Diệp Mộc Vân ૮ɦếƭDiệp Mộc Vân lấy trong áo của mình ra một con dao nhỏ, rất sắc nhọn. Mộc Nhiên cau mày.
- "Chị muốn làm gì?"
Diệp Mộc Vân nghiến răng:"Nếu không tại mày thì tao đã không bị như ngày hôm nay, Diệp Mộc Nhiên, hôm nay mày phải ૮ɦếƭ."
Mộc Nhiên cười lạnh:"Diệp Mộc Vân, có trách thì hãy trách chị, nếu trước kia chị thông minh thì đã không như vậy, nếu yêu anh ấy chị đã không bỏ đi, chính chị đẩy tôi cho anh ấy."
- "Vì thế nên bây giờ tao mới hối hân, hôm nay tao phải Gi*t mày bằng được."
Mộc Nhiên quát:"Chị thôi đi, Diệp Mộc Vân, chị hại ૮ɦếƭ cha mẹ anh ấy, anh ấy đã bỏ qua cho chị, chị còn không biết tốt xấu, chị rốt cuộc đến khi nào mới hối lỗi."
Diệp Mộc Vân giơ con dao lên:"Tao sẽ không bao giờ hối lỗi, tao không có lỗi, Diệp Mộc Nhiên, ૮ɦếƭ đi."
Cô ta chạy về phía Mộc Nhiên.
"Rầm" Lúc này cánh cửa bị một lực mạnh mẽ đạp tung ra. Hàn Thiên Lãnh toàn thân bao phủ khí lạnh nhìn Diệp Mộc Vân.
- "Hôm nay cô dám ᴆụung đến cô ấy lần nữa, dừng trách Hàn Thiên Lãnh tôi tuyệt tình."
Diệp Mộc Vân vứt con dao xuống:"Lãnh, anh làm sao vậy? Làm sao lại nổi nóng với em?"
- "Người đâu? Lôi cô ta ra ngoài."
Diệp Mộc Vân lắc đầu:"Không được, đừng mà..."
Lúc này cha mẹ Diệp chạy đến tìm Diệp Mộc Vân, mẹ Diệp nhìn Hàn Thiên Lãnh van xin:"Thiên Lãnh, con dù gì cũng là con rể của ta, hãy nể tình mà tha cho nó."
Hàn Thiên Lãnh nói:"Mộc Nhiên không có cha mẹ như các người."
Cha Diệp nói:"Cậu nói gì vậy, nó là con gái ruột của tôi, là em song sinh của Mộc Vân."
Hàn Thiên Lãnh bước đến kéo lấy Mộc Nhiên vào lòng, anh bịt tai cô lại, ngay cả anh cũng ghê tởm những lời nói của hai người đó chứ nói gì là cô.
- "Con ruột? Vật tại sao trước đây các người đối xử với cô ấy như vậy? Các người có biết Diệp Mộc Vân mà các người yêu thương thật ra chỉ là một thứ vô dụng."
Cha Diệp nói:"Cậu nói năng xằng bậy gì vậy? Mộc Vân nó là một đứa ngoan hiền, giỏi giang."
Hàn Thiên Lãnh cười lạnh:"Ngoan hiền? Ngoan hiền đến mức ςướק hết thành tích học tập của em gái mình, thật ra bản thân là một học sinh đứng bét trường nhưng khi nào cũng dành giật với Mộc Nhiên nên mới đứng đầu toàn trường".
Diệp Mộc Vân lắc đầu:"Không phải, không phải như vậy."
Hàn Thiên Lãnh nói tiếp:"Giỏi giang? Giỏi giang đến nổi đêm nào cũng tụ tập bạn bè đàn đúm ăn chơi, là con gái chỉ mới mười sáu tuổi đã có thể lên giường cùng người đàn ông khác, mười bảy tuổi thì hại ૮ɦếƭ người khác, mười tám tuổi thì lừa dối người khác."
- "Đó là con cưng của các người sao?"
Diệp Mộc Vân lắc đầu:"Anh đừng nói nữa, không phải như vậy."
Cha Diệp cau mày:"Lên giường? Hại ૮ɦếƭ người khác? Nói dối?"
Ông quát lớn:"Những chuyện này là sao?"
Mẹ Diệp run sợ nói:"Ông ơi, ông bớt giận đi, là tôi sai rồi, tôi sai rồi."
- "Thì ra là ba bao che cho nó, trời ơi là trời, đúng là con hư tại mẹ." Ông nghiến răng nói:"Diệp gia tao không có đứa con như mày."
Nói rồi ông quay người bước đi, mẹ Diệp khóc lóc ôm lấy Mộc Vân:"Về nhà thôi con, bố con đang nhất thời tức giận thôi."
- "Không, con không muốn về đó nữa, cọn phải ở cùng anh ấy."
Cô ta đẩy bà ra:"Mẹ về đi, con phải ở cùng anh ấy."
Mẹ Diệp nói:"Về thôi con, về thôi."
Diệp Mộc Vân đứng dậy chạy ra khỏi phòng:"Không, con phải ở bên anh ấy."
- "Mộc Vân.." Mẹ Diệp gọi tên cô ta rồi chạy theo.
Diệp Mộc Vân chạy ra khỏi nhà hàng, cô ta điên cuồng nhìn những ánh đèn sáng trưng ngoài đường lớn, cô ta vò tóc.
Tiếp theo chẳng còn nghĩ ngợi điều gì mà chạy thẳng ra ngoài đường.
"Rầm.." Một chiếc xe lớn đâm chúng cô ta, Mộc Vân va vào đầu xe rồi lăn vài vòng rớt xuống đường.
- "Mộc Vân.." Mẹ Diệp lao đến chỗ cô, ôm lấy cô.
- "Mộc Vân, con làm sao vậy? Tại sao lại như vậy? Mộc Vân."
Mọi người đi đường vây lại xem, Mộc Vân mất quá nhiều máu nên đã ૮ɦếƭ tại chỗ.
Hàn Thiên Lãnh buông Mộc Nhiên ra:"Em không sao chứ?" Vừa nói anh vừa xoay cô một vòng để kiểm tra.
Mộc Nhiên lắc đầu:"Em không sao?"
Hàn Thiên Lãnh nhìn tên thuộc hạ:"Canh phòng không cẩn thận biết mình nên tự làm gì rồi chứ?"
Tên thuộc hạ cúi đầu xuống:"Tôi biết rồi, lão đại."
Nếu phạm lỗi trong quá trình được giao nhiệm vụ thì hình phát chính là mất một ngón tay, nặng nữa sẽ là mất mạng.
Mộc Nhiên ngăn anh lại:"Lãnh, em không sao? Tha cho anh ta đi, đừng làm gì trong ngày hôm nay nữa."
Hàn Thiên Lãnh nhìn căn phòng, tưởng là căn phòng chỉ có mình anh và cô ai ngờ lại bị Diệp Mộc Vân kia phá đi.
Anh thở dài nói:"Chúng ta về biệt thự nhé!"
Mộc Nhiên gật đầu:"Vâng."
- "Để em vào thay quần áo." Mộc Nhiên nói.
Anh nhìn cô:"Không sao, mặc bộ này đi."
Anh lấy chiếc áo khoác dài đến đầu gối của anh ở trong tủ rồi bao bọc cô lại vào trong đó.
Mộc Nhiên bất mãn nhìn anh:"Nhìn em thật giống như một chú lợn."
Anh cười:"Không có chú lợn nào gầy như em đâu."
Cô bĩu môi rồi đi về phía cửa, anh đi đến bế ngang cô lên.
- "Anh làm gì vậy? Thả em xuống."
Hàn Thiên Lãnh nói:"Em còn đang yếu, đi thế nào được."
Thư kí Hoàng lái xe đưa anh và cô về đến biệt thự, Mộc Nhiên đi vào nhà.
Đã một tháng rồi cô không về biệt thự, mọi thứ vẫn rất ngăn nắp và gọn gàng.
Anh khoác hông cô:"Chúng ta lên phòng ngủ thôi."
Chương 67: Đêm tân hôn
Anh đưa cô lên phòng ngủ, Mộc Nhiên dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được anh đang suy nghĩ chuyện gì.
Cô cắn cắn môi:"Em đi tắm đây".
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới:"Không phải em tắm rồi sao? Hay là chúng ta tắm chung".
Mộc Nhiên lùi ra sau, ánh mắt lúng túng:"Thôi, vậy anh tắm đi".
Hàn Thiên Lãnh bước đến gần cô, anh ghé vào sát tai cô:"Ở ngoài đợi anh".
Thân người cô run lên, anh mỉm cười rồi đi ngang qua cô, bước vào phòng tắm.
"Cốc...cốc" Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Mộc Nhiên đi về phía cánh cửa.
- "Bác". Cô nhìn quản gia.
Bà mỉm cười đưa cho cô bát canh:"Mộc Nhiên, lát nữa con đưa thiếu gia uống cái này rồi muốn làm gì thì làm!".
Mộc Nhiên đơ người, cô phải làm gì với bác quản gia này đây.
- "Bác, đây là canh gì vậy?".
Bà quản gia tươi cười nói:"Đây là canh bình thường, giúp cho sức khỏe".
Tất nhiên là tốt cho sức khỏe, bà đã cho thêm nhân sâm, một số loại bổ thận tráng dương.
Cô nhìn quản gia:"Vâng".
Quản gia cười:"Vậy hai con làm gì thì làm đi nhé, ta đi đây".
Tối nay khổ cho cô rồi, nhưng mà bà sẽ nhanh có một tiểu thiếu gia hay một tiểu thư xinh đẹp.
- "Bác". Mộc Nhiên đỏ mặt.
Bà cười rồi đi xuống lầu, Hàn Thiên Lãnh tắm xong đi ra ngoài.
Cô bưng chén canh đến:"Lãnh, anh uống canh này đi".
Anh cau mày cầm lấy chén canh ngửi qua.
Anh híp mắt hỏi:"Em muốn anh uống canh này thật sao?".
Mộc Nhiên gật đầu:"Nó tốt cho sức khỏe của anh".
Anh cười gian tà rồi một hơi uống hết chén canh, Mộc Nhiên cầm lấy chén rồi đi về phía cửa.
Anh đi đến vác cô lên vai, cái chén cô cầm vì hành động của anh mà rơi xuống đất.
- "Em muốn đi đâu?". Anh vừa đi về phía chiếc giường vừa hỏi cô.
Mộc Nhiên lắp bắp nói:"Em mang chén xuống nhà....Anh....anh làm gì? Buông em ra...."
Hàn Thiên Lãnh đặt cô xuống giường, Mộc Nhiên đỏ mặt vì vô tình nhìn vào hạ bộ đang cộm lên của anh sau lớp khăn.
Cô uất ức nói:"Lãnh, em mới tỉnh dậy....hức...đang rất mệt, anh còn muốn quấy em sao?".
Anh mắt anh thoáng thương xót cô, anh nhẹ nhàng hỏi:"Anh thật vô tâm phải không? Em đang mệt, anh lại còn..."
Anh thở dài:"Vậy tối nay em chỉ cần nằm yên được rồi, anh hứa sẽ không bắt em phải cử động nhiều đâu".
Cô trợn mắt, gì chứ? Cứ tưởng anh thật sự thương xót mà tha cho cô, không ngờ lại biến thái đến mức này.
- "A....anh phải thương em chứ! Em mệt lắm".
Anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, ngăn đi những lời nói vô nghĩa hiện tại của cô.
- "Ưm" Mộc Nhiên bất mãn cựa quậy.
Anh nắm nhẹ lấy hai cổ tay của cô đặt lên đỉnh đầu, lưỡi bắt đầu đi vào sâu hơn quấn lấy lưỡi cô.
Lưỡi anh nhẹ nhàng мơи тяớи miệng cô. Một tay anh đặt lên một bên иgự¢ cô mà khẽ xoa nắn.
- "A...ưm" Cô khẽ run lên, nhỏ giọng ՐêՈ Րỉ.
Anh thích thú rời khỏi môi cô di chuyển xuống vùng cổ trắng ngần kia.
- "A....đừng...anh đừng cắn nữa...ưm".
Anh ngẩng đầu nhìn cô, giọng anh khàn khàn:"Vậy anh sẽ liếm nó nhé! Hay là ʍúŧ?".
Mộc Nhiên đỏ mặt quay sang một bên:"Biến thái, anh không được khi dễ em".
Anh mỉm cười, hai tay xoa nắn иgự¢ cô cách một lớp áo.
- "A....ưm".
иgự¢ cô rất mềm mại và đầy đặn, sờ vào có cảm giác rất thích.
- "A....ư"
Anh cởi chiếc áo ngủ của cô ra, nửa cơ thể trắng nõn hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo.
Nhìn cô lúc này trông thật kích tình, anh thở hắt rồi ngậm lấy đầu иgự¢ đỏ ửng, dựng đứng của cô.
Mộc Nhiên căn môi, sự kích thích bên dưới иgự¢ khiến cho cô vò nhẹ tóc anh.
Hàn Thiên Lãnh hôn dần xuống phần bụng của cô, lưỡi anh khẽ liếm giốn cô.
- "A....đừng mà...nhột quá....ưm".
Hàn Thiên Lãnh cởi chiếc quần ngủ mỏng manh của cô ra, anh bất ngờ khi cô không mặc quần nhỏ.
- "Bảo bối, em mặc như vậy có thấy mát không?".
Mộc Nhiên đỏ mặt, cô cắn cắn môi.
Anh hôn lên hoa huy*t của cô, bên trong đã tiết ra nước nhờn.
Anh đưa lưỡi liếm ít chất dịch đó, Mộc Nhiên sung sướng quằn người lên.
- "A...Lãnh, anh đừng....đừng làm vậy...a".
Anh hôn sâu vào hoa huy*t đỏ ửng đó, Mộc Nhiên đến lúc này không thể kìm lại được tiếng ՐêՈ Րỉ của mình nữa.
- "A....ưm...."
- "A....a".
Bên trong đã ẩm ướt, anh bắt đầu đưa tiểu đệ vào bên trong cô.
- "A... Lãnh...chậm thôi...a"
Anh nhịp nhàng đi vào bên trong cô, dần dần hoa huy*t đã dung nạp nổi vật nóng ấm của anh, anh mới đẩy nhanh tốc độ.
- "Ưm....a....a".
Anh chống hai tay xuống giường, liếm nhẹ lên hai cạnh môi cô, phần bên dưới vẫn dính chặt lấy nhau.
- "Ưmm".
Qua gần một tiếng đồng hồ anh vẫn chưa bỏ qua cho cô, Mộc Nhiên nức nở nói.
- "Lãnh...em mệt quá....chúng ta dừng lại đi....a....a".
Hàn Thiên Lãnh hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của cô.
- "Anh không dừng lại được tất cả là vì em đó, bảo bối!".
Mộc Nhiên nói:"Em....a....em có làm gì sao?".
- "Là em đưa anh bát canh đó, bắt anh uống".
Mộc Nhiên cau mày:"Là canh sao? Đó chỉ là canh bình thường".
- "A....ư....".
Anh trầm giọng nói vào tai cô:"Bảo bối, đó là canh bổ thận tráng dương".
Mộc Nhiên cắn môi, cô không hề biết đó là canh bổ, phải làm sao đây?
Anh dập mạnh vào hoa huy*t của cô.
- "A....a".
- "Bảo bối, không được mất tập trung". Anh nhắc nhở.
Tiếp theo, cô bị anh quấn lấy đến nửa đêm mới được tha.
Anh phóng chất lỏng màu trắng ᴆục vào bên trong cô rồi ôm lấy cô.
- "Bảo bối, vất vả cho em quá".
Mộc Nhiên lúc này hơi thở gấp gáp, mệt mỏi ngủ thi*p đi.