Lần uống rượu này, nói chung là hơi có chút bất đồng so với ngày trước. Ngày trước uống say, liền lập tức đứt phim. Nhưng lần này, chưa nói tới đứt phim, nếu như là cẩn thận hồi tưởng lại, còn có thể mơ hồ nhớ lại hết thảy được những gì đã xảy ra, chẳng qua là vô cùng mơ hồ mà thôi. Không biết là có chút quan hệ nào với việc mình đã khôi phục lại được một bộ phận ký ức hay không?
"Trừ chuyện đó ra, còn gì khác không? À… Tu La Chủ có nói gì không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía đám người Thất Tinh và Bắc Đẩu, mở miệng hỏi.
Nghe tiếng, Bắc Đẩu lắc đầu một cái: "Hình như là không có, Tu La Chủ chỉ bảo đệ đắp chăn cho tỷ mà thôi, nói là trời lạnh gì gì đó... Không đúng, Phong tỷ, Tu La Chủ đang êm đang đẹp, tại sao lại bảo đệ đắp chăn cho tỷ? Vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo thì là đạo tặc..."
Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái, không thèm nói nhảm cùng cậu ta.
Lúc này, Diệp Oản Oản mở cửa phòng làm việc ra, để cho mọi người rời khỏi phòng, đi nghỉ trước. Dù sao cũng cùng nàng giằng co cả một đêm, chưa có một ai đi ngủ.
Chờ sau khi mọi người rời đi, Diệp Oản Oản cầm điện thoại di động lên, nhìn số điện thoại được chú thích "Lão Bản Xưởng Giấm Độc Lập Châu", lập tức gọi tới.
Điện thoại giờ cũng đã đổ chuông rồi, nhưng căn bản là không có ai nghe điện thoại cả.
Diệp Oản Oản cũng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nhẫn nại gọi lại. Nhưng mà, lần này khi chuông điện thoại đổ được tới hồi thứ ba, đối phương trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Gần như trong nháy mắt, trong lòng Diệp Oản Oản dấy lên lửa giận. Cánh cứng cáp rồi, không nhận điện thoại mình thì coi như xong đi, bây giờ còn cố ý cắt đứt điện thoại của mình!
Cái tên Tư Dạ Hàn này, quả thật là quá ghê tởm!
Diệp Oản Oản hừ lạnh một tiếng, Tư Dạ Hàn cắt đứt điện thoại của nàng, nàng cũng không muốn chủ động gọi tiếp. Hừ, có giỏi thì đừng nghe luôn đi, đừng nghe điện thoại cả đời luôn đi!
Mặc dù không tiếp tục bấm điện thoại, nhưng nhắn tin lại là một chuyện khác. Diệp Oản Oản bắt đầu ném bom khủng bố Tư Dạ Hàn bằng tin nhắn. Bắt đầu là “Anh đang làm gì?” ; “Ăn cơm chưa?” …đến cuối hoàn toàn biến thành tin nhắn quấy rối. Chỉ bất quá Tư Dạ Hàn ngay cả một tin cũng không thèm nhắn lại.
Mãi đến xế chiều, khi Thất Tinh và Bắc Đẩu đi tới, lúc này Diệp Oản Oản mới tạm thời “mở lòng từ bi” đối với Tư Dạ Hàn trong chốc lát, đình chỉ việc điên cuồng ném bom tin nhắn.
"Phong tỷ, xảy ra chuyện rồi!"
Thất Tinh đi tới phòng làm việc, nhìn về phía Diệp Oản Oản, là người đầu tiên mở miệng nói.
Nghe câu này, Diệp Oản Oản thoáng sững sờ, làm sao ngày nào cũng xảy ra chuyện hết vậy?
"Lại xảy ra chuyện gì?" Diệp Oản Oản tỏ vẻ thờ ơ không đếm xỉa tới.
"Một trong số các thế lực hợp tác cùng với chúng ta... hôm nay đã tạm đình chỉ hợp tác cùng Không Sợ Minh." Thất Tinh giải thích.
"Đình chỉ hợp tác?" Diệp Oản Oản thần sắc quái dị. Chuyện này thật khó hiểu! Quan hệ giữa Không Sợ Minh và các đối tác từ trước đến giờ cũng không tệ lắm, làm sao lại có một thế lực đột nhiên đình chỉ hợp tác?
"Thế lực phương nào?" Diệp Oản Oản cau mày hỏi. Thế này cũng quá không nể mặt Không Sợ Minh rồi!
"Phong tỷ, là Thiên Kiêu!" Bắc Đẩu tiếp lời.
"Thiên Kiêu?"
Bắc Đẩu dứt lời, Diệp Oản Oản liền cảm thấy kinh ngạc. Thiên Kiêu thuộc vào nhóm thế lực lớn cực kỳ có uy tín tại Độc Lập Châu, không kém tứ đại thế gia Độc Lập Châu chút nào. Nói đúng ra, Thiên Kiêu còn phải coi như là lão đại ca của Không Sợ Minh. Tại thời điểm lúc ban đầu khi Không Sợ Minh vừa sáng lập, Thiên Kiêu đã cấp cho Không Sợ Minh rất nhiều trợ giúp.
Hơn nữa, quan hệ giữa Không Sợ Minh và Thiên Kiêu vô cùng tốt, hợp tác làm ăn đã nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện bất cứ vấn đề gì, lần này làm sao lại đình chỉ hợp tác?
Nếu như là thế lực khác, Không Sợ Minh còn dám trực tiếp trở mặt, nhưng Thiên Kiêu thì lại khác. Không thể không thừa nhận, Thiên Kiêu vẫn là lão đại ca của Không Sợ Minh...
"Để tôi gọi điện thoại hỏi thăm." Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Tuy nói, bây giờ mình không có trí nhớ trước kia, nhưng cũng từng cùng ăn cơm mấy lần với vị nữ thủ lĩnh Thiên Kiêu, một người mà Diệp Oản Oản cực kỳ tán thưởng và bội phục. Hỏi một chút nguyên nhân kết quả, cũng không thành vấn đề.
"Phong tỷ, còn gọi điện thoại gì chứ! Lão đại Thiên Kiêu, mất tích rồi!" Bắc Đẩu vội vàng nói.
"Hả? Mất tích?" Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ kinh ngạc, bất ngờ.
"Đúng vậy, chính là mất tích! Chuyện đã xảy ra được hai ngày, hơn nữa, đám người Thiên Kiêu đó, cho rằng là Không Sợ Minh chúng ta làm. Bởi vì, mấy năm qua, Boss của Thiên Kiêu, chỉ không đề phòng đối với mỗi Không Sợ Minh chúng ta. Trừ Không Sợ Minh, coi như là thế lực như A Tu La, muốn lặng yên không tiếng động bắt cóc Boss của Thiên Kiêu, căn bản là không có khả năng!" Bắc Đẩu thở dài.
Diệp Oản Oản: "..." Đây đúng là đang ở trụ sở chính bỗng nhận được tin “họa từ trên trời rơi xuống”! Lão đại Thiên Kiêu đối xử với Không Sợ Minh vô cùng tốt, Không Sợ Minh làm sao có thể sẽ đi trói Boss của Thiên Kiêu? Đám người Thiên Kiêu kia, không mang theo não sao?
"Boss của Thiên Kiêu mất tích, có quan hệ gì tới chúng ta? Đám người kia bị ngu à?" Diệp Oản Oản giận mà không có chỗ nào phát tiết.
Mặc dù nói, Không Sợ Minh thường làm loại chuyện này, nhưng cũng chọn đối tượng rõ ràng. Boss của Thiên Kiêu năm đó đối với mình tốt như vậy, khi thành lập Không Sợ Minh, Boss Thiên Kiêu hết sức giúp đỡ. Coi như mình là thứ vớ vẩn, chẳng là cái thá gì, nhưng cũng sẽ không thể nào làm ra được những chuyện táng tận lương tâm như vậy.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản nhận được tin, mấy vị cao tầng của Thiên Kiêu, đi tới Không Sợ Minh.
Diệp Oản Oản cũng không nhàn rỗi, liền đi tiếp đãi mấy vị cao tầng Thiên Kiêu. Đối mặt với sự chất vấn của cao tầng Thiên Kiêu, Diệp Oản Oản cũng thề thốt rằng Không Sợ Minh bọn họ tuyệt đối chưa từng làm loại chuyện này.
Sau khi đuổi mấy vị cao tầng Thiên Kiêu đi, Diệp Oản Oản lập tức để cho Nhị trưởng lão dẫn người đi thăm dò chuyện này. Tốt nhất không nên để cho Không Sợ Minh tra được ra là người nào muốn cố ý giá họa cho Không Sợ Minh, nếu không thì…!!
Hơn nữa, Boss của Thiên Kiêu, có ân tình đối với Không Sợ Minh, vì vậy nhất định phải tìm được người này!
Nhưng mà, sau thời gian hai ngày, trừ Boss của Thiên Kiêu ra, một số lão đại của các thế lực có danh vọng cực lớn tại Độc Lập Châu, cũng lần lượt mất tích, cứ như thể là đã bốc hơi khỏi thế gian này, cũng không có bất kỳ tin tức nào. Vô luận tìm kiếm như thế nào, cũng không tìm được một chút tin tức mảy may.
Mãi tới ngày thứ ba…
Bên trong phòng làm việc Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản mặt đầy rung động nhìn chằm chằm Đại trưởng lão.
"Chuyện này... Tuyệt đối không có khả năng!" Diệp Oản Oản có chút không cách nào tin nổi.
"Minh chủ, đây là sự thật, hơn nữa chính xác 100%... Kỷ Hoàng, tối ngày hôm qua, đã mất tích..." Đại trưởng lão cau mày nói.
Nếu như nói, lão đại của Thiên Kiêu và một số thế lực hàng đầu Độc Lập Châu mất tích, Diệp Oản Oản có lẽ vẫn có thể lý giải được. Nhưng đến phiên Kỷ Hoàng...
Kỷ Hoàng là người nào?
Người nối nghiệp Kỷ gia, một trong tứ đại thế gia Độc Lập Châu, ông trùm của toàn bộ thế giới ngầm châu Âu. Tại Độc Lập Châu, Kỷ Tu Nhiễm là nhân vật khủng bố gần như có thể đạt tới trình độ một tay che trời. Vậy mà anh ta lại có thể... Mất tích!
"Kỷ Hoàng thật sự mất tích?" Diệp Oản Oản vẫn không quá nguyện ý tiếp nhận sự thật khiến cho người ta khó tin này.
"Minh chủ, quả thực là mất tích! Không chỉ như vậy, có tin tức truyền ra, trước khi Kỷ Hoàng mất tích, dường như đã đánh nhau kịch liệt với người nào đó. Bên trong căn phòng có thật nhiều máu tươi, hơn nữa đã chứng minh được, những máu tươi này, là của Kỷ Hoàng." Chân mày Đại trưởng lão nhíu chặt lại.
Những người giống như Kỷ Hoàng, hô phong hoán vũ, một tay che trời tại Độc Lập Châu, nhưng mà, lại có thể ở ngay tại địa bàn của mình, mất tích bí ẩn, thậm chí lưu lại tại hiện trường rất nhiều máu của anh ta, đủ để khiến cho tất cả thế lực của Độc Lập Châu rung động.
Sau khi lấy được tin tức Kỷ Hoàng mất tích, Diệp Oản Oản không có bất kỳ do dự nào, lập tức để cho Bắc Đẩu lái xe, chở nàng đến trụ sở chính của Kỷ Hoàng, và cả Kỷ gia.