Cô Vợ Nhỏ Của Cố Đại Nhân - Chương 08

Tác giả: Thùy Dương

Lát sau___
- Hôm nay anh phải đi công tác ( ký hợp đồng buôn 1000 hoả lực ) 3 ngày sau mới về.
Nghe anh nói đi công tác, trong lòng cô có cảm giác hụt hẫng, 3 ngày....3 ngày sao bây giờ với cô có cảm giác sẽ lâu lắm.
- Này... vợ anh đang buồn sao?? – Thành Vương cười gian tà nhìn cô.
- Hả?.... buồn?? Ai buồn?? Đâu??Đâu?? Ai buồn nào?? – cô giả vờ xoay xoay để tìm kím.
- Em thật là!!....
- Thế nào?? Em làm sao nào??
- Thì thật là.....Thế này!!!
Vừa nói xong anh đã xoay người, mang cô đắm chìm vào nụ hôn của mình.
- Là thế này đây!! – anh rời khỏi môi cô.
- Anh...thật là...không muốn sống nữa rồi!! – cô cúi gằm mặt nhìn bộ иgự¢ rắn chắc của anh.
- Đúng rồi!! Chán sống vì em đấy!! Vì em làm anh "lên cơn" ..nên muốn sống cũng hơi khó, phải nhờ đến em rồi!!
- Á.....
Anh vung tay ném chiếc đầm của cô sang một bên.
Bàn tay anh bắt đầu di chuyển trên cơ thể cô làm cho cô vặn vẹo không ngừng.
Anh ngậm lấy đào tiên của cô, bên kia cũng không tha xoa nắn không ngừng.
Cô bây giờ đã phiêu bạt đến tầng mây nào rồi....
Anh dừng lại, tay vòng qua eo cô... mạnh mẽ tiến vào!!
- Á........... – hai tay cô ôm chặt cổ anh.
- Được rồi!! Anh giúp em!! Em cũng thật là!! Đến bây giờ cũng không rộng ra được thêm tí nào!! Hay là tại của anh chưa đủ lớn nhỉ??
- Anh....cái đồ biến thái...đê tiện....
Anh mỉm cười, hôn vào cổ cô và bắt đầu luật động.
Mồ hôi anh vã ra rất nhiều, rơi cả lên cơ thể cô.
Đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua nhưng anh vẫn chưa "hạ hoả". Còn cô thì bây giờ mệt mỏi rã rời.
- Ân...ân...em...em không chịu nổi....hic...anh mau đi!!
Anh gồng mình, ôm chặt lấy cơ thể của cô....một cơn "đại hồng thuỷ" chảy vào trong cơ thể cô.
- Á.......
......
Cô ngủ ngay sau đó, còn anh đi vào nhà tắm chuẩn bị đi công tác sang Nhật.
Chiều hôm đó_________
Cô mặc một chiếc đầm màu xanh biển, ngắn ngang đùi, hở lưng, chiếc đầm ôm trọn đường cong tuyệt mỹ của cô.
- Bác Tần!!
- Dạ thưa phu nhân !!
- Cháu muốn đi đến quán bar một lần!! Bác chở cháu đi được không?!!
- Dạ được thưa phu nhân!!
- Nhưng mà....bác có biết Thành Vương hay đến quán bar nào không??
- À...lão đại thường đến Phiêu Hồng Lâu, nhưng thường đến để bàn công việc.
- Oh....vậy bác đưa cháu đến đó đi.
- Dạ vâng!
Phiêu Hồng Lâu__________
Cô ngước lên nhìn một nơi mà người ta gọi là "chốn phiêu bồng". Nơi này không như cô nghĩ lúc trước, không phải nhìn như một cái "chuồng heo" nơi trai gái nhảy nhót la hét điên cuồng. Nhìn nơi này bên ngoài sang trọng như một phòng trà cao cấp.
Cô bước vào trong cùng với 5 vệ sĩ.
- Xin lỗi tiểu thư!! Nơi này không dành cho người dưới tuổi vị thành niên – một người đàn ông cao to đưa tay chặn cô lại
Cô chưa kịp lên tiếng thì vệ sĩ đứng kế bên cô đã cất lời:
- Cô ấy là vợ của Cố lão gia!!
- Thật thất lễ!! Thành thật xin lỗi Cố phu nhân! Mời đi lối này!! – người đàn ông nhìn cô với ánh mắt đầy sợ hãi.
Xem ra "đức lang quân" của cô luôn khiến người khác phải sợ hãi.
Cô và 5 người vệ sĩ được người hướng dẫn đưa vào thang máy:
- Phu nhân!! Người muốn lên đâu ạ??
- Đưa tôi đến tầng có quán bar đấy!! Cám ơn anh!!
- Dạ vâng thưa phu nhân!!
- Anh cứ gọi tôi là gì khác đi được không? Chẳng lẽ tôi chỉ mới 18 tuổi thôi mà phải bị gán vào gọi là "phu nhân" sao!! – cô cười gượng nhìn người hướng dẫn.
- Dạ vâng!! – tội cho anh chàng hướng dẫn, thật ra anh có muốn gọi cô là phu nhân đâu, ai bảo cô là vợ của Cố lão gia làm cái quái gì.
Tầng 20______
- Đây là quán bar!! Cô chơi vui vẻ!! – anh chàng cúi đầu chào cô.
- Cảm ơn anh!!
Cô quay người đi vào trong cùng vệ sĩ.
Đúng thật nơi này đi vào trong thì mới biết. Đúng sự thật là có trai gái đến để nhảy nhót, những cô nàng rất bốc, những chàng trai trong những nét đào hoa, phong lưu. Nhưng nơi này an ninh thật sự khá tốt!!
- Phu nhân!! Bàn của người ở bên kia ạ!! – vệ sĩ đưa tay chỉ về hướng có một bộ sa lông rất to, phải nói là hàng "khủng", bộ sa lông đủ cho 15 người ngồi.
- Cái đó...đừng nói là cho...tôi nha!!! – cô đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn vệ sĩ.
- Dạ vâng!! Thưa phu nhân!! đấy là nơi lão gia vẫn hay ngồi!!
- Ồ!! – nghe đến nơi anh thường ngồi cô lại háo hức.
Tại nơi nào đó trong Phiêu Hồng__________
- Đại nhân!! – chàng trai trong trang phục vest trắng cúi đầu
- Chuyện gì??! – chàng trai nhăn mặt.
- Dạ...phu nhân...Triệu Thần Nhi đang ở Phiêu Hồng Bar!!
- Hả?!! Cô ấy?? Ở đây?? – gương mặt Viên Trang Đào tưởi tỉnh hẳn lên.
- Dạ vâng!! Cô ấy đang ngồi ở bàn của Cố lão gia!!
- Mặc kệ cô ấy ngồi ở đâu!!
Phiêu Hồng Bar_________
- Haizz!! – cô ngồi lắc lắc ly nước cam của mình mà thở dài.
- Sao thở dài thế kia!! – một giọng nói vang lên.
- Chào ngài Viên đại nhân!! – các vệ sĩ cùng cúi đầu chào anh.
Cô ngước lên nhìn cái người được gọi là "Viên đại nhân" kia, để xem hình thù anh ta như thế nào:
- Là anh?!! – cô căng mắt hết cỡ nhìn người đứng trước mặt cô.
- Là tôi thì sao? Không được à?! – Viên Trang Đào ngồi xuống cạnh cô.
- Không có gì!! – cô lại tiếp tục nhìn ly nước cam.
- Hôm nay...trông cô xinh đấy!! – Viên Trang Đào nháy mắt với cô.
- Cảm ơn!! Chỉ là ăn mặc cho phù hợp với nơi cần đến thôi!! – sao cô luôn cảm thấy bất an khi ở gần cái tên Viên Trang Đào này ấy nhỉ.
- Mà sao đi đâu tôi cũng gặp anh thế nhỉ?!! – cô nhíu mày khó chịu.
- À!! Tình cờ thôi cô gái!! Tiệm cà phê và Phiêu Hồng Bar này đều là của riêng tôi!!
- Thì ra!!.. – ngoài miệng vậy thôi chứ trong lòng cô thật sự rất sốc hàng!! Cả cái bar to đùng thế này là của anh ta sao?? Không thể tin được mà.
Thật sự là anh không thể nào để một mình tên Chủ Tịch đó cuỗm riêng cô gái anh thích, dù hắn đã cưới cô về làm vợ. Anh phải tìm cách đoạt lấy cô. Anh cũng hiểu rằng cô là một Angel, ai ở gần cũng sẽ yêu cô!!
- Mọi người chờ ở đây đi!! Tôi muốn đi vệ sinh!! – cô đứng lên mệt mỏi.
- Dạ vâng!!
- Ông chủ Viên à!! Xin cho hỏi...toilet ở đâu vậy??!! – cô chỉ vừa 18 tuổi thôi nhưng thật sự mà nói thì cách đối phó và ứng xử của cô với người khác không phải là con nít. - À!! Đi thẳng tới cuối hành lang bên kia rồi rẽ trái!!
Cô đi rồi anh cũng rời đi ngay sau đó, nhưng tất nhiên, muốn tránh được mấy tay cận vệ của tên họ Cố phái theo cô thì phải đi ngõ khác. Tất nhiên, Phiêu Hồng này đâu chỉ là mỗi cái quán bar không thôi, bên dưới Phiêu Hồng Bar là các sân tập bắn, kho sưu tập súng của Viên Trang Đào anh. Và tất nhiên các lối đi bí mật đến các nơi chỉ có mỗi anh biết vì khi người thi công hoàn thành xong theo bản thiết kế của anh đã bị anh Gi*t để phòng tránh tai họa.
Về phần các tay vệ sĩ do Thành Vương phái đến cũng không thấy nghi ngờ gì nên chỉ ngồi cách chỗ ngồi của cô 5 mét và nói chuyện.
Thần Nhi vừa rửa mặt vừa suy nghĩ! Thật ra thì cái tình cảm của cô và Thành Vương là cái gì nhỉ?? Bên anh cảm giác quen thuộc cứ tìm đến cô càng lúc càng nhiều. Đôi lúc trong đầu cô xuất hiện những hình ảnh mơ hồ, chúng như các mảnh ghép đang chờ cô tìm kiếm và ghép chúng lại!!
- Này cô gái!! Nếu em thấy mệt mỏi khi ở bên cái tên họ Cố đó thì có thể đến bên tôi !! – Viên Trang Đào càng lúc càng tiến lại gần và dồn cô ngồi lên bồn rửa tay.
Cô nghiêng mặt hướng khác không nhìn thẳng vào mặt hắn – Thật sự thì tôi không nghĩ là tôi không yêu anh ấy!!
- Thật đáng tiếc!! Đành phải dùng phương pháp này thôi!! – dứt lời anh phả vào mặt cô một làn khói. Đây là chiêu Mị Khí trong giang hồ mà chỉ có Viên Trang Đào mới có nó. Luồng khí này do anh điều chế trong phòng thí nghiệm riệng biệt.
Trước mặt cô mọi thứ như quay cuồng, chao đảo, bóng đêm dần dần bao phủ lấy đôi mắt của cô. Cô ngã xuống bờ vai của Viên Trang Đào.
Anh mỉm cười đắc chí bế cô lên tay và đi về hướng phòng riêng của mình.
Căn phòng này dùng để tiếp khách nhưng chỉ cần ấn nút trên ghế tựa của anh thì một căn phòng khác sẽ xuất hiện sau kệ sách sau lưng.
Anh bế cô bước vào và đặt nhẹ nhàng lên giường. Thuốc này chỉ làm cô ngất trong 2 phút, đủ thời gian để anh bế cô lên phòng.
Cô nhăn mặt mở mắt ra, gương mặt Viên Trang Đào xuất hiện trước mặt cô.
- Anh...anh định làm gì??!! – cô sợ hãi nhìn anh.
- Anh muốn...em thuộc về anh!! Dù em đã trở thành người của tên kia – Viên Trang Đào đưa đôi mắt đã tối sầm nhìn vào cô.
- Anh...anh...anh không được làm bậy.!!
Viên Trang Đào ϲởí áօ khoác của mình ném lên sàn, cà ra vát, chiếc sơ mi đen cũng chung số phận.
- Thành Vương sẽ không tha cho anh đâu!! – cô bắt đầu rơi lệ
Viên Trang Đào dùng thân hình rắn chắc của mình phủ lên cơ thể thơm mát, mềm mại của cô.
- Ở bên tôi mà em còn dám nhắc đến hắn sao!! Theo như tôi nhớ thì hắn đã đi công tác rồi, không thể xuất hiện ở đây đâu!! Nếu vậy thì tôi sẽ khiến em không thể nhắc đến hắn nữa.
Hắn bịt kín đôi môi anh đào của cô bằng nụ hôn của mình. Cô lắc đầu thoát khỏi nó nhưng lưỡi của hắn đã luồng vào trong khoang miệng của cô và khuấy động nó mạnh mẽ.
Tay hắn luồng vào áo xoa nắn đôi bồng đảo của cô. Và chỉ vài cái vung tay hắn đã cởi được chiếc đầm xinh xắn của cô và vứt nó lên sàn. Thân hình vệ nữ của cô bây giờ hiện ra trước hắn , làn da trắng mịn, đường cong tuyệt mỹ khiến hắn phải dừng mọi hoạt động mà nhìn cô.
Cô xoay đầu sang hướng khác mà rơi lệ. Lòng cô bây giờ xuất hiện một cảm giác ghê tởm chính bản thân mình.
Viên Trang Đào cởi hết những thứ vướng bận trên cơ thể và bắt đầu làm việc với cô.
- Nếu hiện tại em đang cảm thấy có lỗi với hắn thì hãy đồng ý rời xa hắn và đến bên anh. – hắn nở nụ cười tà mị mạnh mẽ tiến vào trong cô.
Quả thật cơ thể cô như thế này mà chỉ để cho mỗi tên họ Cố kia thưởng thức thì thật quá hoang phí. Cơ thể cô rất chật!!
Cô cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng rên đầy Dụς ∀ọηg ghê tởm.
- Anh...sẽ..phải...trả...cái giá...rất đắt!! – cô nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù.
- Rất đắt nhưng được ở bên em một đêm thì có thể chấp nhận!! – Hắn mạnh mẽ, nhanh chóng và dứt khoát ra vào trong cô!!
Cô vẫn không phát ra một tiếng nào thể hiện sự khoái cảm trước mặt hắn, khiến hắn tức giận, từ trước đến nay không một nữ nhân nào mà không sụp đỗ trước " long uy " của anh. Vậy mà bây giờ cô không những không khuất phục mà còn nhìn anh bằng ánh mắt đầy hận thù. Quả thật là một cô gái có một không hai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc