm Boss phu nhân cơ.
- Giỏi lắm nhóc con!- Minh Hạo nhéo vào cái mũi của Ailee.
Cả hai tay trong tay tản bộ về nhà. Bỗng từ đâu hơn ba chiếc xe hơi đen thắng lại ở chỗ họ. Minh Hạo thấy đám người lạ đằng đằng sát khí thì dang tay ra che chắn cho Ailee.
Một đám người áo đen bước xuống xông đến tấn công hai người. Minh Hạo hạ gục được vài tên thì Ailee bị bắt làm con tin. Tên thủ lĩnh mỉm cười đắc ý chĩa họng súng vào đầu cô nhóc
- Mầy có ngon thì đánh nữa đi! Tao bắn nát sọ con nhỏ này!
Minh Hạo lâm vào đường cùng, nhìn gương mặt sợ hãi của Ailee anh không thể nào manh động nổi. Rốt cuộc anh cũng bị đám người đó tiến đến giữ hai tay lại.
- Mấy người là ai? Muốn gì ở chúng tôi? - Minh Hạo đưa đôi mắt tinh anh nhìn tên thủ lĩnh.
- Muốn gì à? Rồi chúng mầy sẽ biết!
"Phập"
- Minh Hạo!!!!! - Ailee gọi tên cậu nhóc, đôi chân chỉ muốn chạy đến bên cạnh khi thấy Minh Hạo đang từ từ ngã xuống đất.
Từ trong cây súng của tên thủ lĩnh bắn ra một liều thuốc mê cực mạnh ghim vào bả vai của Minh Hạo khiến cậu lâm vào trạng thái hôn mê.
- Minh Hạo! Anh tỉnh lại đi! Anh không sao chứ? Minh Hạo à! Hic....hic.... - Ailee bật khóc khi gọi quài mà cậu nhóc không chịu tỉnh.
Bỗng một tên áo đen đứng gần đấy lôi trong túi ra một chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt lấy miệng Ailee.
- Ưm......ưmmmm.....
Ailee cũng gục lên người Minh Hạo, tên cầm đầu móc điện thoại ra gọi cho ai đó
- Mọi chuyện đã xong xuôi thưa ngài!
- .................................
- Vâng! Tôi sẽ đưa chúng đến chỗ ngài ngây bây giờ!
Minh Hạo và Ailee bị nhét vào xe trong tình trạng bất tỉnh. Liệu đám người đó là ai? Cả hai có được an toàn?
Giải cứu!
............................................
*9:00 am sân bay thành phố New York
Sáu người kéo vali bước đi. Ngồi máy bay hơn nửa ngày trời đúng là ê ẩm cả người. Bỗng từ xa có một đám người áo đen bước đến cúi đầu với hắn
- Thiếu Bang Chủ! Xe đang đợi ngoài kia!
Hắn gật đầu, gương mặt nghiêm túc trông rất oai
- Được rồi! Tôi sẽ ra ngay!
Mọi người lên xe đến thẳng chỗ mẹ của hắn đang đợi.
*Lãnh địa Hắc Long Bang
Bốn người đang ngồi ở bàn để họp về vấn đề nan giải. Ông Vinlee mở đầu
- Nhất Phong! Cậu đã có cách gì đối phó với lão ta chưa?
Nhất Phong đan hai tay lại, vẻ mặt cực kì đăm chiêu
- Cháu đã từng vài lần cho sát thủ truy sát ông ta nhưng.........
- Nhưng gì? - Ba của hắn nhíu mày.
- Nhưng thứ nhận lại chỉ là những cái xác không còn nguyên vẹn. Ông ta ra tay rất tàn độc! Đội sát thủ tinh nhuệ mẹ nuôi ra sức huấn luyện hơn bảy năm trời cũng đều bị một tay ông ta Gi*t sạch. - càng nói trông mặt Nhất Phong càng cay cú. Quả thật anh đã tốn không ít công sức để Gi*t lão ta nhưng kết quả nhận lại chỉ toàn là thất bại.
Ba hắn đứng lên chậm rãi tiến đến chỗ cửa kính nhìn xuống dưới. Từ tòa nhà 50 tầng thì cả thành phố đã thu vào tầm mắt. Ông cũng rất lấy làm tiếc cho các vụ ám sát này
- Lão John từng là một đại cao thủ trong giới giang hồ! Chắc hẳn võ công cũng không phải tầm thường.
- Thế bây giờ ta nên làm sao? - mẹ hắn hỏi.
Ai cũng lặng lẽ lắc đầu thở dài, phòng họp mang nặng không khí căng thẳng. Bỗng một cô trợ lí mặc đồ đen bước vào cúi đầu
- Thưa Bang Chủ! Thiếu Bang Chủ cùng vợ của cậu ấy đã đến rồi ạ!
- Sao? - bốn người đồng thanh, mẹ hắn và Nhất Phong lập tức bật dậy khỏi ghế.
Cô trợ lí tránh sang một bên nhường chỗ cho sáu người tụi nó bước vào. Bà không kiềm nổi xúc động bước đến ôm chầm lấy nó và hắn
- Có biết mẹ mong hai con đến chừng nào không hả? - nước mắt không tự chủ lăn dài trên má. Có lẽ bà nhớ hai bảo bối lắm.
- Tụi con nhớ mẹ nhiều lắm! - nó nhẹ nhàng vuốt lấy lưng bà.
- Ba Vinlee à! Lâu quá con không được gặp ba! - Bảo Hân nũng nịu ôm chầm lấy ông. Do tụi nhóc chơi với nhau từ nhỏ nên xem ba mẹ của nhau như là ba mẹ của mình.
Ông Vinlee mỉm cười xoa đầu cô nhóc
- Bảo Hân càng lớn càng xinh đẹp ra nha!
- Hai đứa con mau lớn thế? Cao hơn cả ba rồi đây này! - ba của hắn so chiều cao với hai anh em Zibi Zino. Ông rất vui khi gặp lại hai cậu quý tử đã quấn quýt với ông từ nhỏ đến lớn.
- Lâu rồi không gặp ba Aiden khỏe không ạ? Trông ba và anh Shin cứ như anh em sinh đôi ấy nhỉ? - Đậu Xanh khéo léo nịnh hót.
Ba hắn bật cười, quả thực những chuyện áp lực lúc nãy tan biến đâu mất. Tụi nhỏ vẫn dễ thương như ngày nào.
Nhất Phong bước đến chỗ của nó và hắn
- Mới gặp nhau hôm trước mà giờ đã đến đây rồi nhỉ?
- Em đến giúp anh một tay mà! - hắn mỉm cười vỗ vai Nhất Phong.
Mỹ Nghi tròn mắt đứng một chỗ nhìn mọi người ôm ấp, nói chuyện với nhau mà đơ ra đó luôn. Tự dưng trở thành người vô hình một cách kì cụt ngủn. Mẹ hắn chỉ vào cô rồi hỏi
- Cô bé này là ai đây?
- Dạ ..... là bạn gái của con đó ạ! - Zibi chạy đến bên cạnh nắm lấy tay cô rồi quay sang nhìn mẹ hắn cười.
- Con không biết đây là chỗ nguy hiểm hay sao mà lại đưa bạn gái đến đây? - mặt bà bỗng trở nên nghiêm túc khiến Mỹ Nghi có phần hơi run.
Bỗng mọi người im bặt, không khí này khiến Mỹ Nghi lo sợ mình sẽ bị đuổi về. Ai ngờ nó đã lên tiếng trước
- Mỹ Nghi là bạn thân cũng như là cánh tay phải của con trong thời gian qua. Mẹ cho bạn ấy tham gia phi vụ này được chứ? - cái giọng hơi lạnh pha chút uy quyền dễ thuyết phục người khác vang lên.
Bảo Hân vừa thêm vào vừa cười tinh nghịch
- Đúng đó ạ! Tụi con là cộng sự lâu năm rồi thiếu nhau không được đâu! Hihi....
Thấy tụi nhỏ nói vậy bà cũng không đành lòng từ chối, bà nghi hoặc quay sang nhìn Mỹ Nghi
- Con có thể?
- Dạ......vâng! - Mỹ Nghi e dè trả lời, có lẽ cũng phần nào sợ sệt khi đối mặt với người đứng đầu bang hội lừng danh thế giới.
- Nếu tụi con đã quyết thì ta không có ý kiến! Chỉ mong tất cả chịu nghiêm túc hoàn thành những nhiệm vụ mà ta giao thôi! - ông Vinlee bảo.
- Vâng! Tụi con sẽ cố gắng! - tất cả đồng thanh.
Ông khoát tay bảo mọi người ngồi xuống ghế, bản thân bắt đầu vẽ vời gì đó lên tấm bảng. Miệng ông nói không ngừng nghỉ kế hoạch mà bản thân đã vạch ra
- Theo kế hoạch thì ra sẽ làm như thế này.................
Tất cả mọi người im thin thít nghe rõ ràng những gì ông nói. Sau khi ông nói hết thì nó đưa tay sờ cằm, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Hắn nhìn nó rồi hỏi
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Kế hoạch của bác rất giống....... 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay