Cô Vợ Nhỏ Bé Của Tổng Tài Ác Ma - Chương 69

Tác giả: Nguyễn Ngọc Trân Quế

Chương 69: Hành hạ anh
Anh bước vào căn phòng, thực sự rất bất ngờ, căn phòng được trang trí bởi rất nhiều ánh nến và hoa hồng. Dưới sàn có một hình trái tim được xếp bằng những ly đã được rót đầy rượu vang, ở giữa là chiếc bánh sinh nhật trông thật đẹp mắt.
Mộc Nhiên bước từ sau cửa ra:"Chúc mừng sinh nhật, ông xã thân yêu."
Anh càng bất ngờ hơn khi nhìn thấy cô, tiểu bảo bối này của anh hôm nay lại dám mặc cả những bộ đồ này, thật ra anh rất thích cô mặc chúng nhưng cứ nghĩ cô sẽ không chịu mặc nên anh chẳng dám mua.
Bộ đồ của nữ cảnh sát, chiếc áo ngắn củn cỡn, vừa vặn che đi bộ иgự¢, nhưng lại để lộ ra cả hai đầu иgự¢ hồng hào.
Phần bụng trắng ngần được lộ ra, chiếc quần mỏng manh và không có đáy. Máu nóng trong người anh chảy ngược, quá kích thích với sự ăn mặc của cô.
Anh đi đến ôm lấy cô, Mộc Nhiên mỉm cười:"Thổi nến ở bánh sinh nhật đã."
Hàn Thiên Lãnh ngắt mũi cô, Mộc Nhiên đốt lửa ở cây nến lên.
- "Ông xã, anh ước đi rồi thổi nến."
Hàn Thiên Lãnh nhắm mắt lại, vài giây sau rồi thổi tắt đi ngọn nến.
Mộc Nhiên tiến đến gần anh:"Anh vừa ước gì vậy?"
-"Không phải người ta nói điều ước nói ra sẽ mất linh nghiệm sao?"
Mộc Nhiên lắc đầu:"Nhưng em muốn nghe."
- "Anh ước chúng ta sẽ mãi mãi bên cạnh nhau, chúng ta sẽ sinh thật nhiều bảo bảo." Anh ôm lấy cô vào lòng rồi hôn lên trán cô.
Không khí có chút ngưng động, bởi vì cả hai đều nghĩ đến đứa con xấu số của mình, Mộc Nhiên mỉm cười xua đi bầu không khí này:"Anh cắt bánh kem đi, em tự tay làm cho anh đấy."
Hàn Thiên Lãnh cắt bánh kem rồi để ra một chiếc dĩa cho cô, Mộc Nhiên xúc một miếng đưa đến gần miệng anh.
- "Ông xã, anh ăn thử xem."
Hàn Thiên Lãnh mở miệng ra ăn bánh kem, nhưng số bánh kem đấy lại bị Mộc Nhiên ăn sạch. Anh bất mãn đè cô xuống sàn nhà, hung hăng tách cánh môi của cô ra rồi hút lại hết số bánh kem.
Mộc Nhiên đánh vào người anh:"Đáng ghét, còn rất nhiều sao anh lại tranh với em?"
Hàn Thiên Lãnh nói:"Bởi vì nó dính nước bọt của em, rất ngọt."
Mặt cô dần nóng lên, anh ôm lấy cô:"Vậy mọi thủ tục đã xong, chúng ta có thể..."
Mộc Nhiên đặt tay lên иgự¢ anh:"Anh nóng gì chứ? Lãnh, anh ăn bánh kem rồi uống hết số rượu đó đi đã."
Hàn Thiên Lãnh nhìn những ly rượu đang xếp thành hình trái tim, nấy đó tính ra cũng chẳng ăn thua gì với tửu lượng của anh.

Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Mộc Nhiên cắt nửa bánh kem cho anh:"Phải ăn xong mới có thể uống, uống hết rồi anh muốn làm gì cũng được."
Năm chữ "muốn làm gì cũng được" khiến anh thích thú, Hàn Thiên Lãnh ăn ít bánh kem rồi uống số rượu đó.
૮ɦếƭ tiệt, đây là rượu nặng đô, chỉ mới ly thứ chín đầu óc anh đã có chút choáng váng. Mộc Nhiên cười.
- "Lãnh, anh có nổi hay không?"
Hàn Thiên Lãnh ngắt mũi cô:"Bảo bối, được lắm, để anh xem lát nữa ai sẽ là người nổi hay không nổi."
Mộc Nhiên cười thích thú rồi ăn bánh kem, Hàn Thiên Lãnh nâng ly rượu cuối cùng lên.
Thật sự chẳng biết gì nữa rồi, anh lắc đầu vài cái cho tỉnh táo rồi uống nốt ly đó.
- "Bảo bối, lại đây, chúng ta cùng làm việc đại sự."
Mộc Nhiên ngoan ngoãn đi về phía giường cùng anh, Hàn Thiên Lãnh kéo cô xuống giường.
Mộc Nhiên lấy chiếc còng số tám đã chuẩn bị sẵn ở dưới gối rồi còng một bên cổ tay anh lại, tiếp theo cô còng một bên kia vào thành giường.
Hàn Thiên Lãnh cau mày:"Em làm gì vậy?"
Mộc Nhiên mỉm cười, ngón tay vờn nhẹ lên иgự¢ anh:"Anh có thích sinh nhật ngày hôm nay không?"
Tư thế của hai người lúc này khiến cho anh nhìn thấy hết иgự¢ cô đang phập phồng, bên dưới đã rục rịch đòi đứng lên, ánh mắt anh tối sầm lại.
- "Anh rất thích."
Mộc Nhiên gật đầu:"Anh thích là em vui rồi."
- "Bảo bối, mau thả anh ra, nếu không em sẽ hối hận đó." Anh khàn giọng nhắc nhở.
Mộc Nhiên ngồi lên người anh, cố ý để hạ bộ của cả hai trực tiếp ᴆụng chạm vào nhau.
Anh thở hắt:"Bảo bối, mau thả anh ra."
Mộc Nhiên ngồi trên người anh thật sự không ngoan tí nào, cô nhún lên nhún xuống thật muốn lấy mạng anh.
- "Không đấy, em sẽ không thả...Lãnh, anh cảm thấy thế nào?"
Hàn Thiên Lãnh thở gấp, bên dưới đã cộm lên còn bị nơi mềm mại của cô ᴆụng vào khiến cho anh càng khó chịu hơn.
Mộc Nhiên cũng chẳng khá là mấy, cứ nghĩ sẽ có một phen dạy dỗ anh ai ngờ bây giờ bản thân mình bây giờ cũng nổi lên ham muốn.
Bên dưới đã ướƭ áƭ đến hó chịu, cô ᴆụng nhẹ lên nơi đó của anh.
- "Anh thật biến thái nha."
Anh thật bó tay với cô gái này, đã thế lát nữa anh nhất quyết không nương tay với cô.
Mộc Nhiên thơm nhẹ lên má anh, hôn dần xuống cô anh, cố tình để lại đầy vết tích mờ ám.
Bàn tay mềm mại của cô cởi từng cúc áo của anh ra ròi xoa nắn bờ иgự¢ cứng rắn đó.
- "Bảo bối, nhanh lên một chút." Anh thở gấp nói.
Mộc Nhiên mỉm cười cúi đầu xuống liếm lên đầu иgự¢ anh, làm cho anh sung sướng gồng người lên, không ngờ chuyện này lại sung sướng đến thế khi cô chủ động.
Mộc Nhiên hôn lên từng cơ bụng của anh, hôn đến thắt lưng thì mặt cô đỏ bừng.
Mộc Nhiên nhảy xuống khỏi người anh:"Em không chơi nữa."
Cô nhanh chóng bước vào phòng tắm, anh nói:"Mau cởi trói cho anh."
Mộc Nhiên quay người lại:"Haha, anh tự mà cởi, đây là quả báo cho việc anh ђàภђ ђạ em mỗi đêm."
Nói rồi cô đi thẳng.
"Bặc" Anh gồng người kéo đứt chiếc còng tay ra rồi đi đến vác cô lên vai.
- "Bảo bối, anh đã nhắc nhở em nhưng em không nghe, tối nay đừng trách anh, có trách thì trách em quá gợi cảm."
Mộc Nhiên giãy giụa:"A...biến thái...đồ bán hàng dởm..."
Cô cứ thế oán trách người bán hàng và cả anh, đến khi người tiếp giường thì cái miệng nhỏ này cũng đã ngừng la hét.

Chương 70: Cuồng nhiệt
Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng nằm đè lên thân thể mềm mại của cô:"Bảo bối, anh đã nhắc nhở, chính em là người không nghe lời, lát nữa đừng trách anh, biết chưa?"
Mộc Nhiên ấm ức nói:"Lãnh...em sai rồi, anh tha cho em đi, đêm qua em rất mệt...hức.."
- "Anh đâu có nói là em đúng đâu. Sai là phải phạt, biết không?". Anh gian tà nói.
Mộc Nhiên cắn môi, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa nhẹ bờ môi của cô:"Muốn anh phạt em thế nào?"
Mộc Nhiên nũng nịu nói:"Lãnh...hôm nay sinh nhật của anh, chúng ta ra ngoài chơi đi..."
- "Anh thấy ở nhà chơi với em vẫn là vui nhất." Anh nói.
Hàn Thiên Lãnh nhìn chiếc còng tay đã bị anh giật đứt có chút tiếc nuối, nhưng chợt nhớ ra bộ đồ này không chỉ có một chiếc còng tay, anh thả cô ra rồi đi về phía cửa.
"Cạch" Anh khóa trái cửa lại tránh tình trạng cô tẩu thoát. Hàn Thiên Lãnh tiếp tục về phía tủ quần áo, lấy túi đồ ra cầm lấy một chiếc còng số tám nữa.
- "Anh muốn làm gì? Đồ biến thái?" Mộc Nhiên đề phòng hỏi.
Hàn Thiên Lãnh hôn nhẹ lên trán cô rồi còng hai tay cô lại, Mộc Nhiên chưa kịp định thần anh đã nằm đè lên người cô một lần nữa.
- "A...anh muốn làm gì?"
Hàn Thiên Lãnh xoa nhẹ hông cô, nói:"Không phải em muốn ђàภђ ђạ anh sao? Vừa rồi ђàภђ ђạ xong rồi, bây giờ đến lượt anh."
Mộc Nhiên ấm ức cắn môi mình, anh cúi xuống hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô.
Mỗi một nụ hôn trên cổ anh đều để lại một vết tích màu hồng, Mộc Nhiên ấm ức rơi nước mắt.
Động tác của anh khựng lại, Dụς ∀ọηg trong phút chốc biến mất, anh xoa nhẹ má cô.
- "Sao vậy? Anh xin lỗi."
Mộc Nhiên nói:"Tại sao lần nào anh cũng được chủ động? Em thì không thể."
Anh còn tưởng chuyện gì, thì ra cô ngốc này lại đòi công bằng với anh trong chuyện này, anh đưa tay cởi trói cho cô rồi hôn nhẹ lên má cô.
- "Được rồi, anh sai rồi, ngoan, không khóc nữa."
Mộc Nhiên lườm anh, nước mắt cá sấu đã thu hết vào trong.
- "Anh phải bị trói, lần này không được giật nó ra nữa."
Hàn Thiên Lãnh gật đầu:"Được, theo lời em."
Mộc Nhiên trói anh lại như vừa rồi, tiếp theo cô leo lên người anh ngồi, miệng cười toe toét:"Haha, lừa được anh rồi."
Anh ngạc nhiên nhìn cô, đây còn phải là Mộc Nhiên cả anh nữa không? Hôm nay dám lấy cả nước mắt ra để hù dọa anh.
Mộc Nhiên hôn nhẹ lên trán anh:"Tiểu Lãnh, anh có thích không?"
Ánh mắt anh tối sầm lại, cô vừa gọi anh là cái gì? Tiểu Lãnh sao?
- "Mộc Nhiên, em sẽ không thể tưởng tượng được em sẽ van xin anh thế nào đâu?" Hàn Thiên Lãnh khàn giọng.
Mộc Nhiên xoa hai bên иgự¢ anh, hôn lên môi anh rồi đi xuống ʍúŧ nhẹ đầu иgự¢ của anh. Cô thích thú nhìn anh thỏa mãn.
Cô đưa tay cởi chiếc áo của mình, nửa cơ thể trắng như tuyết hiện ra với đôi gò bồng nhỏ nhắn làm cho anh muốn ngậm nó vào miệng.
Anh nhướn người, miệng khẽ ngậm hạt lựu đỏ của cô, lưỡi khẽ đá qua đá lại.
- "A...ưm..." Dụς ∀ọηg trong người cô cũng dần bị anh khơi gợi ra, Mộc Nhiên ôm lấy cổ anh, khiến cho bầu иgự¢ càng dễ dàng tiếp xúc với anh hơn.
Bàn tay mềm mại của cô cũng không chịu an phận, mò mẫm xuống иgự¢ anh vờn qua vờn lại khiến anh thở dốc càng kịch liệt hơn.
Hôn đến иgự¢ cô đỏ lên anh mới chịu buông tha, Mộc Nhiên nằm lên người anh, cô đưa lưỡi liếm lên từng cơ bụng của anh, đến thắt lưng cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ánh mắt anh chứa đầy Dụς ∀ọηg đang khích lệ cô hãy cứ làm như những gì mình nghĩ.
Mộc Nhiên đưa tay cởi chiếc thắt lưng của anh rồi vứt xuống sàn nhà, tiếp theo là chiếc quần dài, chỉ còn lại chiếc quần trong che đi thứ đồ sộ kia.
Bàn tay cô khẽ chạm vào nó, Hàn Thiên Lãnh sung sướng thở dốc. Mộc Nhiên càng mạnh bạo hơn, cô cởi chiếc quần trong ra.
Tiểu đệ của anh hiên ngang đứng đó, Mộc Nhiên có chút sợ hãi.
- "Bảo bối, tiếp tục đi." Giọng anh lúc này thật quyến rũ.
Mộc Nhiên vuốt nhẹ nó rồi cúi đầu xuống hôn lên vật nóng ấm đó, anh thở dốc kịch liệt, càng không thể ngờ được cô gái nhỏ này lại có thể mạnh bạo đến mức này.
Lưỡi của cô đưa ra khẽ liếm lên tiểu đệ anh, để lại ít nước bọt trong suốt trông thật kích thích giác quan của anh.
Anh dường như đã không chịu nổi việc trêu chọc của cô gái này, Hàn Thiên Lãnh khàn giọng nói:"Bảo bối, hãy ngồi lên đó đi."
Mộc Nhiên đỏ mặt, cô làm theo lời anh, từ từ ngồi lên đó. Hàn Thiên Lãnh phối hợp cùng cô đưa tiểu đệ của mình vào hoa huy*t.
Mặc quần lọt khe thật tiện lợi, anh hôn nhẹ lên иgự¢ cô rồi nói.
- "Không phải em muốn nắm thế chủ động sao? Cưỡi đi."
Mộc Nhiên gục đầu vào vai anh, khẽ nâng cơ thể của mình lên rồi ngồi xuống.
- "A...ưm...a...a...sâu quá...ư...a"
Trong căn phòng tiếng ՐêՈ Րỉ và thở dố của người đàn ông và phụ nữ quyện cùng nhau tạo nên một không gian ám muội.
Anh dùng sức giật đứt chiếc còng đó rồi xoay người đặt cô dưới thân, tiểu đệ một lần nữa đi vào.
- "A...Lãnh...em, em mệt quá...nghỉ ngơi....ư...chúng ta nghỉ ngơi...a...một lát đã...ư.."
Hàn Thiên Lãnh gạt vài sợi tóc dính trên mặt cô:"Bảo bối, chỉ mới ba mươi phút em đã la mệt, yếu thế sao?"
Mộc Nhiên lắc đầu:"A....ư....nhẹ chút...a...."
- "Trông em sung sướng như vậy, làm sao dừng lại được cơ chứ." Anh nói.
Mộc Nhiên lên đỉnh vài lần rồi khóc lóc cầu xin anh dừng lại, nhưng anh chính là có quá nhiều sức, cả một đêm không biết bao nhiêu lần đè cô ra mà "ăn".
Đến gần sáng, khi cô không thể chịu được nữa ngủ thi*p đi thì anh mới phóng thẳng chất lỏng màu trắng ᴆục vào bên trong.
Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi bế cô vào phòng tắm, tắm rửa sơ qua cho cô rồi anh mới đi ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc