Ngước lên, nhỏ bắt gặp ngay anh khuôn mặt giận dữ của ông giảng viên “nút chai “. Biết mình hố nặng, nhỏ vội cười, phô hàng răng đều như hạt bắp:
_Dạ em có nói gì đâu thầy! Em chỉ nói là…là em thích chơi nút chai thôi mà!
_Liệu hồn em đấy!
Trừng mắt nhìn nhỏ một cái, ông ta bước nhanh lên tiếp tục bài giảng. Nhột nhạt bởi ánh mắt của mọi người, nhỏ cúi gầm mặt xuống, thầm trách cái tính ham ăn ham nói của mình.
Tính ra thì Hoàng lớn hơn nhỏ hai tuổi. Anh là sinh viên năm ba của đại học kinh tế. Nhỏ thì năm nay là lình mới của trường. Hằng cũng vậy. Thế nhưng cả cái trường này không ai không biết nhỏ và Hằng cả. Quậy quá mà! Cùng với Hoàng, hai đứa đã làm mưa làm gió ở cái trường này gần hai năm rồi.
Thiện tắt máy, vươn vai một cách uể oải. Cuối cùng cũng kết thúc một buổi sang với hàng tá công việc. Ai bảo làm giám đốc là sướng chứ đối với anh thì mệt kinh khủng luôn. Vậy mà người ta cứ tranh giành nhau, có lẽ cuộc sống là vậy chăng? Phải chăng nó là một chuỗi những bon chen, giành giật với nhau mà đống tiền cơ hồ trở thành một thế lực vạn năng? Vớ lấy cái áo, Thiện lắc đầu cho những suy nghĩ lung tung văng khỏi đầu, anh còn phải đi đón Tiểu Phong và Minh Kỳ nữa.
“Một cánh bướm trắng, thấp thoáng trong chiều nắng…”, điện thoại reo, nhìn vào màn hình, Thiện nở một nụ cười nửa miệng. Bật máy, anh nói:
_Bộ “con nít ” bị lạc ah?
_Nghĩ sao zạ?
_Hay là “con nít ” nhớ “người lớn “?- Thiện vẫn giữ giọng trêu chọc.
_Nhớ nhớ nhớ cái con khỉ!- Nhỏ dấm dẳng.
_Hahahaha! Không biết con khỉ nào xui xeo bị cô nhớ nữa?
_Ờ…chắc con khỉ…”trâu”!
_Chưa nghe bao giờ!
_Thì là con khỉ “trầu già ” đó!
_Hỗn đí đó!- Thiện nghiêm giọng. Sao mà anh ghét cái câu “Trâu già khoái gặm cỏ non ” đến thế nhỉ? Mà anh tự nghĩ mình đâu đã già, hai tám thôi mà- Chờ đó đi, tôi sẽ đến đón cô ngay!
_Ấy da, thôi khỏi!- Nhỏ cuống quít- Tôi gọi ông cũng vì việc này đó!
_Sao?
_Không cần phải đón tôi đâu, cả bé Kỳ nữa! Tí nữa tôi đưa nó đi ăn và mua ít đồ luôn!
_Rãnh quá hen? Cô không biết nắng ah?
_Bộ ông quan tam tui hả?
_Nè, còn sáng mà sao mơ sớm zậy? Tôi chỉ lo cho con tôi thôi!
_Xì! Thôi, ông nhớ xin mẹ giúp tôi! Tôi cúp máy đây!
Nhỏ cúp máy cái “cụp “. Thiện cười. Lạ! Dạo này anh hay cười. Mặc dù hơn nửa tháng qua không nói chuyện với “cô vợ ” của anh bao nhiêu nhưng anh cứ cảm thấy dường như mình có nhiều thay đổi từ khi có cô. Ít nhất thì cuộc sống của anh cũng bớt tẻ nhạt hơn. Và một điều may mắn cho anh nữa là Tiểu Phong thật sự yêu thương Minh Kỳ, một điều mà có ít cô gái nào làm được.
Ánh nắng gay gắt rọi xuống mặt đường, bước nhanh ra nhà xe, Thiện khẽ huýt sáo một điệu nhạc vui. Nhìn bầu trời nắng gắt, anh buông một câu nói như của ông nông dân trong truyện Làng (Kim Lân ):
_Hà, nắng gớm, về nào!
Rồi anh tự cười chính mình.
Trong khi đó, nhỏ đã đến trước trường của Minh Kỳ. Dĩ nhiên là bằng chiêc môtô của anh hai Hoàng rồi. Đang dáo dác tìm kiếm thì nhỏ nghe tiếng nói quen thuộc:
_Tui hổng sợ đâu! Mấy ông đừng có mà ăn Hi*p tui!
Kia rồi! Nhỏ đã thấy Kỳ. Nó bị hai tên to con, bặm trợn dồn vào một góc tường. Chắc đã quá giờ tan trường, trời nắng gắt, lại ở một góc khuất nên chẳng mấy ai chú ý tới việc thằng bé bị bắt nạt.
_Sao mày lì quá zậy? Đưa tiền cho tao rồi tao cho về ** sữa mẹ!- Một tên nói.
_Lì nè!-Tên thứ hai nhảy sấn lại véo tay Kỳ.
_Ui da!- Thằng bé kêu lên- Hông! Mấy người là người xấu, đừng có hòng tui đưa tiền! Cứu! Cứu!
_Thằng này ngoan cố nhỉ?
_Nè! Làm gì đó?
Giọng con gái lảnh lót vang lên. Minh Kỳ mừng rỡ, đẩy tên “người xấu ” ra, chạy ùa lại ôm lấy nhỏ.
_Mẹ, mẹ, họ ăn Hi*p con! Huhuhuhuhuh
_Trời đất ơi, mày có mẹ xinh thế?- Hai tên nhìn nhỏ bằng ánh mắt nham nhở-Em, em, chịu mấy anh đi, mấy anh bảo kê em con cho!
_Vậy hả?- Nhỏ liêm diêm mắt ra chiều tin lắm- Trùi ui anh này dễ thương quá, lại đây em hun phát coi!
Tên véo tay Kỳ lật đật đưa mặt ra.” Con này dễ! “, hắn khoái trí nghĩ thầm “Phen này coi bộ…sướng! “
_BỐPPPPP!- Một cú đấm đậu ngay vào mũi hắn làm hắn té bật ngửa ra, mặt đầy máu.
_Mày muốn ૮ɦếƭ hả con kia?