Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 972

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Khương Viêm hít sâu một hơi, "Hiểu lầm? Bạch Phong coi A Tu La là thành vườn hoa nhà mình, muốn vào thì vào, muốn ra thì ra! Không Sợ Minh lại còn quá đáng hơn, đánh thẳng tới cửa nhà, đây là hiểu lầm? Lâm đường chủ, nếu như lại còn tiếp tục như thế, A Tu La bọn ta làm sao còn có thể đặt chân tại Độc Lập Châu? Chủ thượng, xin ngài hạ lệnh!"
Đối với Khương Viêm, Lâm Khuyết tỏ ra rất đồng cảm. Hic, với tính cách bao che này của chủ thượng nhà cậu, làm sao lại có thể động đến cô ấy được chứ?
"A, hay là như vầy đi! Tới đây tỷ thí công bằng một trận đi! Hai chúng ta đánh một trận, nếu như ngươi thắng, ta liền ở lại A Tu La mặc cho các ngươi xử trí. Nếu là ta thắng..." Diệp Oản Oản dừng một chút, tiếp lời, "Nếu là ta thắng, liền để chủ thượng nhà ngươi đi theo ta đi?"
Tính toán như vậy, bất kể thế nào nàng đều có lời!
Thất Tinh mắt thấy minh chủ nhà mình lại bắt đầu tìm ૮ɦếƭ, quả thật là nhức đầu không thôi, vội vội vàng vàng đi tới, nhắc nhở nàng một câu, "Phong tỷ!"
Diệp Oản Oản bị quấy rối, không thể ở chung lâu hơn với mỹ nam nhà mình, giờ phút này tâm tình rất là uất ức, cho nên tự nhiên sẽ không nhịn được cảm giác muốn gây chuyện, "Ồ, thế nào? Chủ ý này của ta rất tốt, rất công bằng?"
Mắt thấy Diệp Oản Oản càng nói càng quá đáng, lại còn càng khiêu khích mạnh hơn, Thất Tinh đều đã nhanh xoắn hết cả lên, "Phong tỷ, đừng nói nữa!"
Minh chủ đợt này, thật sự là quá khó lòng trông chừng….
Tư Dạ Hàn nhìn thấy cô nàng gây chuyện thị phi, bỗng cảm thấy vô cùng cao hứng, không dễ dàng nhắc nhẹ một tiếng, nhưng ngữ khí lại cũng không gắt mấy, "Có chừng mực."
Nhưng mà, đại khái là giờ phút này tâm tình của chàng trai thật tốt, người thương đang ở trước mắt, coi như là nói ra những lời trách cứ cảnh cáo, cũng không hề có chút lực uy Hi*p nào.
Thậm chí ngay cả Thất Tinh đều bén nhạy nhận ra được, cách nói chuyện của Tu La Chủ với Minh chủ nhà mình... dường như... có chút quá ôn nhu...
Càng làm cho cậu ta im lặng chính là, cái vị minh chủ nhà mình vốn một mực tìm ૮ɦếƭ, khuyên can thế nào cũng không nghe, bỗng nhiên thay đổi thái độ 180 độ, quả thật là giống như thật ngoan ngoãn quấn người.
"Vâng, em sai rồi, em chỉ đùa một chút thôi!"
Diệp Oản Oản ngoan ngoãn nói xin lỗi, ngay sau đó thái độ cực kỳ thành khẩn nhìn về phía Khương Viêm, "Khương đại hộ vệ, lần này đúng là một phen hiểu lầm! Nếu như có chỗ đắc tội, xin hãy tha lỗi."
Hiểu lầm? Gây ra động tĩnh lớn như vậy, một câu hiểu lầm liền coi như xong?
Nhưng mà... Khương Viêm cũng hiểu rất rõ, giờ phút này Không Sợ Minh và A Tu La giao chiến có trăm hại mà không có lấy một lợi nào.
Chắc hẳn đây cũng là nguyên nhân chủ thượng lặp đi lặp lại nhiều lần nhẫn nại Không Sợ Minh.
Vừa nghĩ tới mưu kế sâu xa của chủ thượng, nghĩ đến chủ thượng ẩn nhẫn ngậm đắng nuốt cay, Khương Viêm xấu hổ không thôi vì sự manh động của mình. Cuối cùng, chỉ có thể cắn răng lui xuống.
"Tu La Chủ đại nhân, vậy thì... gặp lại sau!" Diệp Oản Oản vẫy tay rời đi.
Lần này, Tu La Chủ vốn luôn khinh thường không thèm để ý đến Bạch Phong, bỗng khẽ gật đầu một cái xem như đáp lại, ngay sau đó bình tĩnh đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn cô gái rời đi.
Diệp Oản Oản quay đầu nhìn thân ảnh của chàng trai không nhúc nhích đứng ở nơi đó, như muốn hòa tan vào trong màn đêm đen, lầu bầu oán trách trong lòng.
Luôn mồm luôn miệng bảo nàng cẩn thận một chút, không nên để cho người khác phát hiện quan hệ của bọn họ. Nhưng còn anh thì sao? Vẫn luôn luôn bao che cho nàng lộ liễu như vậy…
...
"Wao! Minh chủ ngài thật lợi hại, một người một ngựa xông vào A Tu La, còn có thể toàn thân trở ra!"
"Ngay cả Tu La Chủ cũng dám trêu ghẹo, minh chủ nhà chúng ta không hổ là hào kiệt của phái nữ!"
"Minh chủ thật trâu bò! Chuyện ngày hôm nay đã đủ để tôi chém gió cả đời với đám đàn em!"
Nghe thủ hạ bên người năm mồm bảy miệng ngợi ca, Diệp Oản Oản xạm mặt lại: "..."
Đây là chuyện rất đáng giá để tán dương sao?
Vậy cũng ít nhất đợi nàng thật sự danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại cua được người ta rồi hẵng khen nữa nha!
Một ly rượu vang đỏ thẫm như máu, nhẹ nhàng lay động ở trong ly rượu vang, ánh trăng xuyên thấu qua, nhuộm đẫm sắc thái huyền bí cho ly rượu.
Vết sẹo nơi khóe mắt nam nhân, cũng không có vẻ khó coi, phối hợp với nụ cười vô hình như có như không kia, cứ như thể lại tô điểm thêm nét tà mị.
"Hội trưởng, ba chiếc xe tài nguyên, và cả lão bà kia, toàn bộ đều bị ςướק đi. Hơn nữa, Kim trưởng lão vẫn luôn không liên lạc được..." Phó hội trưởng Võ Đạo Công Hội nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, nhẹ giọng báo cáo.
"Miaooo!"
Một con mèo đen to lớn, nhẹ nhàng nhảy lên ghế sa lon, nằm ở trong иgự¢ của người đàn ông nọ.
Hắn ta đem chén rượu để sang một bên, trên mặt nở một nụ cười khó có thể diễn tả được: "Cho nên, xác định là Không Sợ Minh sao?"
"Tôi đã điều tra qua, tám chín phần mười." Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội đáp.
"Ồ... Tám chín phần mười?" Nam nhân cười khẽ.
"Có thể xác định, đích xác là do Không Sợ Minh gây nên, nhưng cũng không tìm ra được chứng cớ gì. Chỉ bất quá, đây là lối làm việc của Không Sợ Minh. Mà ngược lại một số thế lực đáng ngờ khác, tôi cũng đều đã điều tra qua, hoàn toàn có thể loại trừ, chỉ còn lại có Không Sợ Minh." Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội trả lời đúng sự thật.
"A..."
Khóe miệng người đàn ông hơi hơi nhếch lên: "ςướק đi mấy xe hàng hóa, ngược lại cũng có thể lý giải, trói Kim trưởng lão đi, rất có ý tứ!"
"Hội trưởng, tôi tra được nữ nhân kia đi đến học viện Xích Diễm. Ngài cũng biết, viện trưởng học viện Xích Diễm, có thành tựu cực cao tại phương diện thôi miên... Hơn nữa, nữ nhân kia thuê không ít lính đánh thuê đẳng cấp cao làm nhiệm vụ cho cô ta." Phó hội trưởng nói.
"Ông nói là, trí nhớ của nàng, đã khôi phục?" Nam nhân nói.
"Không nhất định, chẳng qua là tôi cảm thấy rất có thể." Phó hội trưởng suy nghĩ một chút, mở miệng đáp.
"Hy vọng trí nhớ của cô ta mau mau khôi phục, nếu không, còn có ý nghĩa gì?" Nam nhân lần nữa cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một cái.
"Còn nữa... Hội trưởng, dã tâm của Nhi*p Linh Lung, thật sự là quá lớn! Chúng ta thật phải cùng hợp tác với cô ta... À không, là cùng hợp tác với thế lực phía sau cô ta?" Giờ phút này, phó hội trưởng hơi nhíu mày.
"Dòng chính sao?" Nam nhân lâm vào suy nghĩ.
"Hội trưởng, ngài hẳn biết dòng chính muốn làm cái gì! Đối với Độc Lập Châu, bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ." Phó hội trưởng nói.
"Ha ha, lợi dụng lẫn nhau mà thôi…" Khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên: "Trò hay, bắt đầu diễn ra, không phải sao?"
...
Ngày kế, trụ sở chính A Tu La.
Lâm Khuyết sáng sớm liền tìm tới Tư Dạ Hàn, trước khi đi vội vã mở miệng nói: "Cửu ca, mới vừa nhận được tin tức, Đồ Môn và Thiên Hận liên lạc với các tổ chức ngầm lớn của Độc Lập Châu, tổ chức hội nghị..."
Nghe vậy, Tư Dạ Hàn đặt văn kiện trong tay xuống: "Tổ chức hội nghị?"
"Đúng vậy, cũng không hiểu được hai vị đại lão kia đang làm trò khỉ gì? Đang êm đang đẹp lại đột nhiên triệu tập hội nghị gì gì... Nghe nói bọn họ mời toàn bộ các tổ chức ngầm của Độc Lập Châu, chỉ cần là có chút lai lịch, toàn bộ đều được mời, chúng ta có đi hay không?" Lâm Khuyết nghi ngờ hỏi.
"Đi!"
Tư Dạ Hàn cũng không do dự.
Bây giờ bọn họ cùng với Đồ Môn và Thiên Hận là quan hệ hợp tác, loại hội nghị này tự nhiên sẽ phải cho chút thể diện.
"Còn có một việc, tôi hỏi thăm được, lần này bọn họ lại còn đặc biệt mời Không Sợ Minh. Đây là có ý gì?" Lâm Khuyết có chút không hiểu, bởi vì Không Sợ Minh luôn luôn độc lai độc vãng, mặc kệ là chính đạo hay là tà đạo, không hề nể mặt một ai.
"Có phải là có liên quan tới chuyện tối hôm qua hay không?" Lâm Khuyết lẩm bẩm.
Biết được Không Sợ Minh cũng được mời tới, Tư Dạ Hàn dường như cũng không nghĩ nhiều, lạnh nhạt nói: "Đi là biết ngay thôi!"
Lâm Khuyết liếc trộm người nào đó một cái: "Ơ..."
Hắn làm sao lại đột nhiên cảm thấy, Cửu ca đáp ứng đi, căn bản không phải là vì đi họp, mà là đi hẹn hò???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc