Gã đàn ông gầy gò đưa mắt nhìn Diệp Oản Oản một cái: "Không cần thiết!"
Diệp Oản Oản: "..."
Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản tỏ vẻ đầy nghiêm nghị, nhìn mấy vị thành viên Không Sợ Minh, nói: "À, ta có chút khát nước, các ngươi có ai mang theo rượu trên người không?"
Khát nước?
Nghe Diệp Oản Oản hỏi, mấy vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh sững cả người. Khát nước không phải là nên uống nước sao, tại sao phải uống rượu... Đó giờ cũng chưa từng nghe nói rượu có thể giải khát nha!
"Tôi có!"
Một vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh trong đám, lập tức lên tiếng.
Lúc này, sắc mặt Diệp Oản Oản nhất thời trở nên vui mừng, vốn là hỏi đại cầu may, chưa từng nghĩ, lại sẽ thực sự có…
Diệp Oản Oản nhận lấy bình nước, nhìn chằm chằm gã đàn ông gầy gò cách đó không xa: "Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, ngươi bây giờ chạy thoát thân, cũng còn kịp!"
Diệp Oản Oản nếu có thể không uống rượu thì không uống vẫn hơn! Sau khi say rượu, cũng không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng muốn vậy, điều kiện tiên quyết là gã đàn ông này phải biết thức thời một chút.
Thấy gã ta thờ ơ không động lòng, Diệp Oản Oản cũng không nói nhảm thêm, rót thẳng một hớp “rượu” vào trong miệng.
Sau khi dòng chất lỏng kia chảy vào miệng, sắc mặt Diệp Oản Oản nhất thời biến đổi, ném thẳng chiếc bình “rượu” xuống đất đầy bất mãn: "Ta con mịa nó muốn uống rượu, ngươi đưa nước cho ta làm cái gì?"
Nghe lời trách mắng này, thành viên tinh anh Không Sợ Minh vừa đưa bình nước cho Diệp Oản Oản sững sờ, mặt đầy ủy khuất trả lời: "Minh chủ... Nhưng ngài nói là ngài khát nước mà? Tôi cảm thấy, rượu không thể giải khát... mà vừa vặn tôi cũng có mang theo nước bên người..."
Diệp Oản Oản: "..." Một cái tát này của ta đánh xuống, ngươi có thể lập tức qua đời đấy, có tin không hả?
"Nhanh, cho ta rượu..." Diệp Oản Oản tận lực tiết chế cảm xúc của mình, để cho tâm tình trở nên ôn hòa hơn một chút.
"Ồ..." Thành viên tinh anh Không Sợ Minh có chút mộng bức lấy bầu rượu ra, đưa cho Diệp Oản Oản.
"Các ngươi... là... đang xem thường ta sao?" Giờ phút này, trong mắt của gã đàn ông gầy gò, hiện ra hàn ý âm u.
Ở thời điểm này, Diệp Oản Oản lại có thể hoàn toàn không nhìn hắn, không coi ai ra gì, đòi nước, đòi rượu của đám thành viên tinh anh Không Sợ Minh.
"Ngại quá, Minh chủ chúng ta đương nhiên là xem thường ngươi! Ngươi thì tính là cái thứ gì, ở trước mặt Minh chủ chúng ta, ngươi ngay cả một con giun con dế cũng không bằng. Cũng không tự soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, chính mình là cái quái gì! Chỉ bằng ngươi, còn muốn được lọt vào mắt của Không Sợ Minh Chủ?"
Một vị thành viên Không Sợ Minh lạnh giọng cười to.
Diệp Oản Oản: "..." Hảo hán à, xin ngài ngàn vạn lần đừng nghe hắn ăn nói linh tinh, tôi đây thực sự rất coi trọng ngài…
Nhưng mà, tuy là trong lòng nghĩ như vậy, ngoài mặt nàng cũng không thể tỏ ra khi*p đảm chút nào, mà còn phải làm bộ thực sự xem thường gã đàn ông gầy gò kia. Thực sự là vô cùng bất đắc dĩ!
Mắt thấy gã đàn ông gầy gò đang nhanh chóng lao về phía mình, Diệp Oản Oản vội vàng mở bầu rượu ra.
Nhưng trong nháy mắt khi khui bầu rượu, Diệp Oản Oản hận không thể một cước đem vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh kia đá ૮ɦếƭ tươi. Con mịa nó... Rượu đâu?
Diệp Oản Oản theo bản năng dốc ngược hồ lô rượu xuống đất, vẫy vẫy, chỉ có vài giọt rỉ ra.
Thấy vậy, vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh kia như có điều suy nghĩ, nói: "Ồ... Đúng rồi, Minh chủ, thật giống như mới vừa nãy tôi đã uống cạn mất rồi!"
Diệp Oản Oản: "..." Chẳng lẽ, Không Sợ Minh không có lấy nổi một người đáng tin hay sao?
"Ta con mịa nó vốn không nên để cho Bắc Đẩu chọn người..." Sắc mặt Diệp Oản Oản cực kỳ khó coi.
Mắt thấy nam nhân gầy gò đã gần trong gang tấc, Diệp Oản Oản dở khóc dở cười. Thôi xong, “tèo” đến nơi rồi! Nếu như thực sự không xong, vẫn là nên giao chiếc nhẫn cho hắn vậy…
"Tiểu tử, ngươi ban ngày ban mặt, ςướק đồ của một cô gái, không tốt lắm đâu!"
Còn không đợi Diệp Oản Oản giao chiếc nhẫn ra, một thân ảnh áo trắng đã lao ✓út ra.
Nhìn thấy người đàn ông từ đâu lao ra chắn ở trước mặt mình, thần sắc Diệp Oản Oản đầy kinh ngạc.
Một mái tóc dài màu bạc tới tận eo, trên mặt mang theo một nụ cười thật hiền hòa.
"Là ông..."
Sau khi nhìn thấy người đàn ông tóc bạch kim nọ, Diệp Oản Oản thần sắc kinh ngạc.
"Độc Cô Cầu Bại?" Diệp Oản Oản lên tiếng hỏi.
"Độc Cô Cầu Bại?"
Diệp Oản Oản dứt lời, ánh mắt của tất cả đám người Không Sợ Minh, đồng loạt rơi vào trên người ông ta.
"Con bà nó, cái tên này... Cha mẹ ông ta cũng có phần quá kiêu ngạo!"
"Đúng là có chút phách lối..."
Ở trên thế giới này, lại còn có người tên là Độc Cô Cầu Bại? Coi tiểu thuyết kiếm hiệp quá nhiều rồi phải không?
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, khuôn mặt người đàn ông nọ ửng đỏ, vội vàng xua xua tay: "Cái gì mà Độc Cô Cầu Bại... Đừng có nói nhảm, đó là nickname của ta thôi... Là nickname, không phải là tên thật! Lại nói, Độc Cô Cầu Bại đó cũng là chuyện lúc trước rồi, ta cũng đã đổi nickname lại rồi!" Người đàn ông tóc bạch kim liền vội vã mở miệng nói.
"Đổi rồi..." Diệp Oản Oản nhìn người đàn ông tóc trắng, gần như bật thốt lên: "Đổi thành cái gì?"
"Vô! Địch! Thiên! Hạ!" Nam nhân tóc bạch kim chậm rãi mở miệng đáp.
Diệp Oản Oản: "..."
Một đám thành viên tinh anh Không Sợ Minh: "..."
Thế này con mịa nó, lại còn là Vô Địch Thiên Hạ! Cái tên này của ông, so với Độc Cô Cầu Bại, còn muốn phách lối hơn, có được không?
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản quan sát tỉ mỉ người đàn ông tóc bạch kim. Ban đầu khi mình còn ở tại Hoa quốc, từng tông phải ông ta trong khi lái xe.
Nhưng mà, xe suýt chút nữa đã bị hỏng, mà người đàn ông tóc bạch kim này lại không có chuyện gì. Khi đó chính mình còn tưởng rằng gặp quỷ. Nhưng sau đó, vị nam nhân tóc bạch kim này còn từ trong tay đám sát thủ Nhi*p Linh Lung phái tới truy sát nàng, cứu nàng một mạng…
Hơn nữa, người đàn ông tóc bạch kim này còn từng đăng lên mạng xã hội, rằng mình có một vị đồ nhi, gọi là “Tiểu-Vô-Ưu”...
Diệp Oản Oản hoài nghi trong lòng, vị nam nhân tóc bạch kim này, có khi nào đang tìm Nhi*p Vô Ưu... Và ông ta cũng chính là sư phụ của nàng?
Tuy rằng xác suất khá lớn, nhưng ký ức mình còn chưa khôi phục, hết thảy đều không thể xác định chắc chắn.
"Tiểu tử, ban ngày ban mặt, chốn thanh thiên bạch nhật, ngươi làm ra loại chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục này, thực sự là đáng nhục, thật sự khiến cho người khác khinh thường." Nam nhân tóc bạch kim nhìn chằm chằm gã đàn ông gầy gò, mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "..." Luôn cảm thấy lời thoại này có gì đó là lạ.
"Tiểu tử, có ta ở chỗ này, há có thể cho phép ngươi làm vậy! Nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, không đi nữa..." Trong khi nói chuyện, hàn quang trong mắt của người đàn ông tóc bạch kim chợt lóe lên: "…ta đây liền báo cảnh sát!"
Một đám thành viên tinh anh Không Sợ Minh: "..."
Diệp Oản Oản: "..." Báo cảnh sát, mà còn cần phải làm màu khí thế đến như vậy?
Gã đàn ông gầy gò nhìn về phía nam nhân tóc bạch kim, chân mày hơi hơi nhíu lên: "Là ngươi..."
"Được, núi không chuyển nước chuyển, không hẹn gặp lại!" Sau khi đã đàn ông gầy gò quan sát nam nhân tóc bạch kim mấy lần, không nói hai lời, xoay người rời đi, trong nháy mắt liền mất tung mất ảnh.
Thấy gã nam tử gầy gò rời đi, người đàn ông tóc bạch kim khẽ mỉm cười: "Đám người trẻ tuổi thời nay, đúng là sợ bóng sợ gió, không chịu được hù dọa. Ngay cả điện thoại ta cũng đều không mang, hắn còn thật sự cho rằng ta sẽ báo cảnh sát!"
Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên nhìn vị nam nhân tóc bạch kim trước mặt này. Gã đàn ông gầy gò rời đi, tuyệt đối không phải là bởi vì sợ lời cảnh báo của nam nhân tóc bạch kim. Dường như... hắn ta có nhận biết người đàn ông tóc bạch kim này.
Mới vừa rồi, trước lúc người đàn ông gầy gò rời đi, có nói một câu nói... Là ngươi...
Bây giờ, Diệp Oản Oản càng lúc càng cảm thấy hiếu kỳ đối với người đàn ông tóc bạch kim này. Ông ta rốt cuộc có thân phận gì? Thực lực của gã đàn ông gầy gò kia, mạnh đến kinh người! Nhưng mà hai người cũng không hề động thủ, nam nhân tóc bạch kim chỉ cần dựa vào thân phận của mình, đã dọa lui nam tử gầy gò... Thật khiến cho người khác có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Minh chủ, còn muốn rượu sao? Tôi đi mua..."
Giờ phút này, một vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh trong đám đứng dậy, hướng về Diệp Oản Oản hỏi.