Nghe thấy tiếng "A Cửu" quen thuộc kia, Tư Dạ Hàn bỗng có chút miên man. Tiếp đó, liền thấy một bóng hồng đang lao về phía mình với vận tốc của ánh sáng.
Thời điểm Lâm Khuyết trợn mắt hốc mồm, Diệp Oản Oản đã chạy tới trước mặt, sau đó khoác lấy tay Tư Dạ Hàn, "Chờ lâu lắm rồi sao? Thật xin lỗi, em thay đồ hơi lâu một chút! Đổi ‘nhẹ’ phong cách một chút!"
"Cô thế này mà gọi là ‘đổi nhẹ’sao! Còn không phải là đã biến thành một người hoàn toàn khác sao!" Lâm Khuyết xạm mặt lại.
Hắn không nhớ đã bao lâu chưa từng thấy Diệp Oản Oản ăn mặc theo bộ dáng này. Nhưng bởi vì hiện tại có tầng thân phận Không Sợ Minh Chủ của nàng đặt làm hệ quy chiếu, cho nên cú sốc mà lần gặp này mang lại thậm chí còn lớn hơn cả lần đầu hắn thấy được vẻ đẹp của nàng năm đó.
Còn nữa, trên người nha đầu này có phải là có mang máy đổi giọng rồi hay không?
Giọng nói ôn nhu đến mức khiến toàn thân hắn nổi hết cả da gà lên rồi này!
Diệp Oản Oản dường như mãi tới giờ phút này mới vừa phát hiện ra Lâm Khuyết cũng có mặt, lộ ra vẻ tương đối ghét bỏ, "Làm sao cậu cũng có mặt ở đây vậy?"
"Đương nhiên là vì muốn bảo vệ Cửu ca an toàn rồi, ai biết được cô sẽ làm cái gì với anh ấy!" Lâm Khuyết cố ý xuyên tạc.
Diệp Oản Oản "xì" một tiếng, "Làm sao cậu biết không phải là Cửu ca nhà cậu hi vọng tôi làm cái gì với anh ấy cơ chứ!"
Lâm Khuyết: "Mịa nó! Làm sao cô lại không biết xấu hổ như vậy! Rốt cuộc tôi cũng lý giải được tại sao mỗi lần gặp cô Tiểu Hồng đều bị chọc tức đến gần ૮ɦếƭ. Cửu ca, sao anh không quản cô ấy chặt một chút!"
Tư Dạ Hàn lườm Lâm Khuyết một cái, ra lệnh, "Cậu chờ tôi ở quán trà đối diện!"
Lâm Khuyết: "..."
Đây là thừa nhận cách nói của nha đầu kia, có đúng không... Đúng không... Đúng không...
Hắn đây là đã tạo cái nghiệt gì, không chỉ phải che giấu giúp hai người này, còn phải chịu cảnh bị tọng thức ăn cho chó vào họng, cuối cùng còn bị ghét bỏ...
Ôi cái phận cẩu độc thân…
Sau khi Lâm Khuyết rời đi, Diệp Oản Oản lập tức kéo Tư Dạ Hàn đi dạo.
Trên đường, dòng người qua lại tấp nập, bọn họ hòa lẫn vào trong đám người, sẽ không khiến cho người khác chú ý. Huống chi nàng còn ăn mặc như vậy! Chỉ là gương mặt của Tư Dạ Hàn hơi có chút…quá bắt mắt.
"Chờ một chút, anh đeo cái này lên đi!" Diệp Oản Oản móc ra một cái khẩu trang.
Tư Dạ Hàn nghe lời đeo lên.
Diệp Oản Oản mặc dù có chút tiếc nuối vì không nhìn thấy được gương mặt điển trai đó nữa, nhưng lại yên tâm hơn không ít, "Hoàn mỹ, như vậy chúng ta liền có thể an an tâm tâm đi hẹn hò!"
Hẹn hò...
Thần thái Tư Dạ Hàn khẽ run rẩy. Hai chữ này đối với anh mà nói giống như đã là chuyện của một thế giới khác, khiến cho anh có một loại cảm giác như mình đang ở trong một giấc mơ.
"A Cửu, ngày hôm nay em có xinh đẹp không?" Diệp Oản Oản không nhịn được, lập tức khoe bộ đồ mà nàng đã tỉ mỉ lựa chọn.
"Cũng ổn." Giọng nói của Tư Dạ Hàn có chút thờ ơ.
Diệp Oản Oản nhất thời không hài lòng: "Cái gì mà cũng-ổn!! So với bình thường, hôm nay chẳng lẽ không phải là em đặc biệt đẹp sao!"
Bình thường nàng ăn mặc xuềnh xoàng, chân đi dép lào, có sự tương phản rất lớn!
Kết quả, một giây kế tiếp liền nghe được Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc mà nói: "So với bình thường, cũng không khác biệt."
Diệp Oản Oản: "..."
Mắt của người này bị mù rồi! Người đàn ông của nàng, mắt bị mù thật rồi!
Được rồi, được rồi, dù sao vị này khi ngắm nhìn gương mặt được nàng trang điểm xấu đến mức ma chê quỷ hờn mà còn có thể nói ra câu "Vẫn ngon miệng như thế"!
Cho nên nàng lựa chọn quần áo khổ sở như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Đại khái là nhìn thấu sự bất mãn của Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn dắt nàng đi tới một quán hàng rong bán kẹo đường ở phía trước, "Ăn cái này không?"
Thấy có kẹo đường, tâm tình Diệp Oản Oản không khỏi thoáng trở nên ôn hòa hơn.
Ban đầu, cái anh chàng có chỉ số nhạy cảm EQ âm này, ngay cả hẹn hò như thế nào cũng không biết, vẫn là nhờ có nàng “dạy dỗ” từng chút một đấy!
Xem ra cũng có chút thành quả, ít nhất cũng biết mua kẹo đường để dỗ nàng rồi.
Diệp Oản Oản quả quyết nói: "Ăn!"
Tư Dạ Hàn nhìn về phía chủ tiệm: "Bao nhiêu tiền?"
Chủ tiệm nhìn thấy cặp trai xinh gái đẹp trước mặt này, không kiềm được mà nhìn nhiều thêm mấy lần. Tướng mạo của cô gái cũng không cần nói, còn chàng trai thì dù có đeo khẩu trang cũng có thể nhìn ra dung mạo bất phàm.
Bất quá, những cặp tình nhân trẻ hẹn hò cũng thường lui tới nơi này, cũng không có chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ cần cặp tình nhân trẻ này không phải là Tu La Chủ của A Tu La và Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh là được...
Chủ tiệm nhiệt tình đáp, "10 đồng một cây, rất rẻ! Tiểu soái ca, mua cho bạn gái một cây đi!"
Nghe được hai chữ “bạn gái” của chủ tiệm, Tư Dạ Hàn lấy từ trong túi ra một tờ 100 tệ, "Không cần thối lại!"
Diệp Oản Oản nhìn thấy Tư Dạ Hàn chi tiền, không khỏi xuýt xoa. Ngày trước đi hẹn hò, ngay cả tiền mặt cũng không biết mang theo, hiện tại cũng đã biết đến những chỗ như thế này cần phải mang theo tiền.
Mua kẹo đường xong, Tư Dạ Hàn lại liên tiếp mua cho nàng túi lớn túi nhỏ toàn là đồ ăn vặt, sau đó hai người đi vào một quán ăn vô cùng cao cấp.
"Còn muốn ăn gì?" Tư Dạ Hàn mở thực đơn ra và hỏi.
Diệp Oản Oản vừa cắn một chiếc bánh mật, vừa nhồm nhoàm đáp: "Em muốn ăn... à mà thôi, có nói ra cũng không ăn được!"
Tư Dạ Hàn: "Em muốn ăn cái gì, anh cũng đều sẽ mua giúp em."
Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, "Không cần đâu, không thể nào! Không ăn được!"
Tư Dạ Hàn có chút tò mò: "Là cái gì?"
Diệp Oản Oản: "Ăn…anh!!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Cùi chỏ của Diệp Oản Oản tỳ lên trên bàn, nháy mắt một cái, "Hì hì, em đã nói rồi mà, có phải là anh đã quên hai ta còn đang trúng phải Tình Cổ rồi hay không? Anh không định giải Cổ với em sao?"
Tư Dạ Hàn thần sắc lãnh đạm bình tĩnh, vừa nhấp một ngụm trà vừa đáp: "Không phải là em có thuốc giải sao?"
"Ặc ặc! Khục khục khục... Làm sao anh biết... Ai nói em có thuốc giải?" Diệp Oản Oản nhất thời trợn to hai mắt.
Đệt! Chẳng lẽ là... Nhi*p Vô Danh?
"Có phải cái tên khốn Nhi*p Vô Danh kia cũng chạy tới chỗ anh chào hàng rồi hay không?!" Diệp Oản Oản tức giận nói, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này.
Nói xong, nàng phát hiện ra có chỗ nào đó sai sai.
"Hic, không đúng! Nhi*p Vô Danh nói với em thuốc giải này chỉ có bên nữ uống vào mới có thể hiệu nghiệm, anh ta tới chỗ anh rao bán như thế nào? Chẳng lẽ tên Tử Quỷ * kia đã nghiên cứu ra thuốc giải mà bên nam uống cũng có hiệu quả?" Diệp Oản Oản hỏi.
* biệt danh cuả người lúc nào cũng đeo quan tài sau lưng
"Không phải!" Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản một cái, sau đó đáp, "Bởi vì nếu anh mua thuốc giải, đại khái có thể nghĩ biện pháp để khiến em ăn, như vậy anh cũng có thể giải độc cho mình."
Diệp Oản Oản sững sờ, ngay sau đó suy nghĩ minh bạch. Nhất định là Nhi*p Vô Danh tìm tới Tư Dạ Hàn, nói với anh chỉ cần bên nữ dùng, liền có thể giải được Cổ độc. Sau đó khuyến khích Tư Dạ Hàn ép, dụ, dọa…bằng mọi cách khiến Diệp Oản Oản uống là được.
"Nhi*p! Vô! Danh! Chư-tiên-sa cái đồ con hàng ૮ɦếƭ bằm!" Hình tượng tiểu tiên nữ của Diệp Oản Oản hoàn toàn bị sụp đổ bởi vì con hàng Nhi*p Vô Danh.
"Anh mua rồi hả?" Diệp Oản Oản nhất thời nheo cặp mắt lại đầy nguy hiểm.
Tư Dạ Hàn đón lấy ánh mắt “anh-mà-dám-nói-đã-mua, em-liền-cắn-૮ɦếƭ-anh” của cô gái, đáp: "Không có."
Lúc này, ngọn lửa giận của Diệp Oản Oản mới thoáng bình ổn lại một chút: "Hừ, anh ta đến tìm em, nhưng em không mua! Anh cũng tuyệt đối đừng mua đồ của anh ta, có nghe hay không?"
"Tại sao lại không mua thuốc giải?" Tư Dạ Hàn dừng một chút, ngay sau đó hỏi.
"Tại sao em lại phải mua thuốc giải, không phải là em đã có sẵn rồi sao!" Diệp Oản Oản nhấc tay Tư Dạ Hàn lên, đặt lên miệng khẽ cắn yêu một cái.
Cảm giác nhột nhột nơi bàn tay trong thoáng chốc như truyền thẳng vào tim.
Hiệu quả của câu nói này không khác nào một lời tỏ tình thề non hẹn biển, anh và em yêu nhau say đắm, em chỉ yêu anh, chỉ yêu mình anh….
Diệp Oản Oản đang chơi đùa đầy vui vẻ, ánh mắt liếc xéo qua, đột nhiên vô cùng lanh lẹ, nhìn thấy có người quen tiến vào.
"Mẹ nó! Thu Thủy?"
Diệp Oản Oản không nghĩ tới lại có thể ᴆụng phải Thu Thủy vốn đã lâu không gặp ở chỗ này. Hơn nữa, cũng không hiểu tại sao, vừa nhìn thấy Thu Thủy, nàng liền bất giác cảm nhận được có điềm chẳng lành…