Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Chương 82

Tác giả: Lam Linh Chi

Mãi cho đến khi bóng dáng của Thẩm Hoài Dương biến mất trong tầm mắt, Hứa Mẫn Nhu mới lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, người đàn ông kia thật sự rất quyến rũ.
Chỉ nhìn một chút là đã hãm sâu vào trong đó, làm cho người khác không có cách nào kiềm chế, cả người trên dưới không có một chỗ nào là không quyến rũ.
Trong phòng bếp.
Thẩm Hải Băng đứng trong một góc, bàn tay trắng nõn đặt ở trên иgự¢, làm dịu lại hô hấp của mình, nhịp tim của cô ta bất giác tăng tốc không thể kiểm soát.
Đúng vậy, gặp lại sau ba năm, làm sao cô ta có thể tỏ ra như trong lòng không chập chùng, bình tĩnh như là bề ngoài?
“Sao chị lại đến đây vậy?” Diệp Giai Nhi nhìn Hứa Mẫn Nhu, thái độ không khách khí.
Sau khi trải qua chuyện trước đó, cô đối với cô ta đã phản cảm đến cực điểm.
“Sao tôi lại không thể đến đây chứ, tôi là chị dâu của cô, nhưng mà tôi lại phải thấy tin tức cô kết hôn từ trên tivi, rốt cuộc có coi tôi là chị dâu của cô mà đối xử không vậy hả?”
Khóe mắt được kẻ eyeliner nâng lên, Hứa Mẫn Nhu tức giận hừ lạnh một tiếng, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy không cam lòng.
Không biết là con nhỏ thối tha Diệp Giai Nhi này đạp phải vận may chó má gì, vậy mà lại có thể kết hôn với Thẩm Hoài Dương.
Bàn về tướng mạo, Hứa Mẫn Nhu cô ta xinh đẹp hơn cô gấp mấy trăm lần.
Diệp Giai Nhi đã trả lời không hề do dự, vô cùng quả quyết: “Không có.

“Cô…” Lửa giận của Hứa Mẫn Nhu xông thẳng lên đầu, nếu như không phải thấy cô còn có tác dụng, cô ta đã sớm đánh cho cô hai bàn tay rồi.
“Đúng là con người đều chê nghèo tham giàu, bây giờ cô gả cho một gia đình tốt rồi, cho nên xem thường mấy người chúng tôi, có đúng không hả?”
Nhìn Hứa Mẫn Nhu, cô trào phúng cười một tiếng: “Chỉ là xem thường chị mà thôi.

Nếu như thường ngày thì Hứa Mẫn Nhu đã sớm nổi điên, nhưng mà lúc này chỉ có thể hít sâu một hơi, nhẫn nhịn.
Đúng lúc này, Thẩm Hải Băng bước tới vỗ nhẹ bả vai của Thẩm Trạch Hy, cô ta nói: “Trạch Hy, lên lầu gọi bọn họ xuống ăn cơm đi.

“Dạ.
” Thẩm Trạch Hy bước đi như bay, mới vừa bước được mấy bước thì đã lên trên lầu.
Ngồi xuống bên cạnh Diệp Giai Nhi, giọng nói của Thẩm Hải Băng rất dịu dàng: “Bây giờ đã thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
Gật đầu, Diệp Giai Nhi trả lời: “Khỏe hơn nhiều rồi ạ.

Lúc hai người nói chuyện, bọn họ đã đi xuống cầu thang, dường như là Thẩm Hoài Dương vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, mặc chiếc áo len cổ chữ v màu đen, quần thường màu xám, trông lười biếng mà tùy ý.
Đi phía sau anh là Tô Tình, trang điểm tinh tế, sắc mặt trông không tốt cho lắm.
Thấy Hứa Mẫn Nhu căn bản không có ý muốn rời khỏi đây, Diệp Giai Nhi nhíu mày, cô nói: “Không phải là chị vẫn còn có việc bận nữa à, nên đi rồi đó.

Nghe vậy, Thẩm Hải Băng cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Bữa tối cũng đã làm xong hết rồi, dù sao thì cũng phải ăn tối đi rồi hẵng đi.

“Được.
” Hứa Mẫn Nhu âm thầm trừng mắt nhìn Diệp Giai Nhi.
Ngồi xuống bàn ăn, khóe mắt của Tô Tình vô tình liếc nhìn Hứa Mẫn Nhu, lập tức thấy không muốn ăn nữa.
“Mẹ ơi, ông ngoại đâu rồi?” Thẩm Trạch Hy nhìn xung quanh bàn ăn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc