Bắc Đẩu là người đầu tiên xông tới bên người Diệp Oản Oản, nhìn quanh bốn phía.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái. Chờ được hắn tới, người ta đã chạy được tám đời rồi.
"Phong tỷ, không sao chứ?" Một bên, Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi thăm.
Diệp Oản Oản khẽ lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì!"
"Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, lại có thể có người dám học theo phong cách vô sỉ của Không Sợ Minh chúng ta, đi ςướק bóc trấn lột! Đây đúng là đang chặn đường làm ăn của chúng ta mà!" Bắc Đẩu mặt đầy bực tức.
"Minh chủ, có biết lai lịch đối phương?"
Giờ phút này, Đại trưởng lão tiến lên, mở miệng hỏi thăm.
Khi bọn họ đang theo Thập Nhất đi điều tra việc thành viên Không Sợ Minh bị Tư Bá Ý bắt nhốt, đã nhận được điện thoại, nói là Minh chủ bị người ta chặn lại, ngay cả thành viên tinh anh của Không Sợ Minh cũng đều không giải quyết được. Sợ rằng, kẻ chặn đường Minh chủ, đến từ Độc Lập Châu!
"Chắc là Độc Lập Châu." Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Tam trưởng lão cau mày trầm tư, chỉ chốc lát sau, mở miệng nói: "Minh chủ, có khả năng sẽ là người của Vô Thiên Hội hay không?"
Bọn họ bên này vừa đào hố, đẩy tên thủ lĩnh Vô Thiên Hội Tư Bá Ý vào cục cảnh sát, nếu như gặp phải sự trả thù của Vô Thiên Hội, cũng là hợp tình hợp lý.
"Hẳn là không phải!" Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.
Với quy mô của Vô Thiên Hội mà nói, hẳn là kém xa vị cường giả kia. Huống chi, ý đồ của người kia hết sức rõ ràng, không phải là muốn lấy mạng của nàng, mà là nhằm vào chiếc nhẫn nọ. Cho nên, hẳn là không có liên quan gì tới Vô Thiên Hội mới đúng.
"Vậy thì kỳ quái... Minh chủ, tôi nghe mấy vị thành viên Không Sợ Minh nói, người kia muốn ςướק chiếc nhẫn của cô..." Đại trưởng lão nhìn Diệp Oản Oản nói.
"Không sai." Diệp Oản Oản vô cùng dứt khoát gật đầu thừa nhận.
"Minh chủ, đó là loại nhẫn gì, không biết có tiện cho tôi nhìn xem một chút hay không?" Đại trưởng lão hỏi.
Diệp Oản Oản cũng không suy nghĩ nhiều. Đối với đám người Đại trưởng lão, cũng không cần phải đề phòng.
Lúc này, Diệp Oản Oản tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đưa cho Đại trưởng lão.
Thấy vậy, Thất Tinh và Bắc Đẩu, còn có đám người Tam trưởng lão, rối rít vây lại.
Chiếc nhẫn trong tay Đại trưởng lão, nhìn có vẻ cũ kỹ, không biết là dùng loại chất liệu nào để chế tạo. Quan sát tỉ mỉ, ở phía sau chiếc nhẫn, còn có một cây cỏ nhỏ. Thoạt nhìn, chiếc nhẫn này nói chung là rất bình thường.
"Ngươi nhìn xong chưa, xem xong đưa cho ta xem một chút." Tam trưởng lão đưa mắt nhìn Đại trưởng lão.
Nghe tiếng, Đại trưởng lão đem chiếc nhẫn đưa cho Tam trưởng lão.
Sau khi Tam trưởng lão quan sát một lúc lâu, cũng không tìm ra được bất kỳ chỗ khác biệt nào.
"Tam trưởng lão, tới phiên tôi, đem chiếc nhẫn này giao cho tôi nhìn một chút." Bắc Đẩu liền vội vàng lên tiếng yêu cầu, đồng thơi đưa tay ra.
Nhưng mà, Tam trưởng lão lại lườm Bắc Đẩu một cái, cũng không phản ứng lại Bắc Đẩu, trực tiếp trả chiếc nhẫn lại cho Diệp Oản Oản.
"Minh chủ, chiếc nhẫn này, có vẻ rất cũ rồi, hơn nữa, chất liệu tương đối đặc thù... Hẳn là tương đối đáng tiền..." Tam trưởng lão trầm tư chốc lát, hướng về Diệp Oản Oản, lên tiếng kết luận.
"Đáng tiền... Trị giá bao nhiêu tiền?" Diệp Oản Oản hỏi theo bản năng.
"Chuyện này khó nói..." Tam trưởng lão lắc đầu một cái, hắn cũng không phải là người bán chiếc nhẫn, làm sao biết được nó trị giá bao nhiêu tiền?
"Vậy, trừ đáng tiền ra, còn có tác dụng nào khác không?" Diệp Oản Oản nhìn Tam trưởng lão hỏi.
"Tác dụng khác? Hẳn chỉ là đáng tiền mà thôi... Trừ đáng tiền ra, tôi cũng không nhìn ra có tác dụng gì khác." Tam trưởng lão mặt đầy mộng bức. Chẳng lẽ chiếc nhẫn này còn có tác dụng đặc biệt nào khác?
Lúc này, ánh mắt của Diệp Oản Oản rơi vào trên người Đại trưởng lão.
Mọi người đều biết, ở bên trong Không Sợ Minh, người học rộng tài cao nhất, kiến thức rộng nhất, chính là Đại trưởng lão. Có lẽ, Đại trưởng lão sẽ biết được công dụng của chiếc nhẫn này.
"Minh chủ, tôi cũng không nhìn ra được chiếc nhẫn này có chỗ nào đặc biệt... Nếu như không có ai đi ςướק đoạt mà nói, hẳn tôi sẽ cho rằng, chiếc nhẫn này chẳng qua chỉ vẻn vẹn là đồ trang sức mà thôi... Nhưng nếu như là đồ trang sức, làm sao có thể khiến cho cao thủ Độc Lập Châu đến ςướק đoạt? Coi như là lấy lại đồ vật trước đây, hẳn cũng không mấy ai dám ςướק đồ của Không Sợ Minh chúng ta... Trừ phi, không phải là vì tiền, mà là vì có ý nghĩa đặc biệt gì khác." Đại trưởng lão sau một hồi suy nghĩ, nói với Diệp Oản Oản.
Đối với chuyện này, đương nhiên Diệp Oản Oản cũng hiểu rõ trong lòng. Chiếc nhẫn này, tất nhiên có công dụng khác, nhưng... rốt cục là có tác dụng gì, chuyện này mới là chủ yếu! Nếu như không tra rõ ràng, lưu lại trên người mình, biết đâu sẽ thành một củ khoai lang nóng bỏng tay lúc nào không hay!
Đương nhiên, khoai lang bỏng tay chắc hẳn là chỉ khi còn ở tại Hoa quốc mà thôi! Diệp Oản Oản cũng không tin, sau khi trở lại Độc Lập Châu, chẳng lẽ còn có người dám ςướק đồ của nàng?
"Minh chủ, chờ sau khi trở về Độc Lập Châu, tôi sẽ để cho người đem chuyện này điều tra chân tướng rõ ràng. Nếu như biết được là ai dám ςướק nhẫn của Minh chủ, nhất định sẽ khiến cho hắn sống không bằng ૮ɦếƭ, diệt sạch cả nhà!" Hàn quang trong mắt Tam trưởng lão lóe lên.
Từ trước đến giờ, chỉ có Không Sợ Minh bọn họ ςướק đồ của người khác. Việc Không Sợ Minh bị người khác ςướק vẫn là lần đầu... Thậm chí, người bị ςướק, lại còn là Không Sợ Minh Chủ! Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Không Sợ Minh bọn họ còn mặt mũi nào lăn lộn tại Độc Lập Châu. Chuyện này, so với việc báo cảnh sát bắt Tư Vô Thiên còn mất mặt hơn…
Đối với vấn đề này, Diệp Oản Oản cũng không để bụng. Ngược lại, chiếc nhẫn trước mắt vẫn còn đang ở trên tay của mình, gã đàn ông gầy gò kia cũng không ςướק đi được. Còn việc có thể điều tra rõ ràng thân phận của gã ta hay không, Diệp Oản Oản cũng không đặt bao nhiêu hi vọng.
Nếu gã ta biết được thân phận của nàng, lại không chút kiêng kỵ, dám đến ςướק chiếc nhẫn, đã đủ để chứng minh 2 điều.
Thứ nhất, gã ta đã sớm có sự chuẩn bị chu đáo, coi như là Không Sợ Minh đem hết toàn lực điều tra, cũng tuyệt đối không tìm ra được hắn.
Thứ hai, thế lực sau lưng gã đàn ông gầy gò kia, tuyệt đối không kém gì Không Sợ Minh, càng không sợ Không Sợ Minh tìm phiền toái. Cho dù là để cho Tam trưởng lão điều tra ra được, cũng bó tay toàn tập.
Cho nên, theo Diệp Oản Oản, tra hay không tra, đối với nàng mà nói, căn bản không quan trọng.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói tiếp, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Tên người gọi đến —— Bảo Bảo Yêu Thích Nhất.
Đây là chú thích mà Diệp Oản Oản đặt cho số điện thoại di động của Tư Dạ Hàn.
Một bên, sau khi Bắc Đẩu liếc thấy tên người gọi đến trên màn hình điện thoại di động của Diệp Oản Oản, nhất thời trợn to hai mắt, cặp mắt sáng lên, "A…a…a!!! Bảo Bảo Yêu Thích Nhất? Phong tỷ đặt cho ai cái chú thích sến súa như vậy? Ai vậy, ai vậy?"
Thất Tinh không hề phản ứng lại Bắc Đẩu, chẳng qua chỉ hơi nheo lại, đưa mắt nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản nhìn thấy chú thích tên người gọi đến, thần sắc khẽ run.
Cái số này, đã rất lâu không sáng lên rồi...
Sau một thoáng khẽ bần thần, Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười, nhận lấy điện thoại, "Alô, anh yêu?"
Cố ý dùng cái số của Hoa quốc này, hẳn là muốn ám chỉ nàng, anh ta không hề đi Độc Lập Châu, quả cũng đã hao tổn tâm tư một phen…
Bắc Đẩu run lên, vừa nói khẽ với Thất Tinh, vừa ói hỏng bét trong lòng: "Tôi ói mất, âm thanh nũng nịu này của Phong tỷ làm tôi nổi hết cả da gà lên rồi này!"
"Em đang ở đâu?" Đầu kia điện thoại di động, âm thanh trầm thấp thanh lãnh của Tư Dạ Hàn vang lên.
"Em sao? Đương nhiên là ở tại Đế Đô rồi! Sao vậy?" Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, trả lời như thể là chuyện đương nhiên.
Nghe được Diệp Oản Oản nói mình đang ở tại Hoa quốc, âm thanh ở đầu kia của điện thoại di động nhu hòa đi mấy phần, "Không có việc gì, không nên chạy loạn!"