Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 98

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Cùng lúc đó, tại nhà trọ nữ sinh.
Bàn trang điểm của Trình Tuyết một mảnh hỗn độn, trên đất đầy những tròng kính cùng mỹ phẩm dưỡng da đắt giá bị rơi vỡ.
Trong phòng ngủ ba nữ sinh khác nơm nớp lo sợ trốn ở góc phòng, ai cũng không dám đến gần.
Ba người ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, đợi nửa ngày, cho đến khi Trình Tuyết đem hết các đồ vật có thể đập được đập hết đi thì có một nữ sinh tóc ngắn mới dè đặt đi lên phía trước, “Tiểu Tuyết, đừng nóng giận, Diệp Oản Oản là gái xấu không biết xấu hổ lại có tâm này, Tư Hạ nhất định là bị nữ nhân kia nói lời ngon tiếng ngọt lừa rồi! Thật ra thì tớ có chủ ý này, bảo đảm có thể hoàn toàn vạch trần bộ mặt thật của Diệp Oản Oản đồ xấu xí đó!”
Trình Tuyết sắc mặt không kiên nhẫn hướng nữ sinh tóc ngắn nhìn lại.
Hai nữ sinh khác vội vàng thúc giục, “Ý định gì, cậu nói mau a!”
Nữ sinh tóc ngắn thần thần bí bí mà mở miệng hỏi, “Các cậu biết Diệp Oản Oản sợ nhất là chuyện gì không?”
“Là chuyện gì? ” hai người không hiểu hỏi lại, Trình Tuyết cũng lộ ra thần sắc suy tư.
Nữ sinh tóc ngắn hưng phấn nói, “Dĩ nhiên là tẩy trang! Cùng lớp lâu như vậy rồi, các cậu có người nào thấy qua bộ dáng không trang điểm của Diệp Oản Oản chưa?”
Hai người trố mắt nhìn nhau, trong đó một nữ sinh cao mập mạp dùng sức lắc đầu nói, “Còn thật không có ai! Bất quá đây không phải là điều đã được khẳng định sao? Cái xấu xí kia nào dám lộ thật mặt! Trang điểm như vậy mới có thể miễn cưỡng che kín gương mặt muốn hù ૮ɦếƭ người khác nha?”
Một nữ sinh khác có cằm nhọn mặt đầy nụ cười trào phúng nói, “Cái xấu xí kia còn ỷ vào việc không ai biết mặt thật của mình, liền không biết xấu hổ ở trước mặt mọi người nói dáng dấp mình thật ra rất đẹp, sợ làm cho hỗn loạn mới cố ý hóa thành như vậy nữa chứ! Thật không biết cô ta làm sao lại dám nói ra loại này nữa không biết!”
“Phốc, đại khái lấy vì tất cả mọi người đều cùng là một dạng ngu ngốc như cô ta đi!”
“Còn có lời đồn đãi nói cô ta không phải xấu như vậy, căn bản chính là do giải phẫu thẫm mỹ thất bại hủy cả khuôn mặt, cho nên mới không thể không ngày ngày trang điểm cho gương mặt mình như quỷ như vậy đó!”
“Ta đi! Giải phẫu thẫm mỹ thất bại! Thiệt hay giả a?”
“Có phải là thật hay không, tận mắt nhìn không phải liền biết rõ rồi hả? ” nữ sinh tóc ngắn âm ngoan mở miệng cười.
Hai người kia không hiểu nói “À? Cái này muốn thấy phải làm thế nào a?”
Nữ sinh tóc ngắn cười thần bí, ngay sau đó hướng Trình Tuyết đi tới, bên tai của cô ta nhỏ giọng thầm thì.
Chỉ thấy Trình Tuyết ánh mắt lạnh lẻo âm vụ dần dần có chuyển biến, hướng nữ sinh tóc ngắn liếc mắt nhìn, tựa hồ là đối với chủ ý của nàng rất là hài lòng, “Cái chủ ý này… Cũng không tệ lắm, cứ dựa theo như ngươi nói mà làm đi!”

Đảo mắt cuối cùng đã tới ngày hội diễn văn nghệ.
Toàn bộ sân trường được quét dọn sạch sẽ, khắp nơi giăng băng rôn hoan nghênh lãnh đạo đến đi thăm trường, hội trường bên trong giăng đèn kết hoa.
Ngày đó Tư Dạ Hàn tới trường học xong, Tư Hạ liền bị đưa trở về nhà dưỡng bệnh, cho đến hôm qua mới trở về trường học, những thứ não tàn kia của Tư Hạ cũng yên tĩnh không ít làm cho Diệp Oản Oản trải qua mấy ngày nay rất là thích ý.
Chờ hôm nay kết thúc văn nghệ hội diễn, kì thi vào trường cao đẳng cũng sắp bắt đầu, đến lúc đó liền có thể hoàn toàn thoát khỏi cái này đóa hoa bá vương này rồi.
Nghĩ đến hy vọng đang ở trước mắt, Diệp Oản Oản ngay cả khi mặc vào người mình cái bộ đồ như cái bang kia đều cảm thấy không quá khó chịu.
Trình Tuyết cũng thật đủ phí tâm, chuẩn bị cho cô bộ đồng phục này so với hình dáng bình thường của cô còn đáng sợ hơn.
Khăn trùm đầu dầy bò đầy mạng nhện, một thân áo da thú rách rưới, thật là tương đối ma huyễn.
“Mọi người dành thời gian tới xếp hàng trang điểm a! Tất cả nhanh lên một chút nhanh lên một chút! Diệp Oản Oản cậu cũng không cần, cậu cứ như vậy đi!”
“Ha ha ha ha, cô ta còn cần dùng hóa trang làm cái gì a! Bản sắc diễn xuất là đủ rồi!”
Vì vậy trang điểm trên mặt của Diệp Oản Oản vẫn là giữ vững bộ dáng bình thường của cô, phối hợp kiểu tóc cùng một tổ hợp đồng phục này mang lại hiệu quả nổi bật.
Bên trong hậu trường, tại phòng hóa trang đơn lẻ, ba nữ sinh đang bận rộn vây quanh Trình Tuyết hóa trang cho cô ta.
“Oa! Tiểu Tuyết, hôm nay cậu thật sự là quá đẹp!”
“Là mỗi ngày đều mỹ có được không? Tiểu Tuyết của chúng ta là hoa khôi của trường mà!”
Trình Tuyết được tâng bốc nên tâm tình cũng không tệ lắm, dùng ngón tay được bao bọc bởi bao tay tơ lụa nhẹ khẽ vuốt vuốt chính gò má được trang điểm tinh xảo của mình, giọng nói hơi chăm chú mà mở miệng nói, “Chuyện các cậu cần làm đã chuẩn bị xong chưa?”
Nữ sinh tóc ngắn vẻ mặt hưng phấn gật đầu, “Tốt rồi tốt rồi, toàn bộ tất cả đã được an bài xong, tiểu Tuyết cậu yên tâm! Hôm nay chúng tớ tuyệt sẽ để cho cậu nhìn một trận tuồng kịch tuyệt luân đặc sắc!”
Lúc này, nữ sinh cao lớn mập mạp hơi có chút do dự mở miệng nói, “Chúng ta làm như thế này nếu bị Tư Hạ biết cậu ấy có thể nổi giận hay không?”
Sắc mặt của Trình Tuyết nhất thời lạnh xuống, “Ý của cậu là, Tư Hạ sẽ bởi vì cái người xấu xí kia mà cùng với ta nổi giận sao?”
Mắt thấy Trình Tuyết lại nổi giận hơn, ba người vội vàng khoát tay, “Dĩ nhiên sẽ không! Dĩ nhiên sẽ không! Làm sao có thể chứ!”
“Đúng đúng đúng, chờ Tư Hạ thấy được bộ mặt thật của người xấu xí kia, nhất định sẽ chán ghét đến ૮ɦếƭ luôn!”
Nghe đến đó, Trình Tuyết mới thần sắc hơi tốt lên nói, “Chuyện ngày hôm nay nếu xuất hiện sai lầm, các ngươi cũng không cần đi theo ta lăn lộn nữa!”
“Dạ dạ dạ, lần này nhất định sẽ không có vấn đề! Chúng tớ đều đã an bài tất cả thỏa đáng rồi, tiểu Tuyết cậu cứ việc yên tâm đi!”
Phía trước trên sân khấu.
Ánh đèn sáng lên, tiếp theo lấy một âm nhạc mãnh liệt vang lên, hai người chủ trì một nam một nữ mặt đầy nụ cười đi lên đài.
Dưới đài tối om om mà ngồi đầy học sinh, lão sư cùng ban lãnh đạo.
Người chủ trì tiến hành xong việc nói lời mở đầu, khi bài diễn thuyết dài dòng của lãnh đạo kết thúc, hội diễn văn nghệ tối nay rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu.
Các ban tiết mục chủng loại phong phú đa dạng, ca hát khiêu vũ kịch ngắn cái gì cần có đều có, thể hiện đầy đủ tài nghệ của học sinh cùng tôn chỉ phát triển toàn diện của trường học, dưới đài thỉnh thoảng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt tình.
Tiết mục của lớp mười hai F bị xếp cuối cùng vì họ muốn dùng tiết mục này áp trục sân khấu, dù sao cũng là khó được tiết mục có hoa khôi của trường tham gia, giáo thảo cùng sân khấu đăng diễn, ngay từ lúc tin tức mới vừa truyền ra cũng đã được người khác chăm chú theo dõi.
“Tiếp theo xin mời lớp mười hai F, tối nay mang tới cho chúng ta vở đài kịch “công chúa Bạch Tuyết”, tin tưởng đối với truyện cổ tích kinh điển này, tất cả mọi người đã nghe nhiều nên quen, bất quá hôm nay các bạn học của chúng ta sẽ mang tới cho mọi người màn biểu diễn lớn mật sáng tạo nhất, cùng với người khác bất đồng! Vậy không để cho chúng ta chờ đợi nữa, bây giờ vở kịch đặc sắc này xin được phép bắt đầu!”
“Rầm rầm —— ”
Dưới đài nhất thời vang lên một trận tiếng vỗ tay kịch liệt nhất trong tối nay, vốn là có nhiều khán giả vì chờ đợi quá lâu mà buồn ngủ nhất thời tất cả đều lên tinh thần.
Thiếu nam thiếu nữ rối rít giơ tay lên thu chụp ảnh thu hình, tai tiếng hoan hô thét chói trải qua hồi lâu không ngừng.
“Tư Hạ! Tư Hạ! Tư Hạ!!!”
“A a a! Nam thần của ta rốt cuộc cũng ra sân!”
“Trình Tuyết! Trình Tuyết! Nữ thần cố gắng lên!”
Trong tiếng vỗ tay nhiệt tình cùng tiếng thét chói tai, màn che trên sân khấu chậm rãi dâng lên, chỉ thấy Trình Tuyết một thân mặc váy dạ hội cực kỳ hoa lệ màu đỏ thẫm phong cách thời Trung Cổ Châu Âu, đầu đội vương miện Hoàng Hậu, tư thái ưu nhã đứng ở một trước mặt chiếc gương.
“A a a! Nữ thần hôm nay cũng quá đẹp đi! Đây tuyệt đối là vương hậu đẹp nhất trong lịch sử rồi!”
“Nữ thần sao diễn lại là vai vương hậu mà không phải là vai công chúa Bạch Tuyết? Cái này không khoa học a! Công chúa Bạch Tuyết so với vương hậu còn phải xinh đẹp hơn nhiều nha! Trang bị cho vương hậu đều là của Trình Tuyết rồi! Công chúa Bạch Tuyết ai có thể diễn?”
“Ngươi còn chưa biết sao! Công chúa Bạch Tuyết là Diệp Oản Oản a!”
“Dựa vào đâu chứ? Diệp Oản Oản? Ngươi CMN trêu chọc ta sao? Đây chẳng phải là gái xấu nhất Thanh Hòa chúng ta sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc