Chờ làm xong mọi việc đã hơn hai giờ sáng, anh ta tháo vỏ sô pha xuống, dọn dẹp thảm sạch sẽ, cuối cùng mới ngả lưng xuống sô pha ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Có lẽ vì tác dụng của cồn nên Diệp Giai Nhi cảm thấy bụng mình khó chịu, kèm theo từng cơn đau nhức ở đầu.
Đó là lý do khi trời chưa sáng, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối mà cô đã tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, nhìn cách bài trí và sắp xếp xa lạ của căn phòng trước mặt, mồ hôi lạnh trên người chợt vã ra.
Cô lập tức ngồi bật dậy quan sát xung quanh.
Trên tủ đầu giường có bày một khung ảnh, bên trong có một tấm hình, là ảnh của Điền Quốc Gia.
Anh ta mặc một bộ quân phục phẳng phiu, gương mặt uy nghiêm, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời có thần, đang làm lễ hành quân.
Mồ hôi lạnh thấm ướt cả người chậm rãi vơi bớt, cô vén chăn lên bước xuống giường, nhìn đồng hồ mới năm giờ sáng.
Tay khẽ xoa Ϧóþ chỗ đau trên trán, nhưng rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô vẫn chưa nhớ ra được.
Quan trọng nhất là, tại sao cô lại ngủ trên giường của Điền Quốc Gia?
Vừa ra khỏi phòng, ống quần đã bị thứ gì đó níu lấy.
Diệp Giai Nhi cúi đầu xuống, một con chó nhỏ trắng như tuyết đang vui vẻ cắn lấy ống quần cô, người nó béo ú tròn trịa, nhất là cặp mắt đen bóng kia vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Cô thật sự rất thích.
Cô khom lưng bế chú chó vào trong иgự¢, nó cũng không sợ người lạ, thè cái lưỡi phấn hồng liếm lòng vào bàn tay cô.
Nghe thấy tiếng bước chân, Điền Quốc Gia tỉnh dậy: “Dậy rồi à?”
“Ừ.” Diệp Giai Nhi gật đầu, dùng tay vén tóc rối ra sau tai: “Ờm, tại sao tôi lại ở đây?”
Điền Quốc Gia rót cho cô một ly nước ấm trước, sau đó mới trả lời: “Tôi có đứa cháu trai, môn ngữ văn của nó quá tệ.
Tôi định gọi điện cho cậu hỏi thử xem, nhưng người bắt máy lại là nhân viên trong quán bar.
Cậu ta nói rằng cậu đã uống say, bên cạnh cũng không có ai, nên tôi đến đưa cậu về đây.”
Một ly nước ấm vào bụng khiến Diệp Giai Nhi cảm thấy dễ chịu hơn: “Xin lỗi, đêm qua đã làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền gì cả, thật ra thái độ sau khi uống say của cậu cũng rất bình thường.” Điền Quốc Gia cười, dùng tay vò tóc hỏi: “Đói bụng không? Có muốn ăn sáng không để tôi đi làm.”
“Cậu biết nấu bữa sáng à?” Diệp Giai Nhi hơi kinh ngạc nhìn anh ta.
“Một người đàn ông sống độc thân, ít nhiều cũng phải biết nấu chút đỉnh chứ?” Điền Quốc Gia mỉm cười để lộ hai hàm răng trắng.
Nụ cười của anh rất chất phác khiến người tiếp xúc cảm thấy thoải mái.
Diệp Giai Nhi khẽ cười theo, thả con chó đang ôm trong người xuống đất: “Chuyện của cháu cậu, buổi chiều chúng ta sẽ nói tiếp, giờ tôi có việc phải đi rồi.”
“Được.” Điền Quốc Gia cũng không lên tiếng giữ cô lại mà chỉ nói: “Trời còn chưa sáng, bên ngoài lạnh lắm, để tôi đưa cậu đi.”
Diệp Giai Nhi từ chối, nhưng anh ta cứ khăng khăng muốn đưa, thái độ hết sức kiên quyết.
Không còn cách nào khác nên cô đành phải đồng ý, hai người nối bước nhau ra khỏi nhà.
Năm giờ, bên ngoài trời đông giá rét vẫn đen kịt, còn lạnh nữa.
Vừa ra khỏi khu nhà, chóp mũi cô đã đông cứng đến mức đỏ bừng.
Hai người đang đi về phía trước, một luồng sáng khác thường phát ra từ ánh đèn sáng ngời chiếu thẳng qua, cực kì chói mắt khiến cô không chịu nổi phải dời tầm mắt sang chỗ khác..