Đại trưởng lão nhìn Thập Nhất, có chút không đỡ nổi!! Người này chẳng lẽ bị ngu sao? Cái gì mà Lăng Ba Vi Bộ, lại còn 72 tuyệt học Thiếu Lâm, Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam... Coi phim nhiều quá bị nhiễm hả?
"Sư phụ... cô dạy cho tôi đi! Tôi ở bên ngoài buôn bán nhiều năm, nhưng từ sau khi gặp sư phụ, tôi đã phát hiện, tôi rất có đam mê đối với võ thuật..." Sau khi Thập Nhất bị Đại trưởng lão đả kích, cũng không nổi giận, ngược lại nhìn về phía Diệp Oản Oản đầy chờ mong.
Nghe đề nghị của Thập Nhất, Diệp Oản Oản day mi tâm một cái: "Lăng Ba Vi Bộ... Kim Chung Tráo... Thiết Bố Sam..."
"Đúng đúng đúng...!!!" Thập Nhất gật đầu liên tục.
"Cậu biết không... Tôi cũng muốn học!" Diệp Oản Oản nhìn Thập Nhất, thở dài đầy ngao ngán: "Thực sự là không được! Hay là, cậu đi Thiếu Lâm Tự mà hỏi thử xem..."
Không chỉ riêng Đại trưởng lão muốn để cho hắn cút, mà ngay cả nàng cũng muốn để cho hắn cút xéo ngay và luôn... Cái gã Thập Nhất này chẳng lẽ là coi phim, đọc tiểu thuyết kiếm hiệp quá nhiều, bị tẩu hỏa nhập ma rồi hay sao? Nếu như có nơi nào dạy những thứ này, nàng nguyện ý bán hết gia tài đi, để học những tuyệt kỹ này, thật đấy!
Chuyện Bắc Đẩu bị Tư Bá Ý đánh cho một chưởng, ᴆụng nứt vách tường cách đó không xa, nhưng người không sao; chính là vì tố chất thân thể của cậu ta rất tốt, khả năng chịu đòn cực cao... Liên quan gì tới Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam?
Nếu như dùng νũ кнí chém ở trên người Bắc Đẩu, chắc chắn là sẽ có người mất đi một miếng thịt đấy!
"Được rồi..." Cuối cùng, Thập Nhất cười cười đầy xấu hổ. Quả nhiên, mấy thứ “phim chưởng” đều là gạt người! Hắn còn tưởng rằng những cao thủ này thực sự giống như các anh hùng kiếm hiệp trong tiểu thuyết và trên TV chứ!!
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói gì, cách đó không xa, bỗng nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn. Tư Bá Ý đối mặt với thế công của Bắc Đẩu, Thất Tinh, và Tam trưởng lão liên thủ, khó lòng chống đỡ, bị đánh bật về sau mười mấy bước.
"Em dâu, ta có việc muốn trao đổi với ngươi!" Tư Bá Ý la lớn.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản trước tiên ra lệnh cho Bắc Đẩu và Thất Tinh tạm dừng tay, chợt nhìn về phía Tư Bá Ý, cười lạnh một tiếng: "Nói!"
"A... Thật không nghĩ tới, lão Cửu diễm phúc không cạn nha... Lại có thể “cua” được Không Sợ Minh Chủ đại danh đỉnh đỉnh của Độc Lập Châu, đưa trở về..." Tư Bá Ý nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản nhẹ giọng cười một tiếng. Lời này nàng thích nghe.
Tư Bá Ý nhìn Diệp Oản Oản, hơi nhíu mày. Lần này, nói chung là hắn đã tính sai rồi…
Nhưng vô luận là ai, chỉ sợ cũng sẽ không đoán được, Diệp Oản Oản lại có thể là Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong...
Thì ra, Bạch Phong mất tích nhiều năm như vậy, là bị lão Cửu Tư Dạ Hàn mang trở về Hoa quốc. Khó trách... Khó trách sau đó Không Sợ Minh, rơi vào tình thế hỗn loạn... Đã từng có lúc, rất nhiều thế lực đều đồn đãi, Bạch Phong của Không Sợ Minh đã ૮ɦếƭ rồi. Cho nên, hắn thao túng Vô Thiên Hội từ xa, phát động tấn công đối với Không Sợ Minh. Vốn là muốn liên hiệp rất nhiều thế lực, hùa vào công phá Không Sợ Minh, sau đó thu nhận tàn dư của Không Sợ Minh, tăng cường thực lực của tổ chức.
Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Không Sợ Minh cho dù đã mất đi Minh chủ Bạch Phong, nhưng vẫn như cũ mạnh mẽ một cách đáng sợ. Vô Thiên Hội cũng không chiếm được tiện nghi gì...
Nguyên bản, kế hoạch của hắn, kín bưng như áo trời, chỉ cần lợi dụng người bên cạnh Gi*t ૮ɦếƭ lão Cửu là được rồi. Nhưng ai có thể ngờ được, lão Cửu lại tán đổ được Không Sợ Minh Chủ!! Đáng giận hơn là, cái vị Không Sợ Minh Chủ này, sợ rằng đã khôi phục lại ký ức, một lần nữa trông coi Không Sợ Minh... Chuyện này có chút khó giải quyết!
"Ha ha... Diệp Oản Oản... Không, chắc hẳn nên gọi ngươi là Bạch Phong... Bạch Minh chủ! Ta cảm thấy, giữa chúng ta, còn có đường lùi." Tư Bá Ý cười nói.
"Phải không? Nói nghe một chút!" Diệp Oản Oản đáp.
Nàng ngược lại muốn nhìn một chút, cái gã lão Đại Tư gia - Tư Bá Ý này, còn có thể bày ra được trò gì?
"Trước kia khi Vô Thiên Hội xuống tay với Không Sợ Minh, Vô Thiên Hội chúng ta cũng tổn thất thảm trọng. Chúng ta bắt không ít thành viên tinh anh Không Sợ Minh làm tù binh... Điểm này, tin rằng Bạch Minh chủ cũng biết được? Chỉ cần Bạch Minh chủ không nhắc lại chuyện cũ, Vô Thiên Hội chúng ta và Không Sợ Minh hoàn toàn có thể trở thành bạn tốt. Ta có thể mang tù binh là thành viên tinh anh Không Sợ Minh, trả lại cho Không Sợ Minh."
Tư Bá Ý nhìn Diệp Oản Oản, khẽ mỉm cười thương lượng.
Tại Độc Lập Châu, mọi người đều biết, Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca, mặc dù tàn khốc vô tình, nhưng lại cũng vô cùng nghĩa khí, trọng tình trọng nghĩa. Ban đầu, Tư Bá Ý sở dĩ không đem những tù binh là thành viên tinh anh Không Sợ Minh kia Gi*t ૮ɦếƭ, cũng vì muốn phòng ngừa chu đáo. Nếu như ngày nào đó, Không Sợ Minh khôi phục lại đỉnh phong, tìm bọn họ tính sổ, hoặc là Không Sợ Minh Chủ quay trở lại... Trong tay hắn, cũng có khoản tiền đặt cược này, có thể đàm phán cùng với Không Sợ Minh.
"Ồ... Phải không?" Con ngươi Diệp Oản Oản khẽ chuyển một cái.
"Ha ha, Bạch Minh chủ, đó là tất nhiên! Tư Vô Thiên ta một lời hứa đáng ngàn vàng... Bao gồm cả con đàn bà Tần Nhược Hi này, cũng có thể đưa cho Bạch Minh chủ, giúp Bạch Minh chủ có thể hả giận..." Tư Bá Ý cười nói.
"Cái gì..."
Nghe Tư Bá Ý nói vậy, sắc mặt Tần Nhược Hi lúc này đã trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
"Tần Nhược Hi?"
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày: "Xem ra, ngươi thật sự là rất không đủ thành ý nha... Cô ta ở trong mắt ta, cái gì cũng không phải!"
"Con bà nó! Ngươi con mịa nó tùy tùy tiện tiện dắt tới một thứ a miêu a cẩu vớ vẩn, định gạt Minh chủ chúng ta sao?" Bắc Đẩu cũng lạnh giọng quát lên.
Vào giờ phút này, Tần Nhược Hi nhìn Diệp Oản Oản, một cảm giác bất lực nặng nề trào dâng ở trong lòng.
Từng có thời gian, nữ nhân gọi là Diệp Oản Oản này, ở trong mắt của cô, giống như con kiến hôi... Nếu như không phải là có Tư Dạ Hàn, cô tùy thời đều có thể dễ dàng Ϧóþ ૮ɦếƭ ả ta…
Nhưng mà, đến ngày hôm nay, cái gọi là “con kiến hôi” kia, lại có thể trở thành một cái rãnh trời mà cô vĩnh viễn không cách nào có thể vượt qua... Cô và Diệp Oản Oản, không... là Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong mới đúng, căn bản chính là người của hai thế giới, thuộc về hai tầng lớp hoàn toàn bất đồng…
Diệp Oản Oản hiện tại, mới thật sự là người khổng lồ, mà cô, là trở thành a miêu a cẩu... Ngay cả Tư Bá Ý, đều hết sức kiêng kỵ và sợ hãi đối với nữ nhân này...
"Người của ta, ta sẽ tự mình tìm... Về phần ngươi, thời thời khắc khắc trăm phương ngàn kế hại người đàn ông của ta... Mới vừa rồi còn muốn Gi*t ta... Ta cho là, không cần thiết phải giao dịch!" Diệp Oản Oản lạnh giọng cười nhạt.
Diệp Oản Oản dứt tiếng, sắc mặt Tư Bá Ý nhất thời biến đổi.
"Ha ha... Minh chủ Bạch Phong, nói cách khác, không thể thương lượng... Là như vậy phải không?" Tư Bá Ý nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, trong mắt lóe lên từng tia sáng lạnh lẽo.
"Ngươi có thể hiểu như vậy!" Diệp Oản Oản cười nói.
"Ha ha, Minh chủ Bạch Phong, ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng chính ngươi không cần... Ngươi nhất định muốn lưỡng bại câu thương, ta cũng không còn cách nào... Hôm nay, các ngươi cứ như vậy đi, toàn bộ ૮ɦếƭ ở chỗ này là được rồi. Mặc dù ta cũng sẽ gặp phải sự truy sát vô cùng vô tận của Không Sợ Minh... Nhưng, các ngươi nhất định sẽ ૮ɦếƭ trước ta."
Tư Bá Ý nói xong, lập tức huýt sáo một cái.
Một giây kế tiếp, mười mấy gã sát thủ mặc đồ đen, tay cầm súng, từ trong trang viên vọt ra.
Thấy vậy, đám người Bắc Đẩu và Tam trưởng lão đồng loạt biến sắc... Con mịa nó! Thân là người của Độc Lập Châu, lại có thể dùng súng…
"Ngươi con mẹ nó, cũng quá hèn hạ vô sỉ đi... Ngươi thân là người của Độc Lập Châu, lại có thể sử dụng νũ кнí, súng ống!" Bắc Đẩu chỉ mặt Tư Bá Ý, tức giận quát lên.
"Người của Độc Lập Châu?" Nghe tiếng, Tư Bá Ý cười lạnh: "Ta đã sớm bị đuổi ra khỏi Độc Lập Châu rồi... Lại nói, ta giờ phút này cũng không ở Độc Lập Châu, sử dụng súng ống hay νũ кнí, cũng không ai quản được!"
"Tư Bá Ý... Cầm những thứ này... Ngươi đang hù dọa ta sao? Hù ૮ɦếƭ Bạch Phong ta rồi!!" Diệp Oản Oản tiến lên một bước, lộ ra vẻ mặt lạnh giá và một nụ cười thấu xương, không hề sợ hãi chút nào.