“Cô Diệp đó hả, có chuyện gì sao?”
“Dì có thể giúp cháu một việc không?”
“Việc gì thế?”
“Cháu phải đi làm cho kịp giờ, nhưng trong phòng vẫn còn có một người không chịu rời đi, đợi sau khi anh ta rời đi, dì có thể giúp cháu khóa cửa không ạ?”
Nghe thấy vậy, chủ nhà vui vẻ đồng ý: “Không thành vấn đề.
”
“Còn có, dì à, lò sưởi trong nhà có phải là bị hỏng không ạ, sao lại không có cảm giác gì?”
Chủ nhà xua tay, nói thẳng: “Sao có thể chứ, tối nay cháu thử xem lại xem, nói không chừng tối nay sẽ được đó.
”
Sắp muộn làm rồi, Diệp Giai Nhi cũng không có thời gian nói chuyện tiếp, lại dặn dò mấy câu, sau đó vội vàng chạy khỏi khu chung cư.
Chủ nhà ở sau lưng khó chịu hừ một tiếng, còn muốn lò sưởi, không thêm tiền phòng, lò sưởi cái gì mà lò sưởi!
Nhưng, vừa mới chạy ra khỏi con hẻm dài, thì một chiếc Land Rover màu đen dừng bên cạnh cô.
Sau đó, khuôn mặt tuấn tú Thẩm Hoài Dương u ám đập vào mắt cô, từ trong đôi môi mỏng nhả ra hai chữ: “Lên xe!”
Làm như không nghe thấy, cô bước nhanh đi qua chiếc xe, tiếp tục đi về phía trước.
Lông mày nhíu chặt lại, chỉ hận không thể đưa tay ra Ϧóþ ૮ɦếƭ cô, đẩy cửa ra, bước xuống xe, đưa tay ra, anh nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp đẩy cô về phía ghế phó lái, sau đó đóng cửa xe lại.
Đang định phản kháng, nhưng suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy có cần thiết sao?
Cô sắp muộn rồi, lúc này lại có xe cấp cứu để đi, sao phải kiêu ngạo, tự chuốc lấy phiền phức?
Cô không muốn nhìn thấy anh chứ không phải là xe.
Không nói gì, Diệp Giai Nhi di chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên con đường ổn định, chiếc xe đi về phía trước, đôi môi của Thẩm Hoài Dương từ đầu đến cuối vẫn mím chặt thành một đường thẳng, trên người tỏa ra hơi thở rất lạnh lùng.
Tính từ tối hôm qua, anh đã ở cùng cô 13 tiếng đồng hồ, nhưng cô không thèm nhìn anh dù chỉ là một ánh mắt, chứ đừng nói đến nói chuyện.
Lúc nãy, biết cô vội đi làm, nhưng vẫn cố ý chậm rãi ăn cháo, anh cố ý kéo dài thời gian.
Cứ nghĩ là cô sẽ tức giận, nhưng ai biết được, cô lại trực tiếp đưa chìa khóa cho chủ nhà.
Cô không muốn nói chuyện với anh như vậy sao?
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt càng thêm u ám, ngay cả ánh mắt cũng trở nên hung ác, nham hiểm, tâm trạng lại trở nên vô cùng xấu.
Mà Diệp Giai Nhi sẽ không quan tâm tâm trạng của anh tốt hay xấu, chiếc xe vừa mới dừng lại, đã đẩy cửa xe ra đi xuống, không thèm cho anh một ánh mắt.
Ánh mắt hung dữ nhìn bóng dáng của cô biến mất trong tầm mắt, cổ họng khẽ chuyển động, Thẩm Hoài Dương đạp ga, chiếc xe giống như một mũi tên rời đi, ngọn lửa vô danh trong lòng kia không cách nào trút ra được, chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô, chà đạp cô.
Mấy ngày nay, quản lý cấp cao của tập đoàn Thẩm thị đều vô cùng căng thẳng, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm tổng giám đốc nổi giận!
Cũng không biết mấy ngày nay rốt cuộc tổng giám đốc bị làm sao, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy có người gặp họa, tính khí dường như đột nhiên trở nên rất nóng nảy.
Lẽ nào, tổng giám đốc cũng là phụ nữ, mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày kia?.