“Ông ấy là người phụ trách của Huyện Thiểm, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên không thể rời khỏi đây dù chỉ một bước…”
Ngừng một lúc, cô lại nói tiếp: “Vậy cô thì sao?”
Ngòi 乃út Thẩm Hoài Dương như dừng lại một lúc, anh lạnh nhạt nói: “Cô ấy muốn về thì về, không muốn về, cũng không ai miễn cưỡng…”
Lời này nói ra cũng chẳng khác gì là không nói, Diệp Giai Nhi quay người, đi thu dọn hành lí.
Chớp mắt, cô đã ở Huyện Thiểm hơn một tuần rồi, thật sự, chỉ mới chớp mắt mà thôi… Có lẽ do thời gian ở nơi này quá đỗi vui vẻ, nên nó khiến cô cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Nếu như không nhìn thấy cảnh tượng sáng nay, cô nghĩ, có lẽ tâm trạng của cô sẽ càng vui vẻ hơn.
Hành lí cần thu xếp không nhiều, gần như đều là của cô, cũng không có gì để sắp xếp cả, đặt hết đồ vào trong vali là được.
Thu dọn xong, Diệp Giai Nhi nằm lên giường, nhưng anh vẫn chưa xong việc, cô một mình chui vào chiếc chăn lạnh lẽo.
Công việc mấy ngày nay dồn lại quá nhiều, chất thành đống như một ngọn núi nhỏ ở đó.
Một lúc sau, anh đổi tư thế, gương mặt tuấn tú thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vẻ nhíu mày, đôi môi mỏng có khi sẽ mím lại, ngón tay thon dài khẽ gõ trên bàn, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Sau đó, anh như ý thức được điều gì đó, liếc mắt nhìn qua cơ thể mảnh khảnh đã ngủ say trên giường, anh dừng động tác trong tay lại.
Âm thanh thanh thúy giống như một khúc ru ngủ vang vọng trong tai Diệp Giai Nhi, cơn buồn ngủ của cô đang ập đến, âm thanh đó lại chợt dựng lại.
Có chút không quen, cô hơi híp mắt nhìn qua đó, lại thấy anh đang nhìn về phía cô, bàn tay anh thôi không gõ bàn nữa, như là… sợ đánh thức cô… Khóe miệng Diệp Giai Nhi khẽ cong lên, cô nhắm mắt lại, chậm rãi thi*p đi… * Phòng bệnh trong bệnh viện.
Kim đồng hồ chỉ đến số mười, Thẩm Hải Băng vẫn đang dựa trên đầu giường suy nghĩ lung tung nãy giờ khẽ thở dài một tiếng, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng, lúc này lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, Thẩm Thiên Canh mở cửa phòng bệnh ra bước vào: “Vẫn chưa ngủ?”
“Em đang định ngủ đây, anh, em có hơi khát nước, anh rót giúp em một cốc với.
”
Cả ngày nay không uống nước gì mấy, lúc này sắp đi ngủ rồi, lại thấy cổ họng khô khốc.
Nghe vậy, Thẩm Thiên Canh rót một cốc nước ấm, rồi bước đến bên giường, đưa qua cho cô ta.
Bàn tay phải nhận lấy cốc nước, Thẩm Hải Băng lại ngửi được một mùi nước hoa, chút hương thơm trái cây nồng nàn nhưng lại không khiến người ta cảm thấy nhức mũi, vô cùng quyến rũ.
Nếu như cô ta không ngửi nhầm, mùi nước hoa này chắc là từ trên người Thẩm Thiên Canh lan ra… Thẩm Hải Băng vươn tay kéo áo vest của Thẩm Thiên Canh, ngửi trái ngửi phải, ánh mắt lướt qua cổ áo trắng của ông ta thì nhìn thấy một dấu hôn đỏ thắm.
“Em đang làm gì vậy? Sao lại ngửi tới ngửi lui như một con cún con thế?” Thẩm Thiên Canh bất lực nhìn cô ta.
Sắc mặt Thẩm Hải Băng thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn, cô ta nói: “Nào, anh nói thật cho em nghe, có phải anh có phụ nữ bên ngoài rồi không?”
Sắc mặt Thẩm Thiên Canh khẽ thay đổi, nhưng ông ta lại không chịu thừa nhận, chỉ liên tục nói là không có, bảo cô ta đừng làm bừa.
“Anh, anh không giấu nổi em đâu, trên người anh có hương nước hoa của phụ nữ, trên cổ áo sơ mi còn có dấu son môi, anh cảm thấy anh có thể giấu được sao? Trực giác của phụ nữ trước nay luôn rất chuẩn đấy.
”.