Diệp Oản Oản: "Không cần đâu!" Mua cái con mịa ngươi! Người cũng đã chạy rồi, còn mua rượu để làm gì?
"Minh chủ?"
Người đàn ông tóc bạch kim nhìn về phía Diệp Oản Oản, hơi sững sờ, lúc này mới cau mày hỏi: "Minh chủ gì cơ... Minh chủ của chỗ nào?"
"Nói cho ông ông cũng không biết! Có từng nghe đến Độc Lập Châu chưa, có nghe đến Không Sợ Minh chưa? Hẳn là cũng chưa từng nghe qua về Không Sợ Minh Chủ phải không, thánh chém gió!"
Một vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh liếc mắt nhìn người đàn ông tóc bạch kim một cái, đầy vẻ coi thường.
Chém gió là Độc Cô Cầu Bại, còn con mịa nó đổi nick thành Vô Địch Thiên Hạ. Đúng thật là một tên thánh chém gió mà!
"Các ngươi đi trước đi!"
Diệp Oản Oản hướng về mấy gã thành viên tinh anh Không Sợ Minh, xua xua tay.
"Vâng..."
Nghe Diệp Oản Oản ra lệnh, mấy người gật đầu một cái, chợt rời đi.
Chờ sau khi mấy vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh kia rời đi, Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ, nhìn về phía người đàn ông tóc bạch kim. Không có cách nào xác định được, ông ta có đúng thật là sư phụ Nhi*p Vô Ưu hay không...
Chỉ tiếc, hiện tại mình hoàn toàn không nhớ nổi lấy một chút!
"Ồ... Không đúng!"
Nam nhân tóc bạch kim nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, trong mắt hiện ra một vẻ cổ quái.
"Cái gì không đúng?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.
"Ngươi lại là Bạch Phong của Không Sợ Minh vốn mất tích nhiều năm..." Nam nhân tóc bạch kim nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, tựa hồ có chút khó hiểu.
Diệp Oản Oản: "..." Bạch Phong chẳng qua là bề nổi, thân phận thật sự của mình, vẫn là Nhi*p Vô Ưu.
"Vậy xem ra là ta đã lầm, đồ đệ của ta là Vô Ưu, không phải là Bạch Phong!" Gã đàn ông tóc bạch kim lẩm bẩm trong miệng.
Tóc Húi Cua ca Bạch Phong của Độc Lập Châu chính là Nhi*p Vô Ưu, chuyện này, chỉ có Kỷ Tu Nhiễm và rất ít người biết được. Vô luận là Tư Dạ Hàn, cũng như người đàn ông tóc bạch kim trước mặt, hoặc thậm chí là Nhi*p gia chủ, Nhi*p phu nhân, cũng đều không biết.
"Ông nói rằng, đồ đệ của ông gọi là Vô Ưu... Chẳng lẽ là người của Nhi*p gia Độc Lập Châu..." Diệp Oản Oản nhìn về phía người đàn ông tóc bạch kim, mở miệng thăm dò.
Nghe Diệp Oản Oản hỏi vậy, ánh mắt của nam nhân tóc bạch kim rơi vào trên người Diệp Oản Oản: "Đúng vậy, đồ nhi Nhi*p Vô Ưu của ta mất tích nhiều năm... Ta vốn cho rằng là ngươi... Nhưng hiện tại xem ra, ta đã nghĩ sai rồi."
Nhi*p Vô Ưu là Nhi*p Vô Ưu, Tóc Húi Cua ca là Tóc Húi Cua ca, hoàn toàn là hai người khác nhau.
"Ông có chứng cớ gì chứng minh ông là sư phụ của Nhi*p Vô Ưu?" Diệp Oản Oản sau một thoáng trầm tư, mở miệng hỏi.
Bất kể nói thế nào, trước mắt mình vẫn còn chưa khôi phục lại được ký ức. Cho dù người đàn ông này đã cứu mình hai lần, nhưng nếu như không có chứng cứ xác thực chứng minh ông ta là sư phụ của Nhi*p Vô Ưu, Diệp Oản Oản cũng không dám tùy tiện nhận người quen.
Từ khi đi đến Độc Lập Châu, có rất nhiều người bày ra đủ loại âm mưu thủ đoạn. Đặc biệt là sau khi nàng lấy lại được chiếc nhẫn này, dường như có một âm mưu càng lớn hơn đang chậm rãi nổi dần lên trên mặt nước. Ngày sau khi làm việc, nàng nhất định phải càng cẩn thận hơn, không thể tùy tùy tiện tiện.
"Chứng cớ hay không chứng cớ gì! Ta nói ‘phải’ là đủ rồi!" Nam nhân tóc bạch kim mở miệng nói.
Còn không đợi Diệp Oản Oản nói tiếp, cũng không biết ông ta dùng động tác như thế nào, chớp mắt một cái đã tháo chiếc nhẫn trên tay Diệp Oản Oản xuống.
Thấy vậy, chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại, nhìn ông ta, nhưng cũng không nói thêm gì cả.
"Chiếc nhẫn này rất đáng tiền sao?" Nam nhân tóc bạch kim quan sát tỉ mỉ chiếc nhẫn: "Cũng không có gì đặc thù cả, phía trên ngay cả một viên kim cương cũng không có! Thứ phế phẩm này có cái gì hay ho để ςướק chứ!"
"Không bao nhiêu tiền, vậy thì hãy trả lại cho tôi đi!" Diệp Oản Oản cười khanh khách.
"Cho ngươi, cho ngươi." Người đàn ông tóc bạch kim đem chiếc nhẫn trả lại cho Diệp Oản Oản.
"Híc, ông thật không biết chiếc nhẫn này có ích lợi gì?" Diệp Oản Oản có chút hiếu kỳ hỏi dò.
Thân phận của người đàn ông tóc bạch kim này, nhất định là không tầm thường. Nhưng ngay cả ông ta, cũng không biết chiếc nhẫn có giá trị sử dụng gì…
"Hừm, thật lãng phí thời gian!" Nam nhân tóc bạch kim lắc đầu một cái, xoay người liền định rời đi.
"Khoan đã!" Thấy ông ta định rời đi, Diệp Oản Oản mở miệng nói: "Nếu như tôi nói… Tôi chính là Nhi*p Vô Ưu thì sao...??"
Nghe Diệp Oản Oản nói, thân thể người đàn ông tóc bạch kim dừng lại, hướng về Diệp Oản Oản quan sát: "Ngươi nói cái gì, ngươi là Nhi*p Vô Ưu?"
Diệp Oản Oản hướng về ông ta, đáp: "Không giống sao?"
"Bây giờ nhìn, đúng là không quá giống!" Nam nhân tóc bạch kim lắc đầu một cái.
Diệp Oản Oản: "..." Bây giờ không quá giống, chẳng lẽ trước đó nhìn tương đối giống sao? Mình đâu có đi phẩu thuật thẩm mỹ, thay đổi gương mặt đâu!
"Ngươi không phải vừa nói ngươi là Bạch Phong của Không Sợ Minh sao, làm sao bây giờ lại nói mình là Nhi*p Vô Ưu?" Nam nhân tóc bạch kim mặt đầy vẻ kỳ quái.
Cô gái trước mặt này, quả thực giống đồ nhi Nhi*p Vô Ưu của hắn, nhưng lại không có cách nào khẳng định 100%.
"Tôi là Nhi*p Vô Ưu..." Diệp Oản Oản nói.
"Ngươi là Nhi*p Vô Ưu... Vậy thì ai là Bạch Phong?" Chân mày người đàn ông tóc bạch kim khẽ nhướn lên.
"Bạch Phong cũng là tôi." Diệp Oản Oản trả lời.
"Ngươi là Bạch Phong... Vậy thì Nhi*p Vô Ưu thì sao? Lộn xộn quá đi, ta bị ngươi xoay mòng mòng chóng hết cả mặt!" Nam nhân tóc bạch kim tỏ vẻ không vui.
Diệp Oản Oản: "..." Người bị quay mòng mòng đến choáng váng chới với, chẳng lẽ không phải là mình sao…
"Ông không tin, thì thôi vậy!" Diệp Oản Oản mở miệng.
"Ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi là đồ nhi Nhi*p Vô Ưu của ta?" Người đàn ông tóc bạch kim chỉ yên lặng trong thoáng chốc, lại một lần nữa mở miệng hỏi.
"Vậy ông có chứng cớ gì, chứng minh ông chính là sư phụ của Nhi*p Vô Ưu không?" Diệp Oản Oản hỏi ngược lại.
Bởi vì không có chứng cứ xác thực chứng minh người đàn ông tóc bạch kim này chính là sư phụ của Nhi*p Vô Ưu, nên quả thực Diệp Oản Oản có chút giữ kẽ. Cho dù người đàn ông này, từng cứu nàng hai lần…
"Ta lười tiếp tục cùng ngươi nói nhảm! Nếu ngươi nói ngươi là Nhi*p Vô Ưu, ta hỏi ngươi, tại sao ngay cả sư phụ của mình mà ngươi cũng không nhận ra? Chẳng lẽ ngươi mất trí nhớ sao?" Nam nhân tóc bạch kim hỏi.
Diệp Oản Oản: "Ông nói ông là sư phụ của Nhi*p Vô Ưu, vậy tại sao ngay cả đồ nhi của mình đều không nhận ra, chẳng lẽ ông cũng mất trí nhớ?"
"Vị tiểu cô nương này, thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn! Được, chờ sau khi ngươi trở về Độc Lập Châu, ngươi có phải là Nhi*p Vô Ưu hay không, ta tự nhiên sẽ có biện pháp lấy được câu trả lời."
Nam nhân tóc bạch kim nói xong, đầu cũng không quay lại, xoay người rời đi, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Sau khi nhìn thấy ông ta rời đi, Diệp Oản Oản lại có chút cạn lời. Người này cũng quá mức không đáng tin cậy đi!
Nếu người đàn ông tóc bạch kim này không biết mình chính là đồ nhi của ông ta, Nhi*p Vô Ưu, vì sao lại cứu mình hai lần? Hay là, vì ông ta có chút không xác định rõ nên mới làm vậy mà thôi? Dù sao, chính mình và Nhi*p Vô Ưu quả thật nhìn có nhiều nét rất tương đồng với nhau. Từng có lúc, Nhi*p Vô Danh đã đưa ra nhận xét này.
Trong lòng Diệp Oản Oản hết sức tò mò, người đàn ông tóc bạch kim này, rốt cục có thân phận gì? Chẳng lẽ, ông ta thật sự là sư phụ mình...
Cho dù người này thân là sư phụ của Nhi*p Vô Ưu, lại không nhận ra được mình, Diệp Oản Oản cũng không cảm thấy có bất kỳ có chỗ quái dị hay kỳ quái gì. Đừng nói chi là sư phụ, coi như là cha ruột, mẹ ruột của mình, còn cả anh ruột Nhi*p Vô Danh, còn không phải cũng không nhận ra được mình hay sao?
Như đã nói qua, chắc hẳn mình từ khi còn rất nhỏ đã đi theo ông ngoại, rất ít chạm mặt với người của Nhi*p gia. Nói không chừng, ông ngoại căn bản không cho phép mình gặp Nhi*p gia chủ và chủ mẫu, thậm chí còn cả Nhi*p Vô Danh. Nếu đã như vậy, người của Nhi*p gia không nhận ra được nàng, quả thật vẫn có thể chấp nhận. Nhưng mà, sư phụ của mình cũng không nhận ra được mình, thế này có vẻ hơi hơi…bị ngu!
Không đợi Diệp Oản Oản suy nghĩ nhiều, một chiếc xe con đã nhanh chóng chạy tới, đậu sát ở ven đường.
Một giây kế tiếp, đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh, nhanh chóng từ trên xe vọt xuống.
"Phong tỷ, tỷ gặp ςướק sao? Hắn đâu rồi, để đệ Gi*t ૮ɦếƭ hắn!"