Cuốn sách này rất dày, nhưng cô đã đọc hơn một nửa rồi, chỉ còn một phần nhỏ nữa mà đọc hết toàn bộ.
Nhưng giờ cô chẳng thể nào tập trung sự chú ý vào cuốn sách, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Tâm trạng cô rối bời, bất an, cô tựa vào đầu giường, hít sâu một hơi, để cơ thể và tâm trạng được thả lỏng, rồi nhắm mắt lại, ngủ thi*p đi.
Nghe thấy giọng nữ lạnh lùng máy móc vang lên trong điện thoại, trong lòng Thẩm Hoài Dương không khỏi buồn bực hơn.
Anh tháo cà vạt, tùy ý ném xuống sofa, rồi ngã người ra sau tựa vào lưng sofa, chân dài vắt chéo, gác lên bàn trà, khóe miệng nở nụ cười khẩy.
Cô thật sự khá lắm, không những học được cách qua đêm không về nhà, mà còn học cả cách ngắt máy, quả thật đã học được bản lĩnh rồi…
Hừ…
* Buổi sáng, Diệp Giai Nhi cùng Hứa Mẫn Nhi đi tới trung tâm thương mại một chuyến, đã gần đến Tết rồi, nên Hứa Mẫn Nhi muốn mua đồ mới để đón Tết.
Cuối cùng, cô ta chọn một chiếc áo dạ dài màu đỏ, với kiểu dáng mùa xuân, nên nhìn rất mỏng manh, nhưng rất rộng rãi, cô ta nói đợi đến khi em bé được bốn năm tháng, vẫn có thể mặc được.
Còn Diệp Giai Nhi thì chẳng có mục đích gì, chỉ nhàn rỗi đi xem, với cô mà nói, việc có mua đồ Tết hay không chẳng có quan hệ gì.
Hứa Mẫn Nhu nghe xong thì hừ một tiếng, không cho là thế, mà giảng giải lý lẽ với Diệp Giai Nhi.
“Em nghĩ vậy là hoàn toàn sai lầm rồi, chính vì kết hôn, nên em càng phải mua quần áo đẹp để mặc, dựa vào tính cách mẹ chồng em, nếu em tùy ý mua một bộ để đối phó, chắc chắn bà ta sẽ cảm thấy mất mặt, dù gì nhà họ Thẩm cũng là gia tộc có máu mặt ở thành phố S, hơn nữa, em không được để bà ta coi thường em.
”
Diệp Giai Nhi biết những gì cô ta nói đều có lý, hơn nữa cũng đều là sự thật, nhưng cần gì phải làm thế?
Chuyện Tô Tình chướng mắt, không thích cô đã là sự thật không thể nào thay đổi rồi, nên cô đâu cần phải lựa ý hùa theo, lấy lòng bà ta?
Hơn nữa, cô cảm thấy mắt Tô Tình sắp mọc tới đỉnh đầu rồi, bà ta còn có thể coi trọng ai chứ?
Cộng thêm bản tính Diệp Giai Nhi cô hoàn toàn không phải người như thế, nên cứ tùy ý thôi.
Điều duy nhất làm cô cảm thấy vui vẻ là, cuối cùng Hứa Mẫn Nhu cũng trở nên bình thường rồi, không cần cô phải lo lắng nữa, ba mẹ cũng có yên tâm tận hưởng tuổi già.
Đi dạo phố cả ngày, cuối cùng Diệp Giai Nhi cũng mua được một chiếc áo choàng màu đỏ rộng rãi, lại thời thượng, thật sự rất đẹp.
Hai người về đến nhà đã là sáu giờ, cô vội vàng thay đồ, rồi cầm túi xách xuống lầu.
Một chiếc Honda Huyndai màu đen đang đậu dưới khu chung cư, thấy cô đi xuống, kính xe liền hạ xuống, rồi Điền Quốc Gia gọi cô: “Giai Nhi, ở bên này.
”
Diệp Giai Nhi ngồi lên xe, đợi cô thắt dây an toàn xong, Điền Quốc Gia mới khởi động xe rời đi.
“Mấy năm nay anh sống rất tốt đó.
” Diệp Giai Nhi cười nói.
“Tốt gì chứ, nhà xe đều có rồi, chỉ thiếu một cô vợ thôi.
” Điền Quốc Gia cũng cười đáp.
Nghe xong, cô không khỏi cười rạng rỡ hơn: “Vậy anh cố lên nhé, điều kiện của anh tốt như vậy, vừa có nhà, xe và công việc, là thanh niên ưu tú đến nhường nào, còn lo không cưới được vợ ư?”
Điền Quốc Gia mỉm cười, cố ý liếc nhìn cô, rồi gương mặt cương nghi hơi ửng đỏ, nhưng đang ở trong đêm tối nên không nhìn thấy rõ.
Hai người trò chuyện suốt dọc đường, bầu không khí rất vui vẻ, chớp mắt đã nhìn thấy cửa quán bar Mị Sắc, hai người đỗ xe xong thì cùng nhau đi vào.