Cô ta cũng từng nghĩ đến việc cả hai sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu, cuộc sống sau khi kết hôn sẽ như thế nào?
Cô ta nghĩ rất nhiều lần, những cuối cùng người trở thành vợ của anh lại không phải là cô ta, người hưởng tuần trăng mật với anh cũng không phải là cô ta, người sống cùng anh sau khi kết hôn cũng chẳng phải là cô ta!
Thẩm Hải Băng rủ tay xuống bên hông rồi từ từ nắm chặt chăn bông trên người, lòng rối như tơ vò.
Những lời nói của Thẩm Thiên Canh và Thẩm Trạch Hy đan xen vào nhau rồi không ngừng lặp lại trong đầu cô ta.
Cô ta yên lặng đi ngủ, để mặc cho những cảm xúc rối bời vùi lấp cô ta.
Mà Thẩm Trạch Hy cũng không nói lời nào nằm trên sofa, trong lòng tràn đầy lo lắng, không biết vết thương ở chân của cô có nghiêm trọng hay không nữa!
* Cho dù được anh ôm nhưng chân Diệp Giai Nhi vẫn rất đau khiến mặt cô nhăn nhó, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hoài Dương quét qua người cô, anh lấy tay trái đẩy cửa ra, cong môi hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”
Cô lắc đầu: “Chưa.
”
Đặt cô lên giường, anh xoay người đi vào phòng bếp, một lúc sau còn chưa thấy ra, chỉ nghe thấy tiếng động phát ra từ trong bếp.
Anh đang làm gì trong bếp thế nhỉ? Diệp Giai Nhi thấy khó hiểu và tò mò.
Thấy anh đã vào rất lâu rồi còn chưa đi ra, cô cảm thấy nhàm chán nên cầm tờ báo lên đọc Gi*t thời gian.
Là báo tin tức, nội dung trên đó chủ yếu nói về sự phát triển kinh tế của quận Thiểm, còn có một bài báo khác nói về Thẩm Thiên Canh.
Từ bỏ chức vụ ở Kinh Đô và thành phố S, nhất quyết ở lại quận Thiểm để thúc đẩy sự phát triển của nơi này.
Cô không có hứng thú với mấy bài báo kinh tế, cho nên chỉ nhìn lướt qua rồi đặt nó sang một bên, mở điện thoại lên.
Có bốn tin nhắn chưa đọc, cô mở ra, tất cả đều là của Thẩm Trạch Hy.
Vết thương ở chân thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?
Thuốc đâu? Đã bôi chưa?
Cô đã ăn tối chưa?
Lẽ nào ngủ rồi à?
Điện thoại bật chế độ im lặng cho nên cô không biết có người gửi tin nhắn đến, xem thời gian gửi thì là mười phút trước.
Sợ anh ta lo lắng, Diệp Giai Nhi gửi tin nhắn để anh ta yên tâm và nghỉ ngơi sớm.
Sau khi đặt điện thoại xuống, cô nhìn thấy bóng dáng thon dài cầm cái bát đi ra khỏi phòng bếp.
Anh đặt cái bát trong tay xuống bàn, sau đó anh quay người bước tới giường bế cô lên rồi đặt xuống ghế.
Cô ngạc nhiên nhìn bát cháo rồi ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại trên người anh rồi nhìn anh chăm chú.
Thẩm Hoài Dương cau mày, híp mắt nhìn chằm chằm cô, anh gõ bàn nói: “Cô muốn ăn cháo hay ăn tôi đấy?”
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Diệp Giai Nhi thu hồi tầm mắt, cô nếm thử một ngụm cháo, rất thanh đạm, mùi vị không tệ: “Không ngờ anh Thẩm lại biết nấu cháo đấy, anh Thẩm còn có sở trường gì không nói ra xem thử nào, tôi thật sự rất tò mò đấy.