Ngón tay thon mảnh chỉ vào cổ áo ông ta, Diệp Giai Nhi nói khẽ, chứng cứ xác thực, vô cùng đầy đủ.
Thuận theo ánh mắt của cô ta, Thẩm Thiên Canh đương nhiên nhìn thấy dấu son môi trên cổ áo, ông ta không còn gì để nói.
“Anh, rốt cuộc trong lòng anh nghĩ như thế nào, anh là người phụ trách của Huyện Thiểm, nhất cử nhất động đều bị bên truyền thông theo dõi sát sao, chỉ cần không cẩn thận là sẽ mất hết danh tiếng, còn nữa, chuyện này nếu lại để chị dâu biết được, chị ấy sẽ gây ầm ĩ lên, không còn những ngày tháng yên ổn nữa đâu.
”
Thẩm Thiên Canh ngồi xuống bên giường, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Chuyện này anh đã từng nghĩ đến.
”
“Vậy thì, anh và người phụ nữ kia rốt cuộc là như thế nào? Gặp thời thì chơi hay cô ta đã quyến rũ được anh rồi?”
“Đều không phải, Hải Băng, anh yêu cô ấy.
” Thẩm Thiên Canh khẽ thở dài một hơi.
Nghe vậy, Thẩm Hải Băng kinh ngạc, lắc đầu: “Anh, anh điên thật rồi!”
“Anh không điên, ngược lại, anh tỉnh táo hơn bao giờ hết!”
“Em cảm thấy bây giờ em hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh nữa.
” Cô ta chưa từng biết anh trai mình lại là loại người như vậy!
Trong lòng cô ta, anh trai mình nặng tình nghĩa, có trách nhiệm, yêu thương gia đình, quả thực có thể xem là một người đàn ông hoàn hảo.
Nhưng bây giờ… “Không có gì khó hiểu cả, yêu chính là yêu, chỉ đơn giản như vậy thôi, chỉ cần em yêu thì em sẽ hiểu được.
”
Bất giác, trong đầu Thẩm Hải Băng hiện lên một dáng người thẳng tắp, cao ráo.
Quả thực, cô ta đã đính hôn rồi, anh cũng đã kết hôn rồi, nhưng cô ta vẫn không thể khống chế được tình cảm mãnh liệt trong lòng mình.
Nếu không, tối hôm qua cô ta cũng đã không làm ra chuyện mất khống chế như vậy, không phải sao?
Thu lại suy nghĩ bay bổng của mình, cô ta chậm rãi nói: “Vậy sau này thì sao? Anh định làm thế nào? Cứ như vậy mãi cũng không phải cách, giấy không thể nào gói được lửa, cho đến một này lửa lan ra, tất cả cũng đã muộn rồi.
”
Đến lúc đó, chỉ sợ gia đình sẽ tan nát, mà tiền đồ của anh cũng sẽ chấm dứt tại đó.
“Chuyện này anh đã nghiêm túc nghĩ kĩ rồi, nếu có thời cơ thích hợp, anh sẽ đề nghị li hôn với chị dâu em.
”
Thẩm Thiên Canh nói ra quyết định mà mình suy nghĩ đã lâu, chưa hết, ông ta lại nói: “Còn em, em tính sao?”
Nghe vậy, Thẩm Hải Băng có chút không hiểu: “Cái gì mà tính sao?”
“Tuy đã đính hôn rồi, nhưng trong lòng em có cảm giác như thế nào, hạnh phúc, hay vui vẻ?”
Câu nói này lập tức chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Thẩm Hải Băng, cô ta không nói gì, vì đến cả cô ta cũng không biết rõ rốt cuộc cảm giác của mình là như thế nào.
Nhưng cô ta có thể khẳng định, cảm giác mà đính hôn đem đến cho cô ta tuyệt đối không phải là hạnh phúc và vui vẻ.
Chỉ có điều mệt rồi, chán nản rồi, nên tùy tiện tìm một người để đính hôn, chỉ vậy mà thôi.
Hai người cũng không có tình cảm, chỉ là thân thiết hơn chút so với người lạ, thân mật hơn chút so với bạn bè, lại có chút gò bó hơn so với những người yêu nhau.
Mối quan hệ như vậy không gượng gạo, cũng không có bất cứ sự nồng nhiệt, cháy bỏng nào, tâm lặng như nước, tùy tiện ứng phó mà thôi.