"Tôi bất kể, tôi không đồng ý... Tiểu lão đệ Cung Húc, giúp tôi đánh hắn!" Lúc này, ánh mắt của Bắc Đẩu rơi vào cái người đang "ăn dưa".
Cung Húc: "…"
"A... Bắc ca... tôi..." Cung Húc mặt đầy khó xử. Hắn cũng có quen biết với Sở Phong, làm sao có thể ra tay đánh người ta? Huống chi…Sở Phong cũng không làm gì sai cả.
"Hừ, cậu có thể có tiền đồ một chút được không?" Giờ phút này, ánh mắt Thất Tinh, rơi vào trên người Bắc Đẩu.
"Đúng thế! Bắc ca, chính là bởi vì, chân trời nơi nào mà chẳng có cỏ thơm, cần gì phải yêu đơn phương một đóa hoa chứ! Có câu nói rất hay, yêu làm chi để dành tiền uống rượu, sống cô đơn cho gái nó thèm..." Cung Húc nhìn Bắc Đẩu, lải nha lải nhải.
"Đừng để ý đến cậu ta, tính cậu ta là vậy đó, từ từ mọi người sẽ quen thôi!" Mặt Diệp Oản Oản đầy vẻ lúng túng.
"Oản Oản tỷ, không sao, tôi đã sớm quen rồi." Sở Phong khẽ mỉm cười.
Bây giờ, người theo đuổi Giang Yên Nhiên quá nhiều, cậu ta đã sớm thành thói quen. Bắc Đẩu cũng còn đỡ, bên ngoài còn có người cuồng hơn cả hắn.
"Tiểu tử, ta cho ngươi biết, phải đối xử thật tốt với nữ thần của ta... Nếu như sau này dám khi dễ nữ thần của ta, ta sẽ khiến cho ngươi triệt để thấu hiểu 4 chữ!" Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Sở Phong, cắn răng nghiến lợi.
"Bốn chữ nào?" Cung Húc bật thốt lên.
"Đoạn! Tử! Tuyệt! Tôn...!!!" Bắc Đẩu gằn từng chữ.
Nói xong, Bắc Đẩu mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Oản Oản tỷ... Đệ thất tình..."
Diệp Oản Oản: "..." Ngươi con mịa nó từng yêu sao…
"Bắc ca... Tôi biết mấy cô em, vóc người xinh đẹp..." Cung Húc đi tới bên cạnh Bắc Đẩu, thấp giọng nói.
"Ồ..." Nghe Cung Húc nói vậy, con ngươi Bắc Đẩu sáng rực lên.
"Bắc ca, hay là… anh dạy tôi vài chiêu đi! Nhờ có mối quan hệ với Diệp ca, tôi may mắn ký được hợp đồng với Tinh Thần Giải Trí, chuẩn bị tiến ra thị trường quốc tế. Tôi suy nghĩ cẩn thận một chút, cuối cùng cho rằng, phong cách mạnh mẽ rất phù hợp với mình... Hay là khi nào rảnh Bắc ca tới nhà của tôi chơi, chúng ta cùng trao đổi nghiêm túc về hướng đi này..." Cung Húc mặt đầy nghiêm trang.
"Được... Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi liền cảm thấy cậu rất thích hợp với phong cách mạnh mẽ! À, hay cậu gọi luôn mấy cô em kia tới luôn đi! Buổi tối tôi đến nhà cậu... cùng nhau thảo luận một chút!" Bắc Đẩu tỏ vẻ suy tư.
Diệp Oản Oản: "..." Đủ rồi đấy, không phải là mới vừa thất tình sao?
"Vâng, tôi cũng cảm thấy hợp lý..." Cung Húc khẽ mỉm cười, chợt nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Diệp ca, tôi và mấy em gái kia không có quan hệ gì, chỉ là quen biết sơ mà thôi... Tôi đây chủ yếu là vì muốn giới thiệu cho Bắc ca, không có suy nghĩ gì khác."
Lúc này, Bắc Đẩu cũng nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Bởi vậy!! Lãng tử với trái tim vỡ vụn, ngày sau còn có thể yêu ai... Đệ nghĩ kỹ rồi, sau này đệ sẽ làm một chàng lãng tử vô tình, không yêu thì làm sao mà đau khổ cho được! "
Diệp Oản Oản: "..." Có thể gọi bảo vệ tới lôi hai gã ngốc này ra ngoài được hay không? Đã sắp không chịu nổi rồi, có được không?
"Không được đi!" Giờ phút này, Thất Tinh nhìn về phía Bắc Đẩu, khẽ nhíu mày.
"Tại sao, tôi phải giúp lão đệ Cung Húc tạo dựng nên hình tượng một nam tử hán mạnh mẽ đấy!" Bắc Đẩu nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, tại sao lại không cho Bắc ca của tôi đi!" Cung Húc cũng vội vàng góp lời.
Thất Tinh không mở miệng, lạnh lùng nhìn về phía Cung Húc.
"Ặc... Thật ra thì tôi cảm thấy, phong cách hiện tại của tôi ổn vô cùng... không nhất định phải đổi phong cách. Bắc ca, nếu như anh không có thời gian, cũng không cần tới đâu..." Cung Húc mặt đầy nghiêm túc.
Không thể không nói, ánh mắt kia của Thất Tinh, quả thực là có chút quá dọa người rồi!
"Chúng ta đã sắp phải đi rồi, cậu đừng có chạy lung tung, gây rắc rối nữa!" Cuối cùng, sau khi Thất Tinh hướng về Bắc Đẩu bỏ lại những lời này, cũng không lên tiếng nữa.
"Đi? Đi đâu?"
Nghe nói đám người Bắc Đẩu bọn họ phải rời đi, Cung Húc liền vội vàng hỏi thăm.
"Đi phương xa." Bắc Đẩu thở dài một tiếng. Thật ra thì, suy nghĩ kỹ một chút, nếu như có thể ở lại Hoa quốc, mỗi ngày cùng Cung Húc đi ăn chơi đàn đúm... Cũng không tệ nha!
"Vậy, lúc nào thì trở lại?" Mặt Cung Húc đầy vẻ không vui.
"Ước chừng khoảng mùa đông..." Bắc Đẩu nói.
"Bắc ca, anh thế này có chút quá qua loa lấy lệ..." Khéo miệng Cung Húc hơi co rúm lại, lại còn hẹn gặp lại vào mùa đông cơ đấy!
Còn không đợi Cung Húc tiếp tục nói nhảm, liền bị Lạc Thần kéo sang một bên.
"Đúng rồi, điều tra Diêu Giai Văn bên kia thế nào rồi?" Diệp Oản Oản đẩy Diệp Mộ Phàm sang một bên, tự mình ngồi xuống.
"Cái con điếm đó, cái đồ bạch nhãn lang!" Diệp Mộ Phàm đặt chiếc móng heo đang gặm dở xuống, lạnh giọng cười nhạt: "Đều đã điều tra rõ ràng, nuốt riêng khoản tiền lớn của công ty, phạm tội kinh tế, đã bị bắt lại. Anh thấy không bị giam mấy chục năm cũng đừng mong được thả ra!"
"Tiện nghi cho cô ta rồi." Hàn Thiên Vũ cười nói.
"Cũng coi như là trừng phạt đúng người đúng tội đi!" Giang Yên Nhiên nói.
Ban đầu, Diêu Giai Văn đem hết thảy tội danh đẩy tới trên người Diệp Oản Oản, chính mình nuốt riêng số tiền lớn của công ty, còn nặn ra một hình tượng nhân vật vĩ đại, không sợ gian khổ, dẫn dắt Chư Thần Thời Đại thoát khỏi cảnh khó khăn. Nghĩ tới đã khiến người ta muốn nôn mửa rồi.
Cũng còn may sau đó Diệp Oản Oản trở về, khiến cho hình tượng của Diêu Giai Văn hoàn toàn sụp đổ, hơn nữa còn bị báo ứng thích đáng.
Diêu Giai Văn bị bắt, theo Diệp Oản Oản, chính là chuyện đương nhiên, cũng không cần để ý.
"Hoàng Thiên Giải Trí bên đó như thế nào rồi?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Diệp Mộ Phàm.
"Anh đã thống nhất Hoàng Thiên Giải Trí và Chư Thần Thời Đại. Nghệ sĩ Hoàng Thiên Giải Trí tương đối nhiều... Bất quá, hiện tại quan trọng nhất vẫn chính là mấy người nhóm Hàn Thiên Vũ. Đợi sau khi bọn họ trở thành siêu sao quốc tế, rồi hẵng suy nghĩ cho những nghệ sĩ khác đi!" Diệp Mộ Phàm nói.
"Ha ha, đúng vậy, chỗ béo bở không cho người ngoài là đúng rồi... Diệp ca ca của tôi chính là lão bản của Công ty Tinh Thần đấy! Trước đó, tôi nằm mơ đều không nghĩ tới có thể ký hợp đồng cùng Tinh Thần Giải Trí... Sẽ được gặp rất nhiều thần tượng đó nha, yêu Diệp ca ca quá đi mất!" Cung Húc cười nói.
"Đúng vậy..." Một bên, Hàn Thiên Vũ khẽ vuốt cằm.
Loại công ty giải trí quốc tế như Tinh Thần, không phải ai muốn ký hợp đồng là ký được đâu! Bọn họ nắm giữ quá nhiều tài nguyên phong phú, chỉ cần Tinh Thần Giải Trí nguyện ý, hoàn toàn có thể dễ dàng đào tạo thành nghệ sĩ hàng đầu, thành siêu sao cấp quốc tế. Chỉ cần chính bọn họ không tự triệt con đường của mình, cũng sẽ không thành vấn đề.
"Diệp ca... Cảm ơn cô..."
Một bên, Lạc Thần nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, tựa như muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu cảm ơn. Thiên ngôn vạn ngữ đều không cách nào biểu đạt được tấm lòng cảm kích của cậu ta đối với Diệp Oản Oản. Nếu như không có Diệp Oản Oản... hiện tại cậu ta thì tính là cái gì…
"Làm sao, muốn chơi lớn sao?" Trong mắt Diệp Oản Oản hàm chứa nụ cười, hướng về Lạc Thần hỏi.
"Không phải..." Lạc Thần lắc đầu một cái.
"Oản Oản, không có cậu, sẽ không có mọi người như hiện tại..." Giang Yên Nhiên nhìn về phía Diệp Oản Oản nói.
Đời này của nàng, gặp được quý nhân lớn nhất, chính là Diệp Oản Oản. Từ lúc còn ở trường, Diệp Oản Oản đã giúp nàng rất nhiều, thật sự là rất rất nhiều…
"Oản Oản tỷ... Tôi cũng rất cảm kích cô! Nếu như không có cô, tôi cũng không có khả năng ở cùng một chỗ với Yên Nhiên..." Sở Phong cũng góp lời.
"Cái gì?"
Nghe tiếng, Bắc Đẩu nhất thời sững sờ, mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Oản Oản tỷ... Sao tỷ lại đem nữ thần của đệ giới thiệu cho tiểu tử này? Không biết đâu, tỷ bắt đền đi! Đền cho đệ một nữ thần khác, đền cho đệ một người bạn gái."
Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái: "Đi qua đây, để tôi đích thân ‘đền’ cho cậu một trận."
Bắc Đẩu: "..."