"Cũng được, nói cho các người biết cũng không sao! Những thứ này, tất cả đều là do lão Đại nói cho tôi biết!" Thập Nhất nói.
Thập Nhất vừa dứt tiếng, thần sắc Hứa Dịch khẽ biến. Tư gia lão Đại, Tư Bá Ý...
Nghe được là do Tư gia lão Đại Tư Bá Ý nói, Tư Dạ Hàn như có điều suy nghĩ.
"Thất gia... điều mà Đại thiếu gia nói, tuyệt đối không thể coi là thật!" Hứa Dịch nhìn Thập Nhất, vội vã mở miệng nói: "Nhị gia... Tam gia... Còn có Bát gia, bọn họ đều là bởi vì Đại thiếu gia khích bác ly gián, lúc này mới liên hiệp, muốn đẩy Cửu gia vào chỗ ૮ɦếƭ!"
Bình thường tại Tư gia, mặc dù Tư Bá Ý không có chút uy Hi*p nào đối với Tư Dạ Hàn, nhưng cái miệng kia của hắn lại “cực kỳ thối”. Đừng nói là mấy người anh ruột của Tư Dạ Hàn, ngay cả con trai của Tư Bá Ý, Tư Hạ, lúc bình thường cũng sẽ được hắn ta “tẩy não”.
"Ồ... Hứa Dịch, ý anh nói là, hết thảy những thứ này đều là do lão Đại Tư Bá Ý làm, sau đó lão Đại giá họa cho lão Cửu, là như vậy phải không?" Thập Nhất nhìn về phía Hứa Dịch.
Nghe Thập Nhất hỏi vặn, Hứa Dịch lắc đầu liên tục: "Không... Không phải là như vậy! Tôi cũng không hề nói là do Đại thiếu gia làm, nhưng chuyện Đại thiếu gia thích khích bác ly gián, đây là sự thật."
Hứa Dịch vẫn cho là, ở sau lưng Thập Nhất, hẳn còn có thế lực lớn chống đỡ, giúp hắn xuất mưu bày kế. Nhưng ai có thể ngờ được, cái gọi là “thế-lực-lớn” này, lại là Tư Bá Ý... Xem ra, hắn thật là đã suy nghĩ nhiều...
Tư Bá Ý bình thường cũng không làm ra bất kỳ chuyện gì có tính uy Hi*p đối với Tư Dạ Hàn, trừ cái miệng kia ra! Đây cũng là nguyên nhân Tư Dạ Hàn cho tới bây giờ cũng không hề động tới Tư Bá Ý.
"Thập Nhất, cậu suy nghĩ một chút, ngay cả Đại ca Tư Bá Ý như vậy, A Cửu cũng chưa từng có ý định động vào hắn ta, làm sao sẽ có thể muốn động thủ với cậu? Chuyện này hợp tình hợp lý sao?" Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.
"A... Đây chỉ là cách giải thích của các người mà thôi." Thập Nhất cười lạnh.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng, Tư Dạ Hàn lại lên tiếng nói: "Có cần thiết không?"
"Lão Cửu, lời này của ngươi là có ý gì?" Thập Nhất nhìn về phía Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn, sau một thoáng yên lặng, mới mở miệng nói: "Anh nói là, tôi vẫn luôn truy lùng tung tích của anh, thậm chí còn Gi*t ૮ɦếƭ bạn gái của anh?"
"Không sai!" Thập Nhất căm tức nhìn Tư Dạ Hàn.
"Vậy thì giờ phút này..." Tư Dạ Hàn quan sát Thập Nhất: "Chắc hẳn là tôi đã tìm ra được anh rồi!"
Tư Dạ Hàn vừa dứt tiếng, chân mày Thập Nhất khẽ nhăn lại.
"Nếu như tôi muốn Gi*t anh, vậy thì bây giờ, hẳn là anh đã bị hỏa táng rồi." Tư Dạ Hàn lời ít ý nhiều.
"Tôi nói này Thất ca, làm sao anh lại thiếu thông minh như vậy chứ? Thế lực của Cửu ca, đã sớm khống chế được trong ngoài Tư gia... Anh còn thật sự cho rằng Cửu ca là sợ anh nên mới không chịu thừa nhận sao? Nếu không tin bây giờ anh tự nhìn một chút đi!" Lâm Khuyết nói.
Nghe tiếng, Thập Nhất cũng không nhiều lời, lập tức lấy điện thoại di động ra.
Trên điện thoại di động, là hình ảnh của tất cả các camera theo dõi trong ngoài Tư gia.
Nhưng mà, vào giờ phút này, trong ngoài Tư gia đều đã bị thế lực không rõ lai lịch chiếm cứ. Mà đám cao tầng Tư gia kia, đã sớm bị khống chế. Chỉ có Tần Nhược Hi không biết đã bỏ chạy đi nơi nào.
"Như thế nào?" Tư Dạ Hàn lạnh nhạt mở miệng nói.
"Tư Dạ Hàn..." Thập Nhất lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn.
"Thất ca, bây giờ anh hẳn là nên thay đổi cách suy nghĩ một chút. Tư gia trước mắt đã bị Cửu ca khống chế được... Nếu như giống như anh nói, Cửu ca vẫn đang luôn truy sát anh… Hiện tại hẳn là nên động thủ là xong, cần gì phải phí nhiều lời với anh như vậy để làm cái gì?" Lâm Khuyết nói.
Thập Nhất nhíu chặt lông mày, chậm rãi ngồi xuống ghế, rót cho mình một ly rượu.
Trước đó, Tư Dạ Hàn không chịu thừa nhận, Thập Nhất cho là vì Tư Dạ Hàn sợ mình... Dù sao, bây giờ Tư gia đều ở trong sự khống chế của mình... Nhưng hiện tại xem ra, nếu như Tư Dạ Hàn muốn Gi*t hắn, căn bản chính là dễ như trở bàn tay... Đã như vậy, tại sao Tư Dạ Hàn lại không động thủ, mà lại cứ lẩn quẩn không chịu thừa nhận những gì mà hắn ta đã làm?
Thập Nhất cũng không đến mức quá ngu, chỉ sau một chốc trầm tư, sắc mặt khẽ biến: "Tư Bá Ý?"
"Lão Đại đâu rồi?" Lâm Khuyết hiếu kỳ hỏi.
Thập Nhất cau mày lắc đầu. Lão Đại đã rời khỏi Tư gia rất lâu, cũng không hề báo lại cho cậu ta biết hắn đi nơi nào…
"Cho nên, Thất ca, đã sớm nói với anh rồi! Cái miệng của lão Đại, chỉ toàn là chém gió và xuyên tạc... Anh nghĩ thử xem, Tư Bá Ý là lão Đại Tư gia, nhưng vị trí gia chủ lại bị Cửu ca ngồi, trong lòng của ông ta có thể thoải mái sao? Mà chính ông ta lại không có bản lãnh gì, thứ trâu bò nhất cũng chỉ có bản lĩnh khích bác ly gián mà thôi…" Lâm Khuyết bất đắc dĩ nói.
"Đã như vậy, tại sao lại không Gi*t lão Đại?" Thập Nhất mở miệng hỏi.
"Gi*t Tư Bá Ý?" Lâm Khuyết chép chép miệng: "Thất ca, anh nói gì kỳ vậy? Cũng không thể bởi vì lão Đại thích khích bác ly gián, mà Cửu ca lại đi Gi*t ông ta! Ông ta đâu có rục rịch làm gì khác thường đâu?"
"Cho nên nói... Ý của các người là, tôi đã bị lão Đại lừa..." Hàn quang trong mắt Thập Nhất chợt lóe lên.
"Còn chưa đủ rõ ràng sao?" Diệp Oản Oản nói.
"Lão Thất, sau này, Tư gia liền giao cho cậu." Tư Dạ Hàn thấy hiểu lầm được giải trừ, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Thập Nhất nói.
"Lão Cửu... Tôi... Nhưng nói cho cùng, chính là cậu đã Gi*t lão Bát..." Thập Nhất cắn răng.
Nghe tiếng, Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc nói: "Hắn muốn Gi*t tôi, tôi đã cho hắn rất nhiều cơ hội, mà hắn vẫn không hề biết điều…"
"Cũng giống như vầy phải không...??" Thập Nhất thật giống như là đang tự nói với mình.
Nếu quả đúng như Tư Dạ Hàn nói, thì lão Bát thật đáng ૮ɦếƭ... Kẻ gây ra cảnh huynh đệ tương tàn không phải là Tư Dạ Hàn, mà là lão Bát... Tư Dạ Hàn chẳng qua là bị ép buộc...
"Lão Thất, chăm sóc bà nội thật tốt... Sau này, Tư gia liền trông cậy vào anh!" Tư Dạ Hàn nói xong, ánh mắt chuyển về phía Diệp Oản Oản ở bên cạnh: "Còn nhớ ước định của chúng ta sao?"
Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười, nhìn Tư Dạ Hàn: "Biết mà, em sẽ ở lại Hoa quốc, ngoan ngoãn chờ anh trở lại."
"Ừ..."
Trong mắt của Tư Dạ Hàn, chợt dạt dào ôn nhu. Chỉ một chốc lát sau, anh ta dẫn theo đám người Lâm Khuyết, xoay người rời đi. Về phần cục diện rối rắm của đám cao tầng Tư gia, toàn bộ được “bán cái” lại cho anh chàng Thập Nhất đáng thương lúc này vẫn còn chưa tỉnh hồn lại.
Chờ sau khi Tư Dạ Hàn hoàn toàn rời đi, Bắc Đẩu mặt đầy khó tin nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Phong... Oản Oản tỷ, không phải chứ, chẳng lẽ chúng ta lại phải ở luôn tại Hoa quốc sao? Mẹ đệ vẫn còn đang ở trong bệnh viện đây, đệ không thể nào bỏ mẹ đệ lại được, hic hic..."
Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái. Hắn ta là đồ óc heo sao? Độc Lập Châu còn có nhiều chuyện chưa được xử lý như vậy, làm sao bọn họ có thể ở luôn lại Hoa quốc được hả?
"Sư... Sư phụ..."
Giờ phút này, ánh mắt của Thập Nhất, rơi vào trên người Diệp Oản Oản: "Xin lỗi..."
Diệp Oản Oản hướng về Thập Nhất, khẽ mỉm cười: "Cậu còn nhận người sư phụ như tôi, vậy thì cần gì phải xin lỗi chứ! Cậu cũng là bị lão Đại lừa…."
"Tôi biết lão Đại vẫn còn đang ở tại Hoa quốc, tôi nhất định phải tìm đến hắn..." Thập Nhất cắn răng nghiến lợi, hắn muốn cho “cái mõm thối” của Tư Bá Ý, phải trả một cái giá thật lớn!
Diệp Oản Oản cũng không ở lại Tư gia lâu. Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, chỉ sợ Thập Nhất sẽ hoàn toàn thanh tẩy Tư gia một phen. Đương nhiên, những chuyện này đều không hề liên quan đến nàng chút nào.
...
Ba ngày sau, chi nhánh Tinh Thần Giải Trí
Thập Nhất tới cửa ghé thăm.
"Ta nói này, làm sao ngươi lại bám dai như đỉa vậy hả?" Bên trong phòng làm việc, Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Thập Nhất, mặt đầy ghét bỏ.
"Ta tìm sư phụ ta! Ngươi im mồm!" Thập Nhất không nhịn được đốp chát lại.
"Cắt!" Bắc Đẩu bĩu môi, không thèm để ý Thập Nhất.
"Sao vậy?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Thập Nhất, mở miệng hỏi.