Mặc dù A Tu La bên kia sóng yên biển lặng không có tin tức gì truyền tới, Diệp Oản Oản vẫn cảm thấy hoảng loạn bất an.
Dù sao tình huống lần này có phần đặc thù, những người mất tích đều là nhân vật lớn, Tư Dạ Hàn lại là dòng thứ của Cổ tộc, quả thật khiến cho nàng không thể không lo lắng.
Vì vậy, Diệp Oản Oản nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định trực tiếp gọi điện thoại cho Tư Dạ Hàn.
Kết quả, gọi hai lần đều không có ai bắt máy. Vì vậy, Diệp Oản Oản liền bắt đầu gửi tin nhắn.
[ Bây giờ anh đang ở đâu? ]
[ Gọi lại cho em! ]
[ Nhanh! ]
Gửi liên tiếp ba tin nhắn, đối phương vẫn không trả lời. Cho dù Diệp Oản Oản biết là đang tự mình dọa mình, nhưng vẫn có chút sốt ruột.
Trong sự khẩn trương, nàng bắt đầu liên tục ném bom tin.
[ Nhanh trả lời tin nhắn của em!]
[ Anh rốt cuộc có trả lời em không? ]
[ Trả lời em mau! ]
[ Anh! ]
...
Một bên, Bắc Đẩu và Thất Tinh nhìn thấy Diệp Oản Oản bấm điện thoại gửi tin nhắn lia lịa, không khỏi có chút bất ngờ, trố mắt nhìn nhau.
"Híc, Phong tỷ lại nhắn tin cho ông chủ xưởng giấm đó nữa đấy! Tôi bó tay, tỷ ấy điên rồi hay sao? Phong cách dội bom tin nhắn này... không giống với thủ đoạn dụ dỗ mỹ nhân của Phong tỷ chúng ta, đúng không? Ngược lại, giống như một thiếu nữ não tàn, chỉ số thông minh là một con số âm, đang trong giai đoạn yêu đương cháy bỏng!"
Đối với việc Bắc Đẩu đang ăn nói linh tinh, Thất Tinh không thèm để ý đến, chẳng qua là thần sắc hơi có chút lo âu.
Thái độ của Phong tỷ đối với ông chủ xưởng giấm Độc Lập Châu này, quả thật có chút khác thường.
Cùng lúc đó, tại trụ sở chính A Tu La.
Bên trong phòng họp lớn, các vị cao tầng và Tu La Chủ đang thảo luận về việc mất tích gần đây của mấy vị Đại Boss tại Độc Lập Châu, bầu không khí lạnh lẽo dị thường.
Ngay vào lúc này, trong phòng họp vốn tĩnh mịch nặng nề đột ngột vang lên một hồi chuông điện thoại di động.
Mà phương hướng của tiếng chuông, lại đến từ Boss của bọn họ.
Mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên, ngay sau đó nhìn thấy, chủ thượng nhà mình bồn chồn nhìn chằm chằm chiếc di động trên bàn, mãi vẫn không nói gì, cũng không có ý tứ muốn nghe điện thoại, mãi tới khi chuông điện thoại tự cắt đứt.
Rất nhanh, điện thoại di động lại bắt đầu reo. Lần này, chủ thượng của họ vẫn không bắt máy.
Ặc...
Điện thoại của ai, mà có thể khiến cho chủ thượng xoắn xuýt và thất thần như thế?
Ngay tại thời điểm các cao tầng đang trố mắt nhìn nhau suy đoán đủ kiểu, di động của chủ thượng bọn họ liền truyền tới âm báo tin nhắn liên hồi như đốt pháo, mà tốc độ lại càng lúc càng nhanh...
Toàn bộ phòng họp chỉ nghe được "Ting" "Ting" "Ting", từng âm báo tin nhắn vang lên thật nhanh…
Khương Viêm khẽ nhíu mày nhìn về hướng chủ thượng nhà mình một cái.
Chủ thượng cực ít sử dụng điện thoại di động, mà chiếc điện thoại di động kia là điện thoại di động cá nhân của người, lại càng cực ít khi có người liên lạc. Chuyện hôm nay là sao?
Lâm Khuyết đang ngồi bên tay phải của Tư Dạ Hàn, thấy vậy liếc mắt nhìn điện thoại di động của anh ta.
Quả thật là chấn động lòng người, chỉ thấy trên màn hình kia đang điên cuồng nhảy ra hàng loạt tin nhắn.
"Khục, Cửu ca, điện thoại di động của anh bị sao vậy? Nhiễm virus rồi à?" Lâm Khuyết tiến tới, thấp giọng hỏi.
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đang vang lên những thanh âm vui tai, khẽ thở dài.
Cuối cùng, rốt cuộc anh cũng thỏa hiệp, cầm điện thoại di động lên, mở khóa màn hình.
Lâm Khuyết rốt cuộc thấy được tên người gửi tin nhắn —— MW.
MW? Người có chú thích danh bạ này là ai?
Lâm Khuyết đang cảm thấy kỳ quái, liền liếc thấy trên điện thoại di động của Tư Dạ Hàn đang tiếp tục có tin nhắn gửi đến không ngừng.
Bởi vì lúc này màn hình điện thoại di động của Tư Dạ Hàn đang mở, cho nên cậu ta liền xem lén nội dung tin.
[ MW: Anh rốt cuộc có trả lời em không? ]
[ MW: Trả lời em đi! ]
[ MW: Trả lời em một dấu chấm thôi cũng được! ]
[ MW: Trả lời em một cái dấu chấm tròn! Nhanh! ]
[ MW: Còn không trả lời!!! ]
[ MW: Em cho anh 10 giây, còn không trả lời em, em liền chạy lên tầng trên cùng của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, dùng loa lớn nói cho tất cả mọi người biết, hai chúng ta không chỉ đã ngủ với nhau, hơn nữa còn có một đứa con 5 tuổi! ]
Lâm Khuyết: "..."
Được rồi, hắn không cần đoán, chỉ nhìn phong cách dũng mãnh này, liền biết, nhất định là con hàng Diệp Oản Oản kia!
Bất quá, vì sao lại có chú thích danh bạ MW? Nghĩ mãi mà không ra là viết tắt của từ gì? Có ý nghĩa đặc biệt gì không?
[ MW: Mười! ]
[ MW: Chín! ]
[ MW: Tám! ]
...
Tại thời điểm Diệp Oản Oản gửi tin nhắn đếm ngược, Lâm Khuyết cũng đang đoán thử xem Cửu ca nhà mình có thể kiên trì đến con số mấy.
Cuối cùng, tại thời điểm Diệp Oản Oản đếm đến ‘Bảy’, cậu ta đã thấy Cửu ca nhà mình đang nhấn vào ô soạn tin nhắn.
Ngay sau đó liền nhìn thấy, chàng trai dùng ngón tay thon dài của mình, canh đúng một giây sau cùng, mới gửi một dấu chấm tròn đi...
Lâm Khuyết than thở, hic, hoàn toàn bị người ta ăn sạch rồi…
Ít ngày trước, Cửu ca cùng Diệp Oản Oản hẹn hò, lúc nửa đường trở về, sắc mặt đáng sợ kia, khiến hắn mấy ngày sau cũng không dám đến gần anh trong khoảng cách mười bước.
Hắn suy đoán lần này nhất định có nguy cơ sứt mẻ tình cảm rất lớn, thậm chí có thể là thất tình. Hắn hoàn toàn tự tin rằng, khoảng thời gian này hẳn là mình sẽ không bị nhét thức ăn cho chó rồi.
Ai ngờ…
Hắn vẫn còn đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của Diệp Oản Oản!
Nữ nhân này sao có thể như vậy chứ! Người ta hờn không thèm để ý tới cô, ít nhất cô cũng phải dè đặt một chút, giận ngược lại, không thèm để ý đến anh ta mới đúng!
Vậy mà lại điên cuồng gửi tin nhắn liên tục như vậy!
Càng làm cho hắn khi*p sợ chính là phản ứng của Cửu ca nhà mình. Cái "dấu chấm tròn" này cũng quá là nghe lời rồi đi!!!
…
Giờ phút này, tại Không Sợ Minh.
Ấn đến ngón tay ê ẩm, điện thoại di động nóng rực cả lên, bàn phím cũng bị nàng ấn đến sắp hư luôn rồi, rốt cuộc Diệp Oản Oản mới tạm đình chỉ “ném bom”.
Diệp Oản Oản vô cùng hài lòng nhìn chăm chú cái "dấu chấm tròn nhỏ" đó.
Bảo Bảo nhà nàng thật là đáng yêu nha!
"Trời má! Đối phương trả lời cái gì mà có thể khiến Phong tỷ cười đến ngu người luôn rồi kìa!?"
"Rốt cuộc là lời ngon tiếng ngọt gì?"
"Ông chủ giấm này có cấp độ cao như vậy sao?"
Bắc Đẩu tò mò không thôi, lặng lẽ rón rén tiến tới gần nhìn, "Hắn rốt cuộc gửi cái gì..."
Thất Tinh mặt ngoài cũng tỏ ra không có hứng thú, nhưng ánh mắt lại theo bản năng nhìn về hướng Bắc Đẩu.
Bắc Đẩu nhướng cổ cố gắng liếc qua, một giây kế tiếp, cả khuôn mặt đều cứng đờ...
Phát giác ra Bắc Đẩu rình trộm, Diệp Oản Oản trừng mắt liếc qua, che điện thoại di động lại giống như che bảo bối, "Cậu muốn ૮ɦếƭ à!!"
Bắc Đẩu mặt không cách nào tin nổi, "Phong tỷ, tỷ uống lộn thuốc à? Hay là cái ông chủ giấm này cho tỷ uống giấm độc! Trời má, tỷ gửi nhiều tin nhắn đi như vậy, đối phương một chữ cũng đều không trả lời, chỉ gửi lại cho tỷ một dấu chấm tròn, mà tỷ lại có thể vui đến như vậy?"
Một bên, Thất Tinh nghe được lời của Bắc Đẩu, sắc mặt cũng có chút khó mà hình dung.
Chỉ là một dấu... dấu chấm tròn?
Diệp Oản Oản đắc ý mà tiếp tục xem điện thoại di động, thuận miệng nói, "Cậu chỉ là một tên cẩu độc thân, cậu thì biết cái gì!"
Bắc Đẩu: "... Phong tỷ, tỷ có chuyện gì cứ nói, sao lại có thể công kích cá nhân như vậy!"
Diệp Oản Oản không thèm để ý đến cậu ta, vừa tiếp tục gửi tin nhắn, vừa tiếp tục hỏi, "Thời gian tổ chức Đại hội Tội Ngục là ngày mai đúng không?"
Bắc Đẩu gật đầu: "Vâng, không sai."
"Ừm, được rồi, biết rồi." Diệp Oản Oản xua xua tay, ra hiệu “cho-khanh-lui”.
Bắc Đẩu gãi đầu một cái, còn đang lầm bầm lầu bầu rất hiếu kỳ, "Ông chủ xưởng giấm này, rốt cuộc là thần thánh phương nào..."
…
A Tu La bên kia, chúng cao tầng thấy điện thoại di động của chủ thượng nhà mình rốt cuộc cũng đã ngưng điên cuồng, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Quả thật là đáng sợ!
Chẳng lẽ là có thông báo khẩn cấp gì sao?
"Ting —— "
Lại vang lên một tiếng.
Tư Dạ Hàn thấy được Diệp Oản Oản trả lời:
[ MW: Không có việc gì là tốt rồi, còn tưởng rằng anh cũng bị yêu quái bắt mất rồi chứ! ]
Bị yêu quái bắt mất?
Tư Dạ Hàn nhìn thấy nội dung tin nhắn, hơi suy tư, liền nghĩ ra chuyện nàng nói chắc là sự việc các vị thủ lĩnh của nhiều thế lực bị mất tích gần đây.
Theo tin tức trước mắt mà anh biết được, Kỷ Tu Nhiễm... cũng mất tích...!!
Có khi nào…lòng nàng…cũng đang như lửa đốt hay không?
Thời khắc này, Diệp Oản Oản đại khái là vạn vạn không ngờ tới, mới vừa dỗ được “người nào đó” khá lại một chút, lại bởi vì “trí tưởng tượng phong phú” của mình, lại lần nữa tự đâm đầu vào biển giấm...