Sau đó, điện thoại chậm rãi rơi khỏi tay cô, cô ngã ngồi trên giường, thở hổn hển.
Cái tờ giấy xét nghiệm đã rơi trên xe của Thẩm Hoài Dương.
…
Chiếc xe xinh đẹp quẹo qua, dừng trong ga ra.
Đôi mắt nhìn cái túi và văn bản tài liệu còn sót lại trên xe qua tấm gương chiếu hậu, lông mày Thẩm Hoài Dương hơi nhíu lại, thân hình cao to rắn chắc lướt qua chỗ ngồi, cánh tay dài duỗi ra, cầm lấy túi xách và tờ xét nghiệm.
Ánh mắt đảo qua ba chữ Diệp Giai Nhi, anh cũng có thêm chút tò mò, đôi mắt nhìn vào tờ giấy xét nghiệm.
Sau đó, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn mấy dòng chữ ở trên, chốc lát sau, vẻ mặt anh thay đổi…
Ngày đó, trước mặt anh, cô đã uống Tђยốς tгáภђ tђคเ mà trợ lý mang đến…
Cho nên không có lý do gì lại mang thai, nhưng lúc này, giấy xét nghiệm từ bệnh viện trên tay anh không cho phép anh nghi ngờ.
Hay là, cô đã động tay động chân gì?
Lông mày nhăn lại, khớp xương của Thẩm Hoài Dương siết chặt lấy tờ giấy xét nghiệm, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
Diệp Giai Nhi vẫn còn đang kinh ngạc, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, khiến cho cô giật mình, trái tim suýt chút nữa cũng nhảy ra.
Cầm điện thoại trên giường lên, vừa nhìn thấy dãy số trên đó, trái tim của cô càng đập loạn, ngay cả điện thoại cũng không thể cầm chắc.
Là cuộc gọi của Thẩm Hoài Dương…
Quả nhiên là anh đã thấy tờ xét nghiệm rồi…
Run rẩy, lo lắng, cô run rẩy từ chối cuộc gọi, ổn định trái tim đang đập loạn kia.
Nhưng màn hình lại lần nữa sáng lên, tiếng chuông lại vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.
Cô không tắt điện thoại nữa, cô cứ cầm lấy như vậy, một lát sau, màn hình tối lại.
Nhẹ nhàng thở phào, Diệp Giai Nhi thầm hiểu rõ, đứa bé trong bụng này, cô phải ra quyết định thật nhanh.
Cho dù là giữ lại hay là bỏ đi.
.
Cửa phòng mở ra một khe nhỏ, cô có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của mẹ một cách rõ ràng, và cả tiếng nói non nớt trong tivi.
Tay chạm lên bụng, cảm xúc của Diệp Giai Nhi thay đổi đến lạ.
Anh và cô hợp làm một thể, trong cơ thể của cô còn chảy dòng máu của anh, kỳ diệu như vậy.
Chẳng lẽ cô muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ đứa bé trong bụng hay sao?
Trong đầu lại hiện ra lời nói của bác sĩ, țử çɥñğ của cô nghiêng về phía sau quá mức, nếu bỏ đứa bé này, chỉ sợ…
Chỉ sợ sau này cô sẽ không thể nào có con được nữa, sẽ không có đứa con nào chạy nhảy xung quanh cô, non nớt gọi mẹ, ôm chân cô muốn ăn kẹo.
Với phụ nữ mà nói, sống như vậy sao có thể trọn vẹn nữa?
Giữa trái tim và lý trí, ý nghĩ càng rõ nét tươi sáng và khẳng định, khiến cho những suy nghĩ rối loạn và gấp gáp trong đầu cô biến mất sạch.
“Bạn có một tin nhắn mới, vui lòng kiểm tra.
”
Giọng nói ngọt ngào thanh thúy của nữ vang lên, cô mở điện thoại: Chiều mai hai giờ, quán cà phê đường Giang Nam!
Chỉ có một câu, lão luyện, ngắn gọn, như đang ra lệnh cho cấp dưới.
Phong cách như vậy rất giống hơi thở trên người người đàn ông kia, khinh cuồng, ưu nhã mà không phải gượng ép.
Khóe miệng hơi cong lên, Diệp Giai Nhi kinh ngạc phát hiện vậy mà cô vẫn có thể cười thành tiếng, đã có quyết định nên mới dễ dàng như vậy.