Đúng là một lát sau, pháo hoa vụt lên, sau đó tiếng vang vang lên, chiếc ô hoa khổng lồ rơi xuống từ bầu trời đêm, nhánh hoa đủ mọi màu sắc.
Thật đẹp vô cùng!
Tết đầu tiên tự mình trải qua, cũng nên có thứ gì đó yêu thích bù đắp thiếu hụt trong lòng cô, thưởng thức pháo hoa cũng không tệ.
Pháo hoa gần như chưa từng ngừng lại, đủ loại hình dạng, màu sắc, chiếu sáng đêm đen, cứ như mặt trời ban trưa.
Thẩm Hoài Dương quay người, cách cửa sổ sát đất nhìn tới, sườn mặt cô hơi ngước lên, lộ ra đường cong duyên dáng, sợi tóc bị gió đêm thổi nhẹ nhàng bay bay, khi pháo hoa khổng lồ nở rộ, sự tươi đẹp của nụ cười trên khuôn mặt cô được chiếu rọi, động lòng người…
Giống như không phải cô đang xem pháo hoa, mà pháo hoa đã trở thành vật làm nền cho cô, người còn yêu kiều hơn hoa.
Tiếng lòng bị kích thích, anh liếc nhìn cô, rồi thả chân xuống, sau đó, chậm rãi đi về phía cô…
Mà ngay khi anh đi tới, màn hình điện thoại di động đặt trên bàn trà lóe lên, truyền đến một loạt tiếng rung.
Màn hình hiển thị là Thẩm Hải Băng…
Nhưng vì điện thoại cài đặt chế độ rung, nên chỉ rung mà không có âm thanh, vì vậy tất nhiên không ai biết có điện thoại gọi đến.
Nhưng bên kia lại kéo dài một lúc thật lâu, cuối cùng điện thoại mới ngừng lại, không gian an tĩnh trở lại…
Thẩm Hoài Dương ngừng bước, đứng trước mặt cô, ánh mắt dời từ pháo hoa nở rộ chói lọi trong bầu trời đêm rơi xuống gương mặt trắng nõn động lòng người của cô.
Mà đúng lúc này, trong bầu trời đêm dâng lên pháo hoa khổng lồ, màu lam, màu tím, màu hồng phấn, màu vàng, màu xanh, dần dần tản ra, sau đó lại đan vào một chỗ, tạo thành hình hoa bồ công anh xinh đẹp.
Cuối cùng, trên không trung hiện ra màu vàng sáng, tỏa sáng chiếu rọi toàn bộ chân trời.
Cùng lúc đó, gương mặt Diệp Giai Nhi cũng được chiếu sáng hết sức xinh đẹp, rực rỡ.
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, duỗi bàn tay nắm lấy cằm cô, thân thể cao lớn hơi cúi xuống, môi mỏng trực tiếp che bờ môi cô.
Người anh hơi áp về phía trước, khiến cơ thể cô dựa vào lan can ban công.
Hành động của anh quá bất ngờ, Diệp Giai Nhi không hề đoán trước được, nên sững sờ trong giây lát, sau đó giãy dụa giằng co.
Nhưng anh không hề có ý định buông ra, mà càng ôm chặt cô hơn.
Ngay cả chỗ chống để đánh trả Diệp Giai Nhi cũng không có, sức giãy dụa cũng dần dần biến mất.
Phía sau chính là pháo hoa nở rộ xán lạn, đứng trên ban công, lưng tựa Thanh Sơn, đạp trên bóng đêm, răng môi hai người gắn kết, thỉnh thoáng bên tai còn truyền đến tiếng pháo nổ.
Lát sau, khi Diệp Giai Nhi cảm giác mình không thể hít thở nữa, sắp ngất đi, thì anh mới từ từ buông cô ra.
иgự¢ cô không ngừng phập phồng, thở hổn hển từng đợt, đôi mắt vì tức giận mà ánh lên ngọn lửa lấp lánh, hung dữ nhìn anh chằm chằm, gương mặt ửng đỏ.
Thẩm Hoài Dương khẽ nở nụ cười, trán chống lên trán cô, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nóng rực phả trên mặt cô, đôi mắt sáng rực.
Diệp Giai Nhi nghiêng đầu, né tránh, cô ổn định hô hấp, rồi mở miệng nói: “Anh Thẩm, chúng ta cần nói chuyện một chút.