Lâm Khuyết định khuyên mấy câu, nhưng thật bất đắc dĩ, lại gánh không nổi áp suất thấp của “người nào đó”, chỉ có thể vội vàng tránh ra bên ngoài.
Cơ hồ trong nháy mắt ngay khi Lâm Khuyết rời đi, một bóng người màu đen lặng yên không một tiếng động tiến sát đến nơi góc tường.
Thời khắc này, Diệp Oản Oản mặt mày xám xịt, trên người dính đầy bụi đất và lá rụng, vô cùng chật vật.
"Phì... Phì... Đáng ૮ɦếƭ..." Diệp Oản Oản nhổ mấy chiếc lá, cỏ dại trong miệng ra.
Phòng thủ của A Tu La thật sự là quá sâm nghiêm rồi! Cho dù lần trước tới đây, nàng cũng đã thăm dò đường đi, nhưng nếu muốn một người một ngựa xông vào vẫn vô cùng chật vật.
Vì vậy cho nên…nàng không thể nào không dùng một chút thủ đoạn đặc biệt.
Từ lúc nào nàng đã luân lạc tới mức này rồi vậy hả?
Vì muốn cho một gã đàn ông liếc mắt nhìn nàng, thậm chí ngay cả cửa chính cũng đều không thể vào, đành phải chui qua… lỗ chó!
Diệp Oản Oản vừa hừng hực tức giận, vừa dùng dao găm từng chút một nạy cửa sổ ra.
"Cót két" một tiếng ——
Trước bàn đọc sách, nghe được động tĩnh, ánh mắt của chàng trai nhất thời đảo qua, chiếc 乃út máy màu vàng từ trong tay anh bay ra, bắn thẳng về hướng cửa sổ, nơi có “người lạ” đang xâm nhập.
Bởi vì tâm tình của anh ta quá mức không ổn định, vì vậy có người lẻn vào mà cũng không phát hiện ra.
"Đệt!"
Đây là muốn mưu sát hôn thê sao!
Diệp Oản Oản vội vàng né người tránh thoát, đồng thời nhanh chóng đưa tay ra, chặn cây 乃út máy này lại.
Ồ!?
Cây 乃út máy này, vàng óng ánh, thoạt nhìn cũng có vẻ rất đắt tiền à nha…
Diệp Oản Oản vừa trầm trồ, vừa thuận tay… nhét vào trong иgự¢. Tịch thu!
Sau khi thấy rõ kẻ đột nhập là ai, trên mặt của chàng trai xuất hiện một sự kinh ngạc rõ ràng. Nhưng nghĩ đến mục đích của nàng tới để làm gì, sắc mặt của anh trong nháy mắt trầm xuống…
"Bạch minh chủ xem tổ chức A Tu La của tôi như là nơi nào?"
"Đương nhiên là nhà mình!" Diệp Oản Oản nghe vậy, bật thốt lên trả lời.
Tu La Chủ: "..."
Diệp Oản Oản vào lúc này đã không còn một chút nhẫn nại nào, phủi phủi lớp bụi trên người, trực tiếp mở miệng nói, "Tôi liền đi thẳng vào vấn đề, không nói nhảm! Anh nói thẳng đi, rốt cuộc phải như thế nào anh mới chịu giao chiếc nhẫn này cho tôi?"
Quả nhiên là như thế...
Một chút hi vọng may mắn cuối cùng nơi đáy mắt chàng trai, cũng trong nháy mắt này bị chôn vùi, hóa thành ý lạnh miên man bất tận, "Cầu xin!"
Ánh mắt của người đàn ông lạnh đến mức khiến cho người ta cảm giác như thể máu huyết toàn thân mình sắp đóng băng đến nơi.
Diệp Oản Oản: "Cầu xin anh đấy!"
Tu La Chủ: "..."
Diệp Oản Oản không hề quan tâm chút nào đến loại chuyện “cầu xin” này.
Nếu như chỉ cần mở miệng nói ra hai chữ đó, mà anh ta chịu giao trả chiếc nhẫn lại, vậy thì nàng quá chiếm tiện nghi rồi, có được hay không?
Huống chi, cầu người đàn ông của mình một cái mà thôi, có gì mà ghê gớm!
"Van cầu anh đấy! Ngược lại, anh có giữ lại cũng không có tác dụng gì, có đúng hay không?" Diệp Oản Oản lần nữa lên tiếng.
Rõ ràng là chàng trai không ngờ tới cái kết quả này, cả khuôn mặt đều tối sầm lại rồi, không thể nhịn được nữa, vỗ trán một cái, "Đi ra ngoài!"
"Không đi ra! Nếu như anh không đưa cho tôi, tôi liền không đi!"
"Nếu như... Tôi bảo cô dùng Không Sợ Minh để đổi thì sao?"
Diệp Oản Oản: "..."
Ha ha ha, một chiếc nhẫn, lại muốn nàng dùng toàn bộ Không Sợ Minh để đổi?
"Được, được! Có thể! Không thành vấn đề!" Diệp Oản Oản tương đối lưu loát, gật đầu.
Diệp Oản Oản lại nghĩ trong đầu, nói đi nói lại, có một đạo lý bất di bất dịch: đồ của chồng thì là của vợ, mà đồ của vợ thì chính là… của riêng vợ! Chạy đường nào mà chả là của nàng?
Tu La Chủ: "..."
Người đàn ông trước mắt cứ như thể là tâm bão, vì vậy khiến cho Diệp Oản Oản không khỏi rùng mình.
Sau khi hít sâu một hơi, chàng trai dùng một chút khả năng tự kiềm chế ít ỏi còn lại, lên tiếng: "Đi ra ngoài, tranh thủ trước khi tôi chưa thay đổi chủ ý!"
Đệt! Lại đuổi nàng đi!
Nàng cố ý không nói rõ ý đồ nàng muốn chiếc nhẫn kia, chính là muốn buộc anh ta phải thừa nhận thân phận của mình. Ngờ đâu đến loại trình độ này rồi, mà anh ta vẫn che đậy đến nghiêm nghiêm cẩn cẩn.
“Bộ đồ mới của hoàng đế”, có hiểu nghĩa là gì không?
Ở trong mắt nàng, anh ta cũng tương đương với hoàn toàn ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, có được không?
---------------------------------------
* Bộ đồ mới của hoàng đế: tên khác “hoàng đế cởi truồng” – một tác phẩm truyện ngắn của Hans Christian Andersen, kể về hai gã thợ may lừa hoàng đế mặc một bộ đồ “không khí” với lời giải thích kẻ ngu ngốc, bất tài sẽ không thấy được bộ quần áo này. Kết quả là nhà vua ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ đi diễu phố, trong khi không ai dám chê hay thú nhận vì sợ bị gắn cái mác kia.
"Đã như vậy, thì cũng chỉ có thể đắc tội rồi!"
Trong nháy mắt sau khi dứt tiếng, “✓út” một tiếng xé gió vang lên, Diệp Oản Oản nhanh như chớp giật lao tới bàn sách, nơi đang để chiếc nhẫn.
Trong nháy mắt ngay khi nàng sắp ᴆụng được đến chiếc nhẫn, người đàn ông kia giương tay một cái, trực tiếp đón đỡ thế công của nàng, khiến cho nàng và chiếc nhẫn “tình ta chia xa”.
Diệp Oản Oản ngước lên, tức giận trừng mắt lườm chàng trai một cái, rất nhanh lại xuất thủ lần nữa. Bất quá chỉ trong chốc lát, hai người đã đối nhau mấy chục chiêu.
Chiêu thức của chàng trai cũng không mãnh liệt, thậm chí có thể nói là không thèm đếm xỉa tới, nhưng lại có thể gió thổi không lọt mà ngăn trở thế công của nàng, khiến cho nàng thậm chí cả cái hộp đựng nhẫn thôi mà cũng không chạm tới được.
"Tu La Chủ đại nhân, dám hỏi một câu, một người đàn ông như anh, khư khư giữ lấy một chiếc nhẫn thi*p thân của một người đàn ông khác không buông, là có ý gì?"
Diệp Oản Oản tức giận chất vấn.
Thừa nhận một câu mình là Tư Dạ Hàn, thừa nhận mình ăn giấm, khó khăn như thế sao?
"Ý của Bạch minh chủ lại là ý gì?" Nam nhân nhìn nàng chằm chằm, không trả lời mà hỏi lại.
Diệp Oản Oản trực tiếp bị chọc tức đến bật cười rồi, "Anh cho là thế nào? Tu La Chủ đại nhân thông minh như vậy, còn có thể không biết tôi có ý gì? Một cô gái dùng trăm phương ngàn kế muốn có được vật phẩm thi*p thân của một người đàn ông, lại còn là loại đồ vật như một chiếc nhẫn..."
Dường như cũng không muốn tiếp tục nghe tiếp, chàng trai trực tiếp cắt đứt lời của cô gái: "Chỉ sợ phải khiến Bạch minh chủ thất vọng."
Diệp Oản Oản bình thản cười một tiếng, "Xem ra Tu La Chủ ngài là cố ý muốn giành đàn ông với tôi rồi hả?"
Giành đàn ông với nàng…
Đối diện, hô hấp của Tu La Chủ rõ ràng hơi chậm lại. Nếu như năng lực chịu đựng mà kém một chút, sợ rằng vào lúc này đã bị Diệp Oản Oản chọc tức đến đứt hơi rồi.
Diệp Oản Oản nói xong, tiếp tục mở miệng nói, "Thật là xin lỗi, chiếc nhẫn này, tôi nói là của tôi, liền sẽ nhất định là của tôi!"
Trong nháy mắt khi cô gái dứt tiếng, đáy mắt chàng trai như có vật gì, đột nhiên trầm xuống, trầm đến mức như một hòn đá rơi vào trong vực sâu không đáy.
Diệp Oản Oản thừa dịp chớp mắt này khi chàng trai bần thần, chợt ra tay. Một giây kế tiếp, hình như là vì anh ta buông lỏng, chiếc hộp trực tiếp từ trong lòng bàn tay anh ta rơi xuống…
Diệp Oản Oản đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức thừa dịp đón lấy hộp nhẫn. Nhưng mà, nàng còn chưa kịp cao hứng, lại nhìn thấy sắc mặt của chàng trai trắng bệch đến cực hạn, ngón tay thon dài dùng sức day day trán, dường như đang phải chịu đựng một nỗi đau cực lớn…
Diệp Oản Oản trong nháy mắt quên chuyện chiếc nhẫn ở sau ót, vội vàng tiến lên đỡ lấy chàng trai đang lảo đảo như muốn ngã, "Này, anh..."
Sống lưng chàng trai cứng đờ, một tay đem cô gái đẩy ra, lảo đảo ngã ngồi ở trên ghế phía sau lưng, gằn từng chữ từng chữ với một khí tức đầy băng lãnh, "Đi!! Ra!! Ngoài!!"
Lại đuổi nàng đi!
Diệp Oản Oản cố gắng nén giận, "Anh khó chịu ở chỗ nào?"
"Không liên quan gì tới cô!" Thanh âm của chàng trai không có chút nhiệt độ nào.
"Anh... Đi thì đi!" Diệp Oản Oản bị tức đến nghẹn, trực tiếp quay đầu rời đi.
Nhìn theo bóng lưng cô gái bực tức rời đi, sắc mặt chàng trai chua chát đầy vẻ thất bại, ngồi ở trên ghế sa lon, quanh thân không có một chút sức sống nào, cứ như thể vừa bị cả thế giới xung quanh vứt bỏ, một thân một mình trên một hoang đảo không người vậy…
Diệp Oản Oản "ầm" một tiếng đẩy cửa ra, sải bước đi ra ngoài, "Đi thì đi! Đi thì đi! Có gì đặc biệt hơn người! Cái tính tình kiêu ngạo đến ૮ɦếƭ không đổi này, tôi con mịa nó đã sớm chịu đủ rồi, chịu đủ rồi..."
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...
Thậm chí còn không bước nổi đến bước thứ năm! Thời điểm chuẩn bị bước, chân Diệp Oản Oản như thể có ý thức của riêng mình, tự động đảo chiều, quay đầu đi ngược trở lại.