Nhưng mà, bất luận là trụ sở chính của Kỷ Hoàng, hay là Kỷ gia, hôm nay sớm đã loạn hết cả lên, đang điên cuồng tìm kiếm tung tích của Kỷ Tu Nhiễm. Hơn nữa, người của các thế lực tới tìm hiểu tin tức vô cùng nhiều, căn bản cũng không một ai có thời gian đi tiếp đãi bọn họ.
Vì không muốn làm cho thế lực của Kỷ Hoàng và Kỷ gia thêm loạn, bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể rời đi trước, không tiện quấy rầy.
Tuy rằng, trong lòng Diệp Oản Oản đã không còn có lòng ái mộ kia đối với Kỷ Hoàng, trái tim đã sớm trao trọn cho Tư Dạ Hàn, nhưng, Kỷ Tu Nhiễm là quý nhân của nàng tại Độc Lập Châu này. Nếu như không có Kỷ Tu Nhiễm, làm sao có Diệp Oản Oản ngày hôm nay?
Đối với việc Kỷ Tu Nhiễm mất tích, Diệp Oản Oản thực sự vô cùng lo lắng.
Sau khi trở lại Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản lập tức điều động một phần lớn nhân lực, đi điều tra tung tích của Kỷ Tu Nhiễm. Mặc dù nàng biết, hiệu quả có thể sẽ vô cùng nhỏ bé. Nhưng ở thời điểm này, chính nàng và Không Sợ Minh, nhất định phải làm chút việc, nếu không, lòng Diệp Oản Oản sẽ cảm thấy bất an.
Kỷ Tu Nhiễm đã đem lại cho Diệp Oản Oản rất nhiều cảm giác ấm áp. Nhất là lúc mới vừa đến Độc Lập Châu, chưa quen cuộc sống nơi đây, rồi lúc trở lại Không Sợ Minh, lúc nguy hiểm cận kề, đều là Kỷ Tu Nhiễm ở bên cạnh nàng, giúp nàng hiểu rõ hơn về Độc Lập Châu, hiểu rõ về Không Sợ Minh, lúc đó mới có thể khiến cho Diệp Oản Oản cảm thấy ổn hơn. Loại cảm giác ấm áp này, giống như tình cảm giữa người thân, giữa anh trai và em gái. Người bình thường, có lẽ không cách nào hiểu được, nhưng trong lòng Diệp Oản Oản lại rất rõ ràng.
Bên trong phòng làm việc, sắc mặt của Diệp Oản Oản âm trầm phảng phất như có thể chảy ra nước, đôi con ngươi hung tợn nhìn về phía ngoài cửa sổ. Nàng thề, nếu như có người nào dám cả gan làm hại Kỷ Tu Nhiễm, nàng nhất định sẽ đem người đó phanh thây trăm mảnh.
"Phong tỷ, thật ra thì, còn có một việc…"
Hồi lâu sau, Thất Tinh mới tiếp tục lên tiếng.
"Chuyện gì?" Diệp Oản Oản cau mày hỏi.
"Phong tỷ, Ôn Tử Nhiên đại ca đi ra ngoài đã rất lâu, theo lý thuyết, hẳn sớm đã trở về mới đúng, nhưng đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào. Mấy ngày gần đây, Không Sợ Minh đã thử liên lạc với Ôn Tử Nhiên đại ca, nhưng... đều luôn không liên lạc được." Thất Tinh mở miệng nói.
"Phong tỷ, Tử Nhiên đại ca, không phải là đã ૮ɦếƭ rồi đấy chứ?" Bắc Đẩu mặt đầy lo âu.
Sau khi Diệp Oản Oản rời khỏi Độc Lập Châu, bọn người Thất Tinh và Bắc Đẩu một mực đều do Ôn Tử Nhiên dẫn dắt, nên tình cảm giữa bọn họ cực tốt.
Nghe Bắc Đẩu nói, Thất Tinh nhìn về phía Bắc Đẩu, đôi môi mấp máy, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng, một chữ cũng không nói ra khỏi miệng.
Mặc dù không cách nào tiếp nhận kết quả như thế, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Đối với Ôn Tử Nhiên, mặc dù Diệp Oản Oản hoàn toàn không nhớ ra, nhưng ít nhất cũng biết được rằng, Ôn Tử Nhiên là đại ca kết nghĩa của mình.
Hơn nữa, Ôn Tử Nhiên được công nhận là người mạnh nhất của Không Sợ Minh. Diệp Oản Oản phỏng đoán, chính mình năm đó cũng chưa chắc có thể đánh thắng được anh ta…
Người mạnh như vậy, mà sẽ có thể mất tích, sẽ ૮ɦếƭ?
"Phong tỷ, gần đây Độc Lập Châu đích thực có chút quái lạ! Boss của Thiên Kiêu, và thủ lĩnh của các thế lực hàng đầu, thậm chí cả Kỷ Hoàng và Ôn Tử Nhiên đại ca, toàn bộ đều mất tích một cách bí ẩn. Trong chuyện này, có phải có liên quan với nhau không?" Thất Tinh cố gắng giữ cho mình bình tĩnh lại, bắt đầu phân tích tình hình gần đây.
"Lão Thất, ý của cậu là, nhiều Đại Boss mất tích như vậy, đều là do cùng một nhóm người làm?" Bắc Đẩu khó tin nhìn về phía Thất Tinh, nói đùa kiểu gì vậy?
"Mặc dù tôi cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, nhưng, việc này cũng không phải là không có khả năng. Nếu như là thật, vậy Kỷ Hoàng bọn họ, hiện nay, rốt cuộc là còn sống hay là đã không còn ở nhân thế?" Thất Tinh nói.
"Đánh rắm!" Bắc Đẩu lườm Thất Tinh một cái: "Cậu đang phân tích cái mịa gì vậy? Tại Độc Lập Châu có thế lực nào có đủ khả năng chỉ trong một đêm làm cho đám đại lão này mất tích không một tiếng động! Con mịa nó, cho dù là Võ Đạo Liên Minh Công Hội cũng chẳng làm được nữa là…!" Bắc Đẩu lên tiếng.
"Tôi tạm không kể đến người khác, chỉ riêng Kỷ Hoàng và Ôn Tử Nhiên đại ca mà thôi. Trước khoan đề cập tới thế lực sau lưng của bọn họ, chỉ nói đến thực lực võ thuật của bản thân. Coi như không đánh lại, nhưng nếu họ muốn chạy thoát thân, ai có thể giữ bọn họ lại? Chứ đừng nói là cùng lúc động tới nhiều vị đại lão hàng đầu như thế!" Bắc Đẩu tiếp tục nói.
Đừng nói đến Bắc Đẩu, ngay cả Diệp Oản Oản cũng không tin được. Toàn bộ Độc Lập Châu, hầu như không có thế lực nào có thể làm đến bước này.
Nếu nói chỉ là một hai người thì cũng thôi đi, nhưng đến Kỷ Hoàng cũng mất tích một cách kỳ lạ như vậy, bên trong phòng còn có vết máu lưu lại. Đây là khái niệm gì?
"Cho nên cậu cho là thật sự không ai có thể làm được sao?" Thất Tinh nhìn về phía Bắc Đẩu, nói đầy ẩn ý.
"Rồi rồi, cậu trâu bò rồi, cậu có giỏi thì nói cho tôi biết tên một người có thể làm được đi!" Bắc Đẩu mặt đầy vẻ không phục.
"Cẩu Tạp Chủng."
Thất Tinh yên lặng rất lâu, rồi mới từ trong miệng nói ra ba chữ ‘Cẩu Tạp Chủng’.
Mà Thất Tinh vừa dứt tiếng, sắc mặt Bắc Đẩu nhất thời biến đổi.
Nếu như nói, thật sự có người có thể làm đến bước này, toàn bộ Độc Lập Châu, chỉ sợ... chỉ có Cẩu Tạp Chủng mà thôi!
"Cẩu Tạp Chủng?"
Một bên, Diệp Oản Oản nghe xong cũng đổ mồ hôi lạnh.
Tuy là biết được thực lực võ học của Cẩu Tạp Chủng rất mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, Cẩu Tạp Chủng lại sẽ có thể mạnh tới mức này. Cẩu Tạp Chủng thật sự chỉ một thân một mình, có thể khiến cho mấy vị Đại Boss đỉnh cấp, bao gồm cả Kỷ Tu Nhiễm, toàn bộ đều mất tích một cách lặng lẽ không một tiếng động trong khoảng thời gian ngắn vậy sao?
"Nhưng... Nếu như là Cẩu Tạp Chủng mà nói, tôi e là... người mất tích, hẳn là đều không còn ở nhân thế nữa rồi." Thất Tinh nói.
Mà lần này, Bắc Đẩu lại bất ngờ không hề phản bác.
Quả thực, dựa theo tác phong làm việc từ trước tới nay của Cẩu Tạp Chủng, trừ khi Cẩu Tạp Chủng không ra tay, chứ một khi ra tay, sẽ không còn lấy một người sống sót.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản có chút không đồng ý. Chính mình năm đó chẳng phải là bị Cẩu Tạp Chủng treo lên đánh sao, đến giờ không phải là mình vẫn sống sờ sờ sao?
"Phong tỷ, tình huống của tỷ không giống." Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, lắc đầu một cái: "Ý của đệ là, mục tiêu mà Cẩu Tạp Chủng chủ động ra tay, đều là con mồi của hắn. Con mồi, đối với Cẩu Tạp Chủng mà nói, chỉ có ૮ɦếƭ, không thể sống. Mà Phong tỷ lại là người chủ động trêu chọc Cẩu Tạp Chủng, hắn ta bị buộc phải đánh trả. Cho nên có thể nói, Cẩu Tạp Chủng chưa từng coi Phong tỷ như là con mồi của mình."
Nghe Thất Tinh nói như vậy, trong lúc nhất thời Diệp Oản Oản không cách nào phản bác. Mình năm đó thích bị ăn đòn đến như vậy sao?
Tuy nói, quả thực Cẩu Tạp Chủng là đối tượng tình nghi lớn nhất, nhưng Diệp Oản Oản cũng không mấy tin tưởng vào giả thiết này.
Từng tiếp xúc với Cẩu Tạp Chủng vài lần nên Diệp Oản Oản cũng biết, tuy nói, tác phong làm việc của Cẩu Tạp Chủng có chút quỷ dị, nhưng lại vô cùng có nguyên tắc. Một loại nguyên tắc cứng nhắc đến độ khiến cho người khác giận sôi lên.
Cẩu Tạp Chủng đã từng nói, hắn không nhằm vào bất kì kẻ nào, chỉ nhằm vào những Cổ Tộc của Độc Lập Châu mà thôi. Mà Kỷ Tu Nhiễm bọn họ, căn bản chẳng có chút liên quan mảy may nào tới Cổ tộc cả.
Nếu như nói là Tư Dạ Hàn mất tích... Diệp Oản Oản còn có thể hiểu được. Dù sao, Tư Dạ Hàn cũng là người của Tư thị Cổ tộc tại Độc Lập Châu.
Nghĩ tới Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản nhất thời có chút khẩn trương. A Tu La bên kia, có khi nào cũng xảy ra chuyện giống như vậy hay không?
Bất quá, nếu như Tu La Chủ cũng mất tích, nhất định cũng sẽ giống tình huống của Kỷ Hoàng, trong thời gian ngắn, nhất định sẽ có tin tức truyền ra. Không có bất kỳ tin tức gì, đủ để chứng minh, A Tu La không có vấn đề gì.