Thẩm Trạch Hy lấy một cây 乃út máy rồi đưa qua: “Tặng anh, mặc dù không phải là hàng hiệu gì, nhưng em mua bằng tiền của em đấy.
”
Làm thêm ở trạm xăng dầu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu dùng số tiền do chính tay mình kiếm được.
Thẩm Hoài Dương hiểu ra, môi mỏng cong lên, vươn tay vỗ nhẹ lên vai cậu: “Cảm ơn.
”
Thấy thế, Diệp Giai Nhi cúi đầu mở túi xách của mình, cũng định lấy món quà sinh nhật mà mình đã chuẩn bị.
Nhưng cô còn chưa lấy món quà ra thì Thẩm Hải Băng đã mỉm cười đưa hộp quà tới: “Tôi chọn đấy, không biết Hoài Dương có thích hay không.
Mở ra xem thử đi.
”
“Nếu là cô tự tay chuẩn bị thì đương nhiên tôi sẽ thích.
”
Chiếc hộp được đóng gói tinh xảo nằm trên bàn tay to lớn, Thẩm Hoài Dương vừa nói vừa hành động, thoáng chốc đã mở hộp quà ra, là chiếc ví tiền hoa văn chìm màu đen kia.
Chú tâm quan sát vẻ mặt của anh, trong lòng Thẩm Hải Băng tràn đầy thỏa mãn không nói nên lời, mềm mại, vui sướng.
Diệp Giai Nhi chỉ vô tình ngẩng đầu lên, lại vừa lúc nhìn thấy chiếc ví tiền đó.
Cô sửng sốt, bàn tay đang lấy hộp quà cũng khựng lại.
Tình huống này nằm ngoài dự đoán, khiến cô hơi bất ngờ.
Cô hoàn toàn không thể ngờ được rằng món quà mà Thẩm Hải Băng chọn lại giống hệt mình, hoàn toàn là cùng một mẫu.
Lúc này, Thẩm Hải Băng đã giành trước tặng món quà đó, bây giờ sao cô có thể lấy ra được đây?
Nếu nói mẫu mã hoặc hình dáng của chiếc ví khác nhau thì còn xử lý được, nhưng lúc này hai chiếc ví tiền giống nhau như đúc, nếu cô lấy ra thì sẽ chỉ xấu hổ và lúng túng mà thôi.
Bàn tay đã chạm vào hộp quà chậm rãi rút về, cô không có ý định tặng quà nữa.
Một là vì ᴆụng hàng.
Nguyên nhân khác là vì khi bạn thấy món quà mà mình yêu thích, hơn nữa được chọn lựa kỹ càng lại bị người khác giành trước tặng quà thì phần bí ẩn, vui sướng cùng kích động đã không còn nữa rồi.
Khi món quà đã không còn ý nghĩ tương ứng của nó thì sẽ chỉ là vô dụng.
Hơn nữa khi thấy món quà giống hệt đó, trong lòng cô rất không thoải mái.
Ánh mắt ngừng lại, Thẩm Hoài Dương nhìn về phía Diệp Giai Nhi, vươn bàn tay ra: “Món quà mà mợ Thẩm đã chuẩn bị đâu rồi?”
Diệp Giai Nhi nở nụ cười xấu hổ, vẻ mặt cứng đờ, hơi ngượng ngùng nói: “Lúc ra ngoài hơi vội nên quên mang theo rồi.
”
Thoáng chốc, ánh mắt Thẩm Hoài Dương đã trầm xuống, khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô vừa sâu sắc vừa hung ác, cứ như thể muốn đâm thủng cô.
“Còn có gì mà cô không quên nữa, hả?” Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng tột độ.
Diệp Giai Nhi bị nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên, dời mắt sang chỗ khác rồi nói: “Có thứ này tôi không quên.
”
“Thứ gì?” Đôi mắt âm u của Thẩm Hoài Dương vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô thẳng thắn tự nhiên lấy lá bùa bình an mà mình từng xin ở chùa Phổ Cứu từ trong túi áo khoác: “Đây là bùa mà tôi đến tận chùa Phổ Cứu để xin, phù hộ bình an, đưa tay cho tôi.
”
Dứt lời, Thẩm Hoài Dương đưa tay ra trước mặt cô, chăm chú nhìn động tác của cô.