Thẩm Hoài Dương nhướng mày, mở cửa xuống xe, Diệp Giai Nhi cũng theo sau, trong lòng tràn ngập lửa giận.
Hai người một trước một sau đi vào trong căn hộ, Thẩm Trạch Hy sớm đã ngồi đợi ở phòng khách chờ, vừa nhìn thấy Diệp Giai Nhi, khuôn mặt cậu ta bỗng trở nên hớn hở.
Con mắt sâu hun hút của Thẩm Hoài Dương cố ý đảo qua Thẩm Trạch Hy, cậu ta lập tức ngồi thẳng lưng và ngay ngắn.
Một tiếng hừ lạnh tràn ra từ khóe môi mỏng, anh tùy ý ném cái áo khoác màu đen lên ghế sô pha, sau đó đi thẳng về phòng mình.
Anh cả vừa đi khỏi, Thẩm Trạch Hy chợt thở phào nhẹ nhõm, lời nói có hơi lo lắng: “Cô giáo, sao cô lại bị nhốt vào đồn công an vậy?”
“Có một số việc khó nói, không phải dăm ba câu là có thể kể rõ ra được.
” Diệp Giai Nhi mở miệng đáp lại.
Thẩm Trạch Hy nhún vai không hỏi nữa, khuôn mặt khôi ngô tràn đầy sức sống: “Em hiểu, ai cũng có lúc xúc động, cô giáo cũng là con người thôi, tất nhiên là không ngoại lệ… ọc ọc…”
Nhưng còn chưa nói xong, bụng đã réo inh ỏi.
Diệp Giai Nhi nhíu mày, cả ngày chưa ăn gì, lúc này cô đã có hơi đói bụng, bèn hỏi Thẩm Trạch Hy có muốn ăn gì hay không.
Thẩm Trạch Hy nói muốn ăn sủi cảo, lúc Đông Chí đã không được ăn sủi cảo rồi, nên hôm nay lại đặc biệt thèm ăn hơn nữa!
Diệp Giai Nhi nhoẻn miệng cười, tóm lại là hôm nay nhờ có Thẩm Trạch Hy nên cô mới có thể được thả ra, vì thế đương nhiên cô phải cảm ơn cậu ta rồi!
Sau khi tắm rửa, Thẩm Hoài Dương thay một bộ quần áo ở nhà, trên tóc còn vương vài giọt nước, khi vừa dợm chân đi ra khỏi phòng thì anh nghe thấy có một âm thanh lanh lảnh, giống như là đang băm cái gì đó.
Anh bước vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Diệp Giai Nhi đang cầm dao bằm thịt làm nhân bánh, còn Trạch Hy thì không ngừng xoắn xuýt xung quanh cô.
Nghe tiếng bước chân, Thẩm Trạch Hy xoay người lại, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười: “Anh cả, cô giáo đang làm sủi cảo đấy.
”
Diệp Giai Nhi không quay đầu lại mà vẫn tập trung vào băm thịt, lông mày chau lại.
Trái lại Thẩm Hoài Dương không nói tiếng nào, chỉ có con ngươi sâu thẳm và đen nhánh xẹt qua bóng lưng của cô, sau đó anh ngồi xuống ghế sô pha mở ti vi, xem tin tức tài chính kinh tế.
Ánh mắt khi*p người đã dời đi, Diệp Giai Nhi nhẹ nhàng thở phào, toàn tâm toàn ý gói sủi cảo.
Nước sôi, bỏ sủi cảo trắng trẻo ú na ú nần vào, rồi lại nấu sôi thêm chút nữa, cô vớt sủi cảo đã chín vào cái đĩa màu xanh lá, ngẫm nghĩ một hồi, quyết định lấy ra ba cái đĩa.
Thấy thế, Thẩm Trạch Hy nhếch miệng, hạ giọng nói: “Anh cả của tôi không ăn sủi cảo nhân hẹ đâu, anh ấy không thích vị hẹ.
”
Nghe vậy, tay của Diệp Giai Nhi hơi khựng lại, người đàn ông kia có cái miệng thật khó chiều!
Sau đó, cô cắt cần tây ra, bỏ vào thịt rồi trộn đều nhân lên, gói được một đĩa, tiếp đó bỏ vào nồi nước và nấu lên.
Căn hộ cao cấp quả nhiên có chỗ ưu việt của căn hộ cao cấp, chỉ cần xuống lầu là có ngay chuỗi siêu thị lớn, trái cây, rau quả, thịt thà, cái gì cũng có.
Cô đi mua một ít rau hẹ và thịt, tiếp đó lại mua một tí cần tây, vốn dĩ định nhúng với dấm chua và xì dầu để ăn kèm, không ngờ lúc này lại có được một công dụng khác.
Sau khi sủi cảo chín, Thẩm Trạch Hy bưng sủi cảo đặt lên bàn trà.
Thẩm Hoài Dương nheo mắt liếc nhìn anh ta, Trạch Hy duỗi vai: “Vốn dĩ cô giáo bảo là làm sủi cảo nhân thịt với rau hẹ, nhưng nghe em nói là anh cả không ăn rau hẹ, nên cô giáo mới cố ý gói một ít sủi cảo nhân cần tây và thịt, hơn nữa còn là ba loại cao lương mỹ vị, đãi ngộ của Anh cả đúng là tốt! Thật là vừa hâm mộ vừa ghen tị quá đi!”.