“Nói chuyện gì?”
“Tôi nghĩ, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa…”
“Như thế nào?” Thẩm Hoài Dương nhíu mày.
“Hôn nhân chỉ là giao dịch, anh không thể đột ngột động tay động chân với tôi, sàm sỡ tôi như vừa rồi.
” Cô nói.
Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hoài Dương nhắm lại: “Chúng ta có đi Ủy ban nhân dân đăng ký hay không?”
Đó là sự thật, cô không thể phủ nhận, đành gật đầu.
“Đã cầm giấy chứng nhận kết hôn hay chưa?” Anh tiếp tục gặng hỏi.
Diệp Giai Nhi vẫn gật đầu, giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn được khóa trong ngăn kéo tủ đầu giường đấy.
“Nếu đã là vợ chồng hợp pháp, vậy thì có cái gì là không thể làm?” Anh vặn hỏi.
Cô mím môi, cảm thấy tiếp tục thảo luận đề tài này với anh chẳng có ý nghĩa gì, chỉ lãng phí thời gian.
Mà điều cô có thể làm, cũng chỉ có cố hết sức phòng ngừa mà thôi.
Pháo hoa cũng đã bắn đến giai đoạn cuối, Diệp Giai Nhi quay người đi trở về phòng, đúng lúc này, Gala mừng xuân cũng bắt đầu trực tiếp.
Nhưng mà, cô vừa ngồi trên ghế sô pha một lát, đã cảm thấy trên đùi chợt nặng.
Cô cúi đầu, chỉ thấy người đàn ông cơ thể cao lớn nằm nghiêng trên ghế sô pha, gối đầu lên đùi cô, coi như gối dựa.
Thấy thế, Diệp Giai Nhi cố ý rung chân, không muốn để anh gối lên.
Hành động có chút trẻ con của cô khiến anh cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, bàn tay to day day ấn đường, cầm văn kiện trong tay phải mang theo ý trừng phạt gõ nhẹ lên trán cô, giọng nói rất nhẹ rất dịu dàng: “Vợ à, anh rất mệt mỏi, hãy ngoan một chút…”
Trời sinh cô tính tình thích mềm không thích cứng, cộng thêm vẻ mặt và giọng nói dịu dàng của anh, còn như mang theo vẻ cưng chiều, đã đánh trúng góc khuất mềm mại nhất nơi đáy lòng Diệp Giai Nhi.
Cô không động đậy chân nữa, mà cứ duy trì tư thế kia, cô xem tivi, còn anh nằm trên đùi cô, lật xem văn kiện.
Không khí trong phòng nhàn nhạt, nhưng không khiến người ta cảm thấy vắng lặng, mà là ấm áp, dịu dàng đẹp đẽ…
Trước cửa sổ to lớn sát đất, cơ thể Thẩm Hải Băng cuộn lại trên thảm nền Tatami.
Chính ở nơi này, cô ta vừa vặn nhìn thấy rõ ràng hai người ôm hôn trên ban công.
”
Bọn họ ở quá xa, cho nên cô ta không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hai người, nhưng lại có thể nhìn ra mức độ mãnh liệt.
Khoảnh khắc đó, trái tim như bị dao cắt, máu chảy ồ ạt, như thể hàng ngàn mũi dao cứa vào cùng một chỗ trong tim cô ta.
Tại sao cô ta phải nhìn thấy cảnh đó?
Chẳng lẽ hôm nay cô ta chưa chịu đủ kích thích hay sao?
Rõ ràng là một đêm giao thừa náo nhiệt, nhưng cô ta lại cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn và đau đớn hơn bao giờ hết.