Bên trong thư phòng một mảnh tĩnh mịch.
Nam nhân ngồi ở trên ghế hoàng hoa rộng lớn, lẳng lặng nhìn lấy Lưu Ảnh đang đứng thẳng tắp ở trong phòng khách.
Trên mặt người thanh niên đó tràn đầy quật cường cùng vẻ không cam lòng, giống như dã tính khó thuần của lũ sói con, muốn thuần phục được người như vậy, chỉ có một phương pháp, đó chính là phải mạnh hơn hắn.
Nếu không hắn coi như là dù có ૮ɦếƭ cũng sẽ không bao giờ nhượng bộ.
Không biết qua bao lâu, nam nhân ngồi trên ghế rốt cuộc cũng mở miệng: “Ngươi đối với ánh mắt chọn nữ nhân của ta có ý kiến sao?”
Lưu Ảnh nghe nói như vậy nhất thời trợn to hai mắt, hắn đương nhiên là có!!!
“Không dám. ” thanh niên buồn bực mở miệng nói.
“Không dám? ” nam nhân thanh âm trầm thấp mang theo chèn ép.
Thanh niên cắn răng, nhịn nửa ngày cuối cùng cũng không có thể chịu nữa nói ra, “Thuộc hạ quả thật có ý kiến! Ông chủ, thuộc hạ không hiểu, tại sao người lại chọn Diệp Oản Oản làm nữ nhân của mình kia chứ?”
“Vậy ngươi cho là, ta nên chọn như thế nào? ” Tư Dạ Hàn hỏi ngược lại.
Lưu Ảnh không chút do dự trả lời, “Dĩ nhiên là nội ngoại kiêm tu, văn võ song toàn, đủ để xứng đôi cùng ngài! Tại sao ngài lại có thể chọn một người thời khắc nào cũng yêu cầu ngài bảo vệ, là phế vật lúc nào cũng có thể liên lụy ngài! Thuộc hạ tuyệt đối không tin ngài cùng những nam nhân thế tục kia cùng một dạng, chỉ là bởi vì coi trọng bề ngoài của nữ nhân kia!”
Đi theo bên cạnh ông chủ lâu như vậy, hắn biết rõ ánh mắt của ông chủ có bao nhiêu hà khắc, người bên cạnh cho là anh là không gần nữ sắc, chẳng qua chỉ là bởi vì nữ nhân bình thường căn bản là không lọt nổi mắt xanh của anh, anh cùng nữ nhân đó không phải là người của một thế giới, huống chi là làm bạn lữ cả đời.
“Nội ngoại kiêm tu, văn võ song toàn… ” Tư Dạ Hàn hơi dừng một chút, nhìn về phía thanh niên nói, “Ý của ngươi là ta hẳn là nên cưới ngươi cùng Hứa Dịch?”
Lưu Ảnh: “…”
Tư Dạ Hàn tiếng nói rơi xuống trong nháy mắt, đại não Lưu Ảnh như đóng băng, cả người đều ngây ngốc đứng ở nơi đó, sau đó lỗ tai đỏ lan đến cả cổ, kích động cãi lại nói, “Sao… Làm sao có thể chứ! Ý của thuộc hạ rõ ràng là… Là…”
Mặc dù hắn và Hứa Dịch một người chủ ngoại một người chủ nội, một người võ một người văn, ở chung một chỗ thật là phù hợp điều kiện mà ông chủ của hắn nói ra, nhưng ông chủ à, tại sao ngài có thể có loại ý tứ này chứ!
Ông chủ hắn rõ ràng là đang trộm đổi khái niệm!
“Ai nói cho ngươi biết, bạn lữ của ta chỉ cần tám chữ là đủ chứ? ” Tư Dạ Hàn sâu kín mở miệng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng thêm chút miệt thị chúng sinh.
Lưu Ảnh nhất thời nghiêm túc thỉnh giáo, “Vậy chủ nhân người cho rằng là phải làm thế nào?”
Hắn chưa từng nghe ông chủ nhà mình chính miệng nhắc qua tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của mình, dĩ nhiên là rất muốn biết.
Lưu Ảnh nín thở đưa mắt nhìn chờ đợi người đối diện mình trả lời.
Sau một lúc lâu, trong không khí tĩnh lặng, vang lên thanh âm khàn khàn của nam nhân: “Tuyệt thế vô song.”
Lưu Ảnh: “…”
Hắn biết ông chủ mình luôn đặt ra yêu cầu rất cao, nhưng vạn vạn không nghĩ tới lại cao như vậy.
“Tuyệt thế vô song ” là khái niệm gì?
Chỉ là văn võ song toàn thôi làm sao có thể đủ, cái kia phải gị lầ siêu phàm toàn năng đi?
Sau khi khi*p sợ hắn sâu không còn lời nào để nói nữa.
Ông chủ ngài là nghiêm túc sao?
Cô gái đó ngay cả con gà cũng không dám Gi*t, việc học ở trường cấp 3 đều không hoàn thành được, ông chủ còn cho là tuyệt thế vô song?
Cho dù là Nhược Hi tiểu thư, cũng không kham nổi bốn chữ này.
Hứa Dịch đưa người về trường xong lúc trở lại liền nhìn thấy Lưu Ảnh đỉnh đầu như có mây đen đứng ở dưới chân tường, bất đắc dĩ thở dài đi tới, “Bị mắng rồi chứ gì?”
“Hứa Dịch, ngươi biết tiêu chuẩn chọn bạn lữ của ông chủ là cái gì không? ” đột nhiên ánh mắt của Lưu Ảnh sâu kín dòm Hứa Dịch hỏi một câu.
Hứa Dịch ngẩn người, “Không biết, khẳng định là rất biến thái đi!”
Lưu Ảnh: “Mới vừa rồi ông chủ nói cho ta biết, hắn nói bốn chữ.”
“Bốn chữ gì vậy? ” Hứa Dịch nhất thời cũng hứng thú.
“Tuyệt, thế, vô, song! ” Lưu Ảnh mở miệng nói từng chữ từng chữ một.
Hứa Dịch: “Ây…”
“Cái nữ nhân đó vừa ngu xuẩn vừa yếu có chỗ nào gánh nổi bốn chữ này chứ! ” Lưu Ảnh vừa tức giận vừa nói.
Hứa Dịch lúng túng lau mồ hôi, “Chuyện này… Đại khái là bởi vì… Trong mắt mình người tình biến thành Tây Thi đi!”
Bên hồ nhỏ của trường học.
Cô không có chờ được Sở Phong trả lời điện thoại của cô, Diệp Oản Oản liền chính mình tìm tới.
Vừa tới gần bờ hồ, liền nghe được cách đó không xa truyền đến một trận âm thanh tranh chấp.
“Yên Nhiên, anh thực sự biết lỗi rồi, anh thề về sau nhất định thật tốt đối với em, nếu em muốn chúng ta tốt nghiệp xong liền kết hôn đi!”
“Cút! Tôi đã nói rồi, anh đừng có lại xuất hiện ở trước mặt tôi! Chán ghét!”
“Yên Nhiên, em có dám xem lại lương tâm của mình nói em cùng tiểu tử thúi này tiếp xúc với nhau không phải là vì kích thích anh sao? Em dám nói em không có chút nào yêu thích anh nữa sao?”
“Tôi…”
“Yên Nhiên, đừng có lại lừa gạt bản thân mình! Cần gì phải vì trả thù anh liền cùng một người mà chính mình không thích ở chung một chỗ? Em căn bản cũng không thích hắn, người em yêu thích là anh a!”
…
Thấy Tống Tử Hàng một mực quấn lấy Giang Yên Nhiên không thả, trên mặt Giang Yên Nhiên nhuộm lấy men say hoảng hốt lại thêm mệt mỏi, bên người cô Sở Phong gắt gao siết quả đấm trợn mắt nhìn Tống Tử Hàng đứng ở đối diện, bởi vì giờ khắc này chính mình không có lập trường cũng không có tư cách, một câu phản bác đều không nói được.
Nhìn thấy Sở Phong nói không ra lời, Tống Tử Hàng càng đắc ý, “Tôi cùng vói Yên Nhiên từ nhỏ đã nhận biết, Yên Nhiên yêu thích tôi mười tám năm! Ngươi là cái thá gì! Yên Nhiên sao lại vừa ý loại công tử bột như ngươi chứ? Đừng có nằm mơ!”
Diệp Oản Oản nhìn ba người cách đó không xa, nhẹ thở dài.
Giang Yên Nhiên vẫn là quá mềm lòng, da mặt cũng quá mỏng, nào giống Tống Tử Hàng không biết xấu hổ, có thể nói là Giang Yên Nhiên vẫn nhớ tình cũ là người trọng tình thành đối với hắn dư tình chưa dứt.
Mà với tính tình của Giang Yên Nhiên, coi như là giờ phút này đối với Sở Phong đã có chút hảo cảm cũng không có khả năng nói ra khỏi miệng.
Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn hai phía, nhìn dưới chân nhặt lên một hòn đá nhỏ, trong bàn tay tung một cái, sau đó, dùng sức hướng bắp chân của Sở Phong bắn tới.
“A —— ” Sở Phong đang thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, kết quả bắp chân củ mình đột nhiên truyền tới một trận đau đớn, nhất thời chật vật lảo đảo một cái.
“Sở Phong! ” Giang Yên Nhiên thấy vậy đột nhiên tỉnh hồn lại, nhanh chóng vọt tới bên cạnh Sở Phong, “Anh có chuyện gì sao?”
“Yên Nhiên, anh không sao…”
“Tống Tử Hàng! Anh chớ quá mức! ” Giang Yên Nhiên lửa giận trong nháy mắt đốt lên.
Tống Tử Hàng chân mày nhíu chặt, “Anh thế nào? Anh không hề làm gì cả! Tiểu tử này là giả bộ!”
“Anh còn nguỵ biện!”
Ban đêm ánh sáng tối tăm nơi này chỉ có ba người bọn họ, Tống Tử Hàng ỷ vào bản thân mình có chút thân thủ liền khi dễ người khác, không phải là hắn còn có thể là ai.
“Ai nói tôi là vì kích thích anh, ai nói tôi còn thích anh, ai nói tôi không thích hắn?”
Giang Yên Nhiên nói xong, đột nhiên kéo cổ của Sở Phong xuống, hướng về phía môi của hắn, hôn xuống ——
“Nhìn thấy rõ rồi chứ?”
Thấy Giang Yên Nhiên lại ở ngay trước mặt mình hôn Sở Phong, sắc mặt của Tống Tử Hàng nhất thời thoáng cái xanh mét, “Giang Yên Nhiên! Cô!!!”
Về phần Sở Phong, cả người như biến thành một chiếc xe lửa hơi nước, đã sắp muốn sôi trào đến mức có thể mở ra tổ quốc biên cương xông về thế giới.
“…!!!”
Chân, thật, đau! Là vị nào Thần Tiên tỷ tỷ đập ta! Mời trở lại một trăm lần nữa a!
Diệp Oản Oản ngáp một cái, không lại tiếp tục vây xem, lặng yên không một tiếng động xoay người trở về nhà trọ.
Cô biết Giang Yên Nhiên là không có khả năng quay lại với Tống Tử Hàng, nhưng Tống Tử Hàng bây giờ coi cô ấy là cái phao cứu mạng duy nhất, nhất định phải dây dưa với cô ấy đến cùng không thả, lấy tình tính mềm mỏng đó của Yên Nhiên, nếu không buộc cô ấy cường thế một chút, còn không biết phải bị dây dưa bao lâu.
Vô luận như thế nào, Giang Yên Nhiên bên này cuối cùng cũng quyết định được, cô cũng coi là hiểu rõ một chuyện.